Có điều bữa cơm này xác định là ăn không yên ổn.
Vương Điền vừa mặc áσ ɭóŧ, tiếng xé gió bén nhọn đã bay thẳng đến chỗ hắn, thậm chí hắn còn chưa phản ứng được là chuyện gì đã xảy ra, đã bị Lương Diệp bổ nhào tới té xuống đất.
Tên dài đâm thẳng trên thân cột, bốn phía vỡ trận giống như đường vân của mạng nhện.
Thậm chí không đợi hắn thở một ngụm, tiếng xé gió đã tiếp tục từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Lương Diệp tay mắt lanh lẹ túm lấy trường bào ở bên cạnh trùm lên đầu hắn, kéo hắn ra sau lưng: "Ôm chặt trẫm."
Vương Điền gắt gao túm lấy thắt lưng của y, hắn muốn kéo trường bào trên đầu xuống nhưng mới kéo được một nửa thì đột nhiên ý thức được, nếu để cho đối phương phát hiện có hai Hoàng đế giống nhau như đúc thì việc này so với ám sát càng tệ hơn, ngay lập tức động tác của hắn đổi hướng, quấn chặt đầu lại, chỉ để lộ ra tầm nhìn cho ánh mắt.
Lương Diệp rút chuôi nhuyễn kiếm từ bên hông ra, miễn cưỡng ngăn trở mũi tên đang hung hăng lao tới, mang theo Vương Điền một đường lui vào trong nội điện.
Trên nóc nhà nội điện truyền đến âm thanh vỡ vụn của mảnh ngói, tên dài được đốt lửa từ trên trời giáng xuống, Lương Diệp một chân đạp đổ bàn dài to lớn cản trước người, túm lấy Vương Điền núp sau bàn dài, rồi nhét cho hắn hai cây tụ tiễn, "Đợi ở đây đừng nhúc nhích."
Vương Điền vội vàng tiếp nhận, lập tức nhìn thấy Lương Diệp bay người lên, nhuyễn kiếm uyển chuyển lạnh thấu xương, máu tươi không ngừng phun ra bắn lên trên cửa sổ giấy, trong đại điện mùi màu tươi ngày càng trở nên nồng nặc.
Trên nóc điện bị đập vỡ, vô số người áo đen nhảy xuống, Vương Điền nắm chặt tụ tiễn trong tay, nhắm ngay mi tâm trên trán của tên thích khách gần nhất, hỗn hợp chất lỏng đỏ trắng lẫn lộn bắn tung tóe lên mặt hắn, mùi tanh mang theo độ ấm hoàn toàn xâm lấn xoang mũi, trong dạ dày lập tức cuồn cuộn dâng trào.
"Chủ nhân!" Giọng nói của Sung Hằng bỗng nhiên tiến lại gần.
Bàn tay đang nắm chặt tụ tiễn của Vương Điền run lên nhè nhẹ, nhưng đầu óc của hắn lại tỉnh táo lạ thường, hắn như dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời này để phản ứng lại, mười tám tụ tiễn tẩm độc không sẩy tay cái nào, trong lúc nhất thời không ai dám lại gần hắn.
Một thanh trường đao rời khỏi tay nhắm thẳng vào mi tâm hắn bay đến, ngay lập tức nhuyễn kiếm bay ngang trời lao tới đâm lệch chuôi trường đao, sau đó trong chớp mắt, Vương Điền đã bị người kéo lên từ bàn dài, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, khắp nơi lập tức chìm trong khói mù nồng nặc.
Tốc độ của Lương Diệp quá nhanh, hắn phải dùng hết sức mới miễn cưỡng đuổi kịp y, trong lúc đó không biết là Lương Diệp hay Sung Hằng đỡ hắn đi mấy lần, từ đầu tường hoặc là nhảy vọt qua nóc nhà, đợi đến khi bọn hắn dừng lại, cổ họng Vương Điền đã bắt đầu đau rát.
Ánh trăng mỏng manh chiếu xuống, dưới bóng cây chập chờn, là ba người hoặc ngồi hoặc đứng.
Vương Điền chịu đựng một lúc lâu, vẫn không thể nào chịu được nữa, trên người trên mặt khắp nơi đều là máu và mùi thịt nát tanh tưởi, hắn vịn cây quay người ói ra.
Sung Hằng hơi thở hổn hển, nhấc kiếm cảnh giác nghe động tĩnh xung quanh.
Lương Diệp ngồi xếp bằng ở dưới đất, cầm khăn tay chậm rãi lau máu trên nhuyễn kiếm, "Lần đầu tiên ngươi gϊếŧ người sao?"
Vương Điền tái mặt nghiêm lại không trả lời.
Lương Diệp quấn nhuyễn kiếm về bên hông, vịn đầu gối đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, cúi đầu lấy đi thanh tụ tiễn hắn đang nắm chặt trong tay.
Cánh tay Vương Điền đang run, khớp xương bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch, hắn rất muốn buông ra, nhưng toàn bộ cánh tay giống như không nghe theo sự khống chế của hắn, chết lặng không chút cảm giác.
Lương Diệp dùng chút sức mới lấy cái tụ tiễn từ trong tay hắn ra, mỉm cười nhìn chằm chằm hắn, "Cũng coi như có chút bản lĩnh, mười tám mũi tên gϊếŧ mười tám người."
Trên người Lương Diệp toàn bộ đều là mùi máu, gương mặt y nhuộm đầy máu tươi khi cười rộ lên dưới ánh trăng trông cực kỳ đáng sợ, mặc dù Vương Điền cũng biết mình sẽ chẳng đi được đâu, nhưng hắn vẫn theo bản năng muốn cách xa y một chút, ai ngờ vừa mới cử động chân đã lập tức loạng choạng, bị người đối diện tay mắt lạnh lẹ đỡ lấy.
Lương Diệp nửa đỡ nửa ôm giam cầm hắn trong ngực, đưa tay lau đi vết máu cùng với mấy thứ bẩn thỉu trên mặt hắn, ánh mắt nhìn hắn giống như đang nhìn một món đồ sưu tầm bị làm bẩn, giọng nói trong màn đêm lộ ra sự lạnh lẽo, "Dơ mất rồi."
Vương Điền tựa ở trong ngực y, muốn ép buộc mình tỉnh táo lại, nhưng hắn là người tuân thủ pháp luật hơn hai mươi năm đột nhiên một hơi gϊếŧ nhiều người như vậy, thực sự đã khiêu chiến thần kinh và giới hạn cuối cùng của hắn, hắn muốn tìm cho mình lý do để hợp lý hóa hành động này, "Là loại người nào muốn gϊếŧ chúng ta?"
"Tử sĩ." Lương Diệp thấy gương mặt của hắn bị y lau càng lúc càng bẩn, lập tức hết kiên nhẫn xé toang tay áo của ngoại bào, dùng tay áo sạch sẽ tiếp tục cẩn thận lau cho hắn, thậm chí còn rất hăng hái hỏi hắn: "Đoán xem là ai phái tới?"
"Thái hoàng Thái hậu?" Đầu óc Vương Điền hỗn độn nên vận não có hơi chậm chạp, nhưng vấn đề này không cần động não cũng biết đáp án.
"Lão bà bà đó không có ngu như thế." Lương Diệp bật cười một tiếng, nắm lấy cái cằm của hắn ngó tới ngó lui, xác nhận mặt đã bị y lau sạch sẽ mới vừa bụng thả lỏng tay ra.
Trong đầu Vương Điền lại ngẫm lại một lần nữa, không thể tin nói: "Thái hậu?"
"Ừm." Lương Diệp lại đưa tay lau máu trên cổ hắn.
"Đừng lau nữa, lau không sạch." Vương Điền đẩy tay y ra, "Thái hậu tại sao phải gϊếŧ người? Động cơ của nàng ta là gì?"
Bị hắn đẩy tay ra nên Lương Diệp rất không vui, thần sắc nặng nề nói: "Từ đầu đến chân toàn là mùi máu tươi."
"Đợi lát nữa tắm rửa là được." Lúc này Vương Điền thở cũng không thở nổi nữa, mỗi ngày hắn đều gϊếŧ thời gian ở phòng tập thể thao, thế mà lại không thể bắt kịp tốc độ của Lương Diệp, đừng nói Lương Diệp, đến Sung Hằng nhìn tay chân leo kheo mà hắn cũng không theo kịp.
"Thái hậu muốn gϊếŧ trẫm cũng không phải là chuyện lạ gì." Lương Diệp không để ý, "Đêm nay ở trong cung không an toàn, đi ra ngoài ở thôi."
Vương Điền nhìn tường thành cao hơn mấy chục mét như muốn chọc thủng tầng mây, cảm thấy thế giới quan lần nữa bị sụp đổ: "Cái này cũng có thể bay ra ngoài sao?"
Lương Diệp ôm hắn cười haha, khóe mắt nhuốm máu ở trong màn đêm lộ ra màu ửng đỏ mỹ lệ, mang theo sự cương quyết liếc nhìn trần thế, vào lúc Vương Điền cho là y chuẩn bị cất cánh bay qua, thì bắt gặp ý cười vừa thu lại trong ánh mắt của y, ngữ khí cũng trầm trọng nói: "Chui chuồng chó."