Chương 17

Không bao lâu sau, đám binh sĩ lùng bắt cũng tản ra, cửa chính và mỗi cửa sổ đều có binh sĩ canh gác.

Lương Diệp mang theo Vương Điền nhảy xuống từ trên xà nhà một cách linh hoạt nhẹ nhàng, hai người trốn vào một góc giữa bức tường và tấm màn dày.

“Làm sao ra ngoài?” Vương Điền nhìn xem mấy bóng người qua lại trước cửa điện và cửa sổ, thì thào hỏi y.

“Làm sao trẫm biết.” Lương Diệp kinh ngạc nói: “Ngươi không có cách nào sao?”

Vương Điền khó chịu nhỏ giọng nói: “Không có.”

Lương Diệp sờ cằm ngẫm nghĩ, hai mắt sáng lên: “Cứ nghênh ngang mà ra ngoài thôi, trẫm là Hoàng đế, muốn đi đâu thì đi đó.”

Nói xong thì định đi nghênh ngang ra ngoài, Vương Điền vội vàng kéo ống tay áo của y lại, thấp giọng quát: “Ngươi điên rồi sao! Chưa nói chuyện dáng dấp của chúng ta giống nhau như đúc, chỉ việc ngươi đột nhiên xuất hiện ở trong Chính sự đường của nội triều, Thôi thị chắc chắn sẽ cảnh giác.”

“Cũng không phải trẫm chưa từng tới.” Lương Diệp cúi đầu chậm rãi kéo ống tay áo của mình ra khỏi tay hắn: “Trẫm không thích bị người khác chạm vào, lần sau còn dám đυ.ng trẫm chặt tay ngươi.”

Vương Điền khϊếp sợ trước sự vô liêm sỉ của y: “Vậy lúc trước ngươi sờ ta, cắn ta thì sao hả?”

Ánh mắt của Lương Diệp nhìn hắn như đang nhìn một thằng ngu: “Người khác đυ.ng trẫm và trẫm đυ.ng người khác là hai chuyện khác nhau.”

Vương Điền bị chọc tức đến cười thành tiếng, hắn tức đến hồ đồ nên mới đi lý luận với tên điên không làm theo lẽ thường này: “Tùy ngươi, tìm biện pháp ra ngoài trước đi.”

Lương Diệp tựa lên tường, lười biếng sờ dấu răng trên cổ mình, nơi đó đã rỉ máu, y nhìn chằm chằm lên ngón tay dính máu của mình một lát, cho tay vào miệng liếʍ liếʍ.

Vương Điền vốn đang căng thẳng thần kinh nhìn xem bóng người tuần tra bên ngoài, vừa quay đầu đã chạm ngay ánh mắt điên cuồng đang nhìn về phía hắn của Lương Diệp, nhất là cái tên tâm thần này còn đang chậm rãi liếʍ ngón tay của mình, thấy hắn nhìn qua, răng nanh dùng sức cắn lên ngón tay, trong nháy mắt máu tươi chảy dọc xuống mu bàn tay tái nhợt.

Vương Điền thấy rất khó hiểu: “Ngươi cắn ngón tay chảy máu làm gì? Viết di thư?”

Khóe miệng của Lương Diệp vẫn còn dính máu, y nhếch môi cười với Vương Điền: “Trẫm muốn nếm thử vị máu của mình là gì.”

“...” Gân xanh trên trán Vương Điền giật nảy một cái.

Lương Diệp đặt ngón tay lên môi của hắn, nhiệt tình mời gọi: “Nếm thử không?”

Trong nháy mắt, vô số câu chửi tục thổi quét qua nội tâm của Vương Điền, hắn ghét bỏ né qua một bên, từ chối với giọng chắc nịch: “Không.”

Nhưng hắn quên cái tên điên này càng từ chối thì y càng hăng hơn, động tác của Lương Diệp rất nhanh, thậm chí Vương Điền còn chưa kịp giơ tay lên đỡ, đột nhiên cằm đau nhói, sau đó miệng bị bắt ngậm vào hai ngón tay ấm áp, một mùi tanh mang theo vị rỉ sắt xuất hiện nơi đầu lưỡi.

Vương Điền cảm thấy thiếu chút nữa là cổ họng mình bị xuyên thủng, ngón tay của Lương Diệp khoáy hai vòng trong miệng hắn, lúc rút ra còn ác ý bóp đầu lưỡi của hắn một cái.

“Oẹ —” Vương Điền vịn tường nôn khan một trận.

Lương Diệp cười, cắn cắn đầu ngón tay của mình: “Ngọt không?”

“Đệch con mẹ mày!” Vương Điền chỉ cảm thấy miệng mình toàn là vị máu tươi dính nhớp, vừa rồi cái tên ngu xuẩn này túm cỏ rồi sờ tường, không biết đã dính bao nhiêu thứ bẩn thỉu, vậy mà nhét vào miệng hắn, mẹ nó có tên tâm thần nào đi mời người khác nếm máu của mình không!

Bệnh tâm thần! Tên điên! Ngu xuẩn! Đệch!

Hắn liều mạng chùi miệng, bỗng nhiên Lương Diệp nắm lấy tay hắn rồi cắn một phát, Vương Điền cực kỳ hoảng sợ, trong cơn thịnh nộ, dưới tình thế cấp bách đã che tay lên miệng y, bất lực nói: “Lương Diệp, Lương đại gia! Ngươi là tổ tông của ta được chưa! Xin ngươi yên tĩnh một chút, ngươi mở mắt ra mà xem bây giờ mình đang trong tình cảnh gì, tạm thời đừng phát bệnh được không!”

Lương Diệp không có đẩy hắn ra, chỉ là không mấy hài lòng liếʍ liếʍ lòng bàn tay của hắn.

Vương Điền cảm thấy nửa cánh tay của mình như đột nhiên bị điện giật một phát, suýt chút nữa đấm một cú lên mặt y, nhưng hắn đã gắt gao kéo lại lý trí sắp nổ tung của mình ngay ‘biên giới’ của cơn thịnh nộ.

Mạng của mình nằm trong tay tên điên này, không nên tức giận với một con chó dại, việc cấp thiết là phải đi ra ngoài trước, mẹ nó cái tên điên không thích vệ sinh này nên bị nhốt vào bệnh viện tâm thần!

Lương Diệp nhìn người đang nổi giận trước mắt đột nhiên bình tĩnh lại, hung hăng liếʍ lên răng mình, cảm thấy tẻ nhạt vô vị mà hất tay Vương Điền ra.

“Võ công của ngươi giỏi như vậy, ngươi ra ngoài dẫn dụ bọn họ đi chỗ khác trước, ta thừa cơ leo ra từ cửa sổ.” Vương Điền thấp giọng nói: “Sau đó ngươi lại vòng trở về mang ta đi.”

Trong bóng đêm, Lương Diệp cười lạnh một tiếng, ngồi xếp bằng dưới đất: “Trẫm mệt mỏi, không chạy nổi.”

Vương Điền cau mày nói: “Chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến giờ thượng triều, còn một đống chuyện đang chờ giải quyết, không có nhiều công sức để lãng phí như vậy.”

Lương Diệp ngáp một cái, nhắm mắt chế giễu: “Cũng không phải là trẫm thượng triều.”

Vương Điền nhìn chằm chằm xuống y từ trên cao một hồi, đột nhiên ngồi xổm trước mặt y.

Lương Diệp nhắm mắt lại không nhúc nhích, bỗng nhiên một xúc cảm ướŧ áŧ truyền đến từ khoé môi, xen lẫn với đó là mùi máu tươi nhàn nhạt, y mở to hai mắt, chạm phải ngay cặp mắt giống mình như đúc của Vương Điền.

Ngón tay bị cắn rách da của Vương Điền đang để ở trên môi của y, giọng nói trầm thấp mang theo một chút dụ dỗ: “Nếm thử không?”

Ánh mắt của Lương Diệp khi nhìn chằm chằm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Vương Điền kiên trì đặt ngón tay trên môi y: “Há mồm.”

Cảm giác khi bị hàm răng nghiến lên da thịt vừa quỷ dị vừa kí©h thí©ɧ, Vương Điền bi ai phát hiện bây giờ mình đã lưu lạc đến tình cảnh vì mạng sống mà đi phỏng đoán tâm lý của một người điên, càng bi ai hơn chính là hắn lại phỏng đoán đúng.

Lương Diệp vừa lòng thoả ý, rốt cuộc cũng ném hắn về lại Ngự thư phòng trước khi trời sáng.

Lúc Vương Điền tắm rửa, nhìn dấu răng trên ngón tay mà lạnh cả người, vết thương trên cổ cũng bị ngâm nước đến nhói lên từng cơn, càng không nói đến vết bầm tím trên người do bị va chạm mà ra cùng với cảm giác vô lực do cổ trùng phát tác mang đến.

Rốt cuộc hắn tạo nghiệt gì mà xuyên đến nơi quỷ quái này chịu tội.

“Bệ hạ, đã tới giờ thượng triều.” Vân Phúc thấp giọng nói sau tấm bình phong.

“Ừ.” Vương Điền lên tiếng, cố gắng giữ vững tinh thần vào triều.

Bởi vì hắn đã sắp xếp xong xuôi nhiều chuyện, khoảng thời gian này đám đại thần cũng mệt đến kiệt sức, lúc cãi nhau cũng không dõng dạc như trước, ngược lại là có mấy quyển tấu chương hữu dụng được đưa lên, thậm chí còn có một tiểu quan không có tiếng tăm gì đưa ra kiến nghị cải cách chế độ tô thuế.

Vương Điền nghe mà cười khổ, tình huống hiện tại đừng nói là cải cách, ngay cả quốc khố đường đường chính chính còn chưa nắm được trong tay, mới tới mà đã muốn hắn ‘nhảy từ dưới lòng đất lên tầng khí quyển’, rất không phù hợp với lẽ thường.