Chương 2157

Lý Lan Hoa nhếch lên khóe miệng, cảm thấy Kỷ Ngữ Lam lựa chọn thời gian này để chuyển trường có mục đích khác, cô ấy suy nghĩ lại cử động hai ngày vừa rồi của Kỷ Ngữ Lam.

Trong thời gian chớp mắt, Lý Lan Hoa đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Khi còn học phổ thông thì Kỷ Ngữ Lam từng nghỉ học một năm, lúc đó cô ấy còn nghe giang hồ đồn rằng Kỷ Ngữ Lam đi tới Hàn Quốc để phẫu thuật chỉnh dung, lúc gặp lại cô ấy còn cảm thấy nhìn rất quen mắt, bây giờ rốt cuộc mới rõ ràng vì sao lại nhìn quen mắt, góc độ khuôn mặt của Kỷ Ngữ Lam nhìn có phần giống vợ đã mất của Trần Văn Sáng…

Lý Lan Hoa khϊếp sợ giật mình. Cô ấy cảm thấy phía trước ghen tuông là đúng.

Cô em vợ Kỷ Ngữ Lam ngấp nghé anh rể của mình Trần Văn Sáng!

Trong cái đầu nhỏ của Lý Lan Hoa hiện ra một suy nghĩ, chính là dòng chữ này…

Trần Văn Sáng từ chối: ‘Không cần.”

Anh ta đưa ra hai tay cầm lại đồng phục, nhưng mà Kỷ Ngữ Lam giống như cố ý nên cũng không buông tay.

Cô ta ngẩng đầu lên, hiện ra gương mặt xinh đẹp nhìn anh ta: “Anh rể, anh không cần khách sáo với em. Em biết, chị Anh Nguyệt đã qua đời hơn ba năm rồi nhưng anh vẫn một mực ở một mình, kỳ thực cũng đã trôi qua lâu như vậy, anh cũng không cần để ý quá nhiều, hoàn toàn có thể tìm một người khác, em…

Lý Lan Hoa nắm chặt tay lại.

Thẩm Quân Sơn cái miệng quạ đen này!

Từ góc độ của cô ấy nhìn sang, mặc dù không nhìn thấy biểu lộ trên gương mặt của Trần Văn Sáng nhưng lại thấy rất rõ ràng của Kỷ Ngữ Lam.

Cặp đôi mắt đẹp kia đang chớp động, cô ấy cách xa như vậy đều cảm nhận được dòng điện ẩn chứa bên trong!



Cảm thấy ánh mắt của Kỷ Ngữ Lam nhìn về phía Trần Văn Sáng càng thêm mềm mại, tiếp tục nói nữa có khả năng _ sẽ trực tiếp tỏ tình, Lý Lan Hoa sốt ruột dậm chân.

‘Phải nghĩ biện pháp phá đám mới được.

Nhìn về phía bên cạnh, Lý Lan Hoa nhấc chân đá Thẩm Quân Sơn đang say sưa ngon lành xem náo nhiệt ra ngoài.

“cm Thẩm Quân Sơn: “…

Cậu ta cũng không có phòng bị nên thân hình cao ngất phải lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại.

Thẩm Quân Sơn ở trong lòng mắng †o cô ấy hố anh em.

Hai người nghe tiếng đều quay đầu lại nhìn qua, Thẩm Quân Sơn lúng túng nhắm mắt đi qua, ho ho hai tiếng rồi chào hỏi: “Tổng giáo quan Trần, kia, tôi có vài vấn đề trong huấn luyện quân sự muốn hỏi anh.”

“Ừ” Trần Văn Sáng gật đầu.

Trân Văn Sáng dùng thêm sức hai tay, túm trở về toàn bộ đồng phục.

Kỷ Ngữ Lam nhìn thấy Thẩm Quân Sơn đột nhiên xuất hiện, sắc mặt có chút khó coi, bầu không khí đang mập mờ dường như đã bị đánh gãy, chỉ có thể nở ra nụ cười miễn cưỡng, nói với Trần Văn Sáng: “Anh rể, vậy anh làm việc trước đi.” Rồi bất đắc dĩ rời đi.

Thẩm Quân Sơn không có nói vấn đề gì, mà là nháy mắt ra hiệu hướng sau lưng anh ta.

Trần Văn Sáng nheo lại hai mắt rồi sải bước đi ra đằng sau.