*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sẽ bị phát hiện sao? Với người bình thường mà nói hẳn là sẽ không đột nhiên nghĩ đến làm xét nghiệm ADN, nhưng Nghiêm Thanh Viên cảm thấy lúc Cố Hãn Hải và Nghiêm Kỳ Diêu ngồi cùng cạnh nhau thật sự không thể tự lừa mình dối người.
Nghiêm Thanh Viên nhắm hai mắt lại, không dám nhìn đôi mắt của Nghiêm Kỳ Thúy nữa.
Nhưng nếu đã phát hiện ra chân tướng sự việc, nếu là tính cách của Nghiêm Kỳ Thúy sẽ không giữ nguyên như vậy, giống như ông đã nói, ông rất tôn trọng Tịch Hạc, Tịch Hạc cũng tôn trọng ông, con của người lưu lạc ở bên ngoài, sao có thể cho phép.
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên vô cùng rối rắm, càng rối rắm càng cảm thấy đầu choáng váng vô cùng khó chịu, càng khó chịu lại càng mê man, ngủ say từ khi nào cũng không biết.
Khi Nghiêm Thanh Viên mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần nữa đã là nửa đêm, đèn trong phòng đã tắt, không gian yên tĩnh.
Lúc này mọi người hẳn là đã về nhà nghỉ ngơi, Nghiêm Thanh Viên quay đầu lại muốn nhìn xem người cùng giường với cậu là ai, lại trực tiếp đối diện với một đôi mắt.
Cố Hãn Hải không ngủ, hắn ngồi trên ghế cạnh mép giường, dựa vào, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cậu, dường như sợ cậu ngủ say rồi tắt thở luôn.
Nghiêm Thanh Viên bị ánh mắt này dọa cho sợ hết hồn, ban đêm ban hôm cũng không thèm bật đèn, Cố Hãn Hải cứ như vậy nhìn cậu, quá mức dọa người rồi.
"Vì... Vì sao không ngủ?" Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói chuyện, chưa kịp phục hồi tinh thần.
Cố Hãn Hải vẫn không trả lời, Nghiêm Thanh Viên tiếp tục nói chuyện với hắn.
"Nếu cậu có điều gì muốn nói, có thể dùng điện thoại gõ chữ cho tôi." Nói xong Nghiêm Thanh Viên lấy điện thoại từ đầu giường ra, chờ Cố Hãn Hải trả lời.
Cố Hãn Hải hơi rũ mắt, hiếm thấy chịu đặt ánh mắt lên điện thoại.
—— Có chỗ nào không thoải mái không?
"Hông có, bây giờ tui cảm thấy rất ổn, cũng hông choáng váng như lúc vừa mới tỉnh." Nghiêm Thanh Viên trả lời, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại.
—— Có cần giúp gì không?
"Tui cảm thấy chắc là hông á, cũng hông khát lắm, có gì cần tui sẽ nói." Sau đó Cố Hãn Hải không hỏi chuyện dư thừa nữa, Nghiêm Thanh Viên hỏi, "Ba đâu rùi?"
—— Về rồi.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Bây giờ tất cả mọi người ở Nghiêm gia đều rất yên tâm về cậu, chứng minh mọi người đều thích cậu, cậu có vui hay không?"
Câu hỏi của Nghiêm Thanh Viên không được trả lời.
"Tui vui lắm á, Cố Hãn Hải vốn dĩ chính là xuất sắc như vậy, không ai chán ghét cậu cả." Tay Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt, nắm chặt thành quyền ở nơi Cố Hãn Hải không nhìn thấy.
Wechat của Cố Hãn Hải cho thấy đang gõ nhiều lần, Nghiêm Thanh Viên nhìn điện thoại chờ tin nhắn được gửi qua, chẳng lẽ Cố Hãn Hải nói rất nhiều nói sao? Vì sao vẫn chưa gửi?
Thật lâu sau Cố Hãn Hải mới gửi một tin nhắn vô cùng ngắn gọn: Vì sao muốn tìm Tư Tuyết Ngữ?
Nghiêm Thanh Viên nhìn tin nhắn này, theo bản năng nói: "Vì muốn trang sổ hộ khẩu về cậu."
—— Vì sao muốn tìm trang sổ hộ khẩu?
"Tôi muốn giúp cậu thoát khỏi sự khống chế của Tư Tuyết Ngữ." Nghiêm Thanh Viên nhớ đến dáng vẻ điên cuồng của Tư Tuyết Ngữ khi biết chân tướng sự việc, ánh mắt và động tác của cô, thậm chí là hành vi muốn đẩy cậu vào chỗ chết.
Nếu như lúc ấy mình không ngất đi, cậu sợ Tư Tuyết Ngữ cứ như vậy đem cậu đánh đến chết.
Đây là mẹ ruột của cậu, mẹ ruột thật sự của cậu, lần này Nghiêm Thanh Viên mới cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.
Nghiêm Thanh Viên hỏi: "Cố Hãn Hải ơi, bởi vì tôi mà Tư Tuyết Ngữ phải vào bệnh viện tâm thần, cậu có trách tôi không?"
Nhưng lần này Nghiêm Thanh Viên lại không nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, mà là nghe thấy giọng nói thô kệch của Cố Hãn Hải: "Vì sao muốn cho tôi gia nhập hộ khẩu Nghiêm gia."
Trái tim Nghiêm Thanh Viên chợt siết lại, Cố Hãn Hải truy vấn khiến cậu có dự cảm chẳng lành.
Nghiêm Thanh Viên cảm nhận được trái tim mình nhảy kịch liệt, nếu không phải bởi vì đã khóc một trận, có lẽ bây giờ cậu sẽ càng thêm kích động cũng không chừng.
"Bởi vì..." Nghiêm Thanh Viên mở miệng, lại phát hiện mình không có cách nào nói ra chân tiếng sự việc một cách rành mạch, chỉ có thể thay đổi một góc độ khác, "Cậu xem đồ của tôi chưa? Cái rương, của tôi."
Cố Hãn Hải không trả lời ngay, mà Nghiêm Thanh Viên thì cảm nhận được trái tim mình đập nhanh trong bầu không khí yên tĩnh này, dường như cậu đã hiểu rồi.
Chuyện mình lo lắng ban ngày, có lẽ đã trở thành sự thật.
Chuyện cậu vẫn luôn muốn giấu diếm, đã bị lộ rồi.
"Tôi..." Sau khi Nghiêm Thanh Viên mở miệng, hơi nghẹn ngào, "Tôi biết làm như vậy là sai, nhưng tôi thật sự rất luyến tiếc, tôi chỉ là muốn ích kỷ thêm một chút, tôi không có ác ý với cậu."
Cố Hãn Hải an tĩnh nghe, Nghiêm Thanh Viên đang nói cái gì, hắn không hiểu.
Cái rương, hắn chưa từng mở ra.
Nghiêm Thanh Viên vì sao phải khóc thút thít như vậy, hắn cũng nghe không hiểu, nhưng mà...
Cố Hãn Hải chậm rãi mở miệng nói: "Nghiêm Thanh Viên."
"Ơi?" Đầu óc Nghiêm Thanh Viên rất loạn, chỉ có thể theo bản năng đáp lại gì đó.
"Tôi thích em."
Không nhịn được tiếng khóc nghẹn ngào, khóe mắt Nghiêm Thanh Viên trượt xuống dòng nước mắt, nhưng trong ánh mắt kinh ngạc lại đè nén bi thương.
Vừa nãy cậu, nghe được cái gì?
Thô kệch, giọng nói không hề dễ nghe, giọng nói hoàn toàn không giống bình thường, lúc này lại vang lên bên tai Nghiêm Thanh Viên, giống như cố ý muốn dùng giọng nói không ổn tí nào khiến người ta khó có thể quên để kí©h thí©ɧ cậu.
"Tôi thích em, Nghiêm Thanh Viên, tôi muốn cùng em ở bên nhau."
Lời tỏ tình của thiếu niên thường là thẳng thắn, hình như là hao phí rất nhiều tâm tư, nhưng trên thực tế cuối cùng có thể nói ra cũng chỉ có những lời này mà thôi.
Không uyển chuyển, không ám chỉ, cứ đơn giản như vậy mà nói ra, chỉ thế mà thôi.
"Cố Hãn Hải?" Nghiêm Thanh Viên kinh ngạc nhìn Cố Hãn Hải, đôi mắt vừa mới đầy nước mắt bây giờ ươn ướt, trong bóng tối phản chiếu ánh trăng trắng từ cửa sổ chiếu vào, lộ ra vẻ hoang mang.
"Nghiêm Thanh Viên, ở bên cạnh tôi." Cố Hãn Hải bước đến chỗ của Nghiêm Thanh Viên, một tay nắm lấy ngón tay cậu, cẩn thận tránh cây kim cắm trên mu bàn tay Nghiêm Thanh Viên, tay còn lại thật mềm nhẹ đặt bên tai được quấn băng gạc của Nghiêm Thanh Viên, "Nghiêm Thanh Viên, tôi chỉ cần một mình em."
Nghiêm Thanh Viên bị sốc, Cố Hãn Hải, thích cậu? Trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện này lại xảy ra với cậu, Nghiêm Thanh Viên không biết mình làm thế nào để cho mình phục hồi tinh thần để nói hai câu.
Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên đang ngây ngốc, Cố Hãn Hải đã đến gần cậu, thật cẩn thận, giống như đang đối đãi với bảo vật trân quý dễ vỡ.
Khuôn mặt không lộ ra bất cứ ác ý nào của Cố Hãn Hải gần ngay trước mắt, đôi mắt sâu thẳm của hắn tựa như muốn nhấn chìm cậu vào vực sâu không đáy.
Tất cả ý thức của Nghiêm Thanh Viên đều bị ánh mắt của đối phương nuốt hết, sau đó Nghiêm Thanh Viên bị buộc tiếp nhận nụ hôn sâu của Cố Hãn Hải.
Lần này không phải ngoài ý muốn, cũng không phải ảo giác gì đó, mà là sau khi tỏ tình thuận theo tự nhiên mà tặng một nụ hôn.
Dịu dàng, triền miên, cho dù Nghiêm Thanh Viên trốn tránh thế nào cũng sẽ bị đối phương truy đuổi, nhưng mà sau khi truy đuổi nên làm gì, thiếu niên làm sao biết được, chỉ là thân mật dán sát, nương theo thời gian lặng lẽ trôi qua, tim hai người đều cùng đập nhanh hơn.
Lần này còn có thể có lý do gì đây? Khẳng định không còn nữa nhỉ?
Nếu nói là trò đùa dai, vậy sao lại có nụ hôn này được.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy cậu đang bị động thừa nhận, nhưng dù vậy cậu cũng không sinh ra bất kỳ tâm tư phản kháng nào.
Hơi thở của Cố Hãn Hải, thật sự quá quen thuộc, quen thuộc đến mức giống như bọn họ sớm đã là một thể.
Khi Cố Hãn Hải buông Nghiêm Thanh Viên ra, trên má hai thiếu niên đều đỏ ửng, Nghiêm Thanh Viên thở hổn hển, cánh môi sưng đỏ, sắc mặt hoang mang.
"Tôi không thể mất em được." Một câu này của Cố Hãn Hải, là oán giận duy nhất trong ba ngày lo lắng hoảng sợ này.
Khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên hôn mê bất tỉnh, từng giây từng phút bác sĩ không ngừng nhắc nhở bên tai kết quả tồi tệ nhất, mùi nước khử trùng, mùi thuốc, bình treo không ngừng nhỏ xuống, bất cứ âm thanh nào cũng sẽ kinh động đến hắn.
Nghiêm Thanh Viên của hiện tại, lúc hôn môi với hắn cậu sẽ đáp lại, đây đã là kết quả hoàn hảo nhất.
Ai hắn cũng không cần, hắn chỉ cần Nghiêm Thanh Viên.
Nếu hắn đối xử tốt với tất cả mọi người, kết quả là khiến Nghiêm Thanh Viên bị tổn thương, vậy hắn không cần ai nữa.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mở to hai mắt, nhìn thấy Cố Hãn Hải nắm tay mình trong tay cẩn thận nhìn cậu, cảm thấy sự việc không đúng lắm.
Vì sao Cố Hãn Hải lại tỏ tình với cậu?
"Cậu biết cậu đang nói gì không?" Cả người Nghiêm Thanh Viên đều ngây ngốc, thật sự không biết vì sao sự việc lại phát triển thành như vậy.
"Em cho rằng tôi không hiểu sao?" Cố Hãn Hải hỏi người lại.
"Tôi cảm thấy cậu đang rất buồn ngủ, bây giờ cậu cần một giấc ngủ thật dài, bây giờ tốt nhất là cậu nên đi ngủ." Nghiêm Thanh Viên quả thực không thể tin được đây vậy mà là sự thật, cậu thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Em muốn cự tuyệt tôi." Cố Hãn Hải nói thẳng ra ẩn ý trong lời nói của Nghiêm Thanh Viên, hắn chỉ tùy ý liếc mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên một cái cũng đủ để biết cậu đang suy nghĩ cái gì.
"Không đúng, nhưng vậy là không đúng, Cố Hãn Hải, cậu không thể thích tôi." Trong khoảng thời gian ngắn Nghiêm Thanh Viên vậy mà không biết nên vui vẻ hay nên buồn bã nữa.
"Vì sao?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Bởi vì, bởi vì..." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp, thân phận của bọn họ, cậu biết rõ mà vẫn làm, cậu không có ý tốt, nhưng dù vậy Cố Hãn Hải lại thích cậu, ngoài hai chữ vớ vẩn Nghiêm Thanh Viên không thể nghĩ ra bất kỳ từ ngữ nào để hình dung được nữa, "Tôi lừa cậu, lừa cậu một chuyện vô cùng quan trọng, là một chuyện sau khi cậu nghe xong nhất định sẽ trách tôi về chuyện đó!"
"Đây chính là nguyên nhân khiến em cư xử kỳ lạ sao?" Trong đầu Cố Hãn Hải hiện lên cái rương vô cùng kín mà Nghiêm Thanh Viên giữ bí mật, "Chuyện đó có liên quan đến tôi sao?"
Cố Hãn Hải cũng không cho rằng mình đã từng gặp Nghiêm Thanh Viên, tình cảm mãnh liệt vừa gặp đã yêu như vậy tuyệt đối không phải giả dối.
"Đúng vậy, đúng vậy, bởi vì tôi lừa cậu, bị gạt chẳng hay biết gì nên cậu tuyệt đối không thể yêu tôi được." Nếu thật sự trở thành như vậy, vậy cậu rốt cuộc còn cớ gì để ở lại bên cạnh Cố Hãn Hải, sự tồn tại của cậu sẽ khiến Cố Hãn Hải từ một thiên chi kiêu tử trở thành người bị mọi người chê cười.
"Vậy thì tiếp tục lừa tôi, cứ tiếp tục lừa, mãi mãi." Cố Hãn Hải nhìn vào đôi mắt của Nghiêm Thanh Viên, nghiêm túc nói, giọng nói thô kệch và nụ cười nơi khóe miệng trông vô cùng quỷ dị, "Tốt quá rồi, hóa ra giữa chúng ta, còn có thể có những mối liên quan mà tôi không biết."
"Không phải, không phải như vậy, Cố Hãn Hải à, bây giờ suy nghĩ của cậu có vấn đề!"
"Nếu là suy nghĩ của tôi, có vấn đề hay không, do tôi quyết định." Thái độ của Cố Hãn Hải rất kiên cường, nhưng thật ra giọng nói rất nhẹ nhàng, có lẽ là sợ giọng nói khó nghe sẽ dọa Nghiêm Thanh Viên sợ, cũng vì vậy phá lệ trầm thấp, lúc này nghe vậy mà rất có sức hút.
"Không phải, Cố Hãn Hải!" Nghiêm Thanh Viên sắp khóc đến nơi.
"Nghiêm Thanh Viên, tôi muốn hiểu rõ em." Cố Hãn Hải đột nhiên nói, "Tôi muốn hiểu rõ em, tôi vẫn luôn tự hỏi rằng, vì sao em lại làm đủ mọi chuyện mà tôi không biết, động cơ nào khiến em làm như vậy, vì sao em muốn làm như vậy, vô số lần tôi hối hận vì bản thân không đủ hiểu em, không cách nào bảo vệ em được."
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên cảm thấy buồn bã, có lẽ là do quá áy náy, mà giờ đây cậu nhận được toàn bộ hảo ý của Cố Hãn Hải khiến cậu vô cùng bi thương.
"Nhưng giờ đây, nếu em lừa gạt tôi thì lừa gạt sẽ trở thành cầu nối giữa chúng ta, tất cả những gì em làm đều có liên quan đến tôi, vậy em hãy vĩnh viễn lừa gạt tôi." Cố Hãn Hải lộ ra nụ cười xấu xa, "Như vậy cho dù em cự tuyệt tôi, em cũng không thể rời xa tôi."
Cố Hãn Hải sẽ không nói những lời như vậy, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bây giờ có lẽ Cố Hãn Hải thật sự không tỉnh táo bởi vì hắn không được nghỉ ngơi trong khoảng thời gian dài nên đầu óc bị tra tấn.
Rõ ràng cổ họng nghe rất đau, nhưng hắn vẫn tìm mọi cách khiến Nghiêm Thanh Viên hiểu ý của hắn lúc này.
"Ngủ một giấc được không?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, cố gắng vươn tay nắm lấy cổ tay Cố Hãn Hải, "Cho dù thế nào đi nữa, cậu nên ngủ một giấc, cậu quá mệt mỏi rồi, hãy ngủ một giấc đi, ngày mai cậu sẽ thấy sảng khoái."
Cố Hãn Hải cảm nhận được Nghiêm Thanh Viên kháng cự, nhưng cũng không thấy bất ngờ.
Thiếu niên có thích hắn hay không, có ghét hắn hay không, hắn đều rõ ràng.
Hiện tại Nghiêm Thanh Viên bảo hắn ngủ, cũng không phải kế hoãn binh, mà là muốn để cho hắn suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng nếu nói những điều này trong trạng thái tinh thần này có thể làm cho Nghiêm Thanh Viên hiểu được sự nghiêm túc của hắn, vậy nói một lần nữa thì có sao đâu.
Nghiêm Thanh Viên hơi dịch về phía mép giường, nhường chỗ cho Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải rất tự nhiên nằm bên cạnh cậu, giống như trước đây trong căn nhà thuê chật hẹp, buổi tối sau khi Nghiêm Thanh Viên gặp ác mộng sẽ chạy đến giường hắn, hai người cùng nhau chen chúc.
Cố Hãn Hải rất mệt mỏi, con người luôn có giới hạn, nhưng không nhìn Nghiêm Thanh Viên hắn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nghiêm Thanh Viên không cao lắm, lại gầy, trên giường bệnh muốn ngủ hai người cũng không khó, nhưng Cố Hãn Hải lại ôm thật chặt Nghiêm Thanh Viên vào lòng mình, như sợ giữa bọn họ có một chút ngăn cách nào đó, có thêm hệ thống sưởi ấm mùa đông khiến cho Nghiêm Thanh Viên cảm thấy hơi nóng chút xíu.
Nhưng làm thế nào cậu cũng không ngủ được.
Trong đầu đang suy tư vì sao Cố Hãn Hải tỏ tình với cậu?
Bởi vì cậu áy náy cho nên cố gắng đối xử tốt với Cố Hãn Hải, nhưng dù sao cũng có lòng riêng, nhưng chẳng lẽ Cố Hãn Hải vì được đối xử tốt cho nên thích mình sao?
Nghĩ đến khả năng này Nghiêm Thanh Viên lại cảm thấy không đúng, nếu chỉ cần đối xử tốt với Cố Hãn Hải là có thể được thích, vậy đây không phải là tâm lí của một người bình thường, huống chi ở trong sách Cố Hãn Hải được tất cả mọi người vây quanh, mà hiện tại, Cố Hãn Hải vẫn là trung tâm của mọi người.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nhớ đến kỳ nghỉ dài khi còn đi học, đó là dịp Nghiêm Thanh Viên nhận ra sự nổi tiếng của Cố Hãn Hải.
Kỳ nghỉ dài hạn tất cả mọi người đều đang thương lượng đi chơi ở đâu, đi nước ngoài, hay là đi đâu khác, hơn nữa rất tự nhiên mời Cố Hãn Hải.
Mọi người đều biết gia cảnh của Cố Hãn Hải không tốt, không có khả năng để ra ngoài chơi, hầu như tất cả những người mời đều chấp nhận sẽ giúp Cố Hãn Hải bỏ tiền đi du lịch.
Nhưng Cố Hãn Hải từ chối, lý do rất đơn giản, nhà hàng hắn làm việc ngày nghỉ sẽ trả thêm tiền lương, hắn cần kiếm tiền.
Khi ấy mọi người đều nói nếu Cố Hãn Hải đi du lịch cùng thì có thể đưa tiền cho hắn, nhưng đến cuối cùng Cố Hãn Hải vẫn từ chối.
Khi cậu đi vào nhà vệ sinh, nghe được bọn con trai bàn luận: "Sao cậu lại có thể nói dùng tiền để mua thời gian của Cố Hãn Hải chứ? Đây không phải sỉ nhục người ta à?"
"Tôi nghĩ có thể sẽ thành công thì sao?"
"Haiz, nếu có thể đi du lịch với Cố Hãn Hải chắc chắn sẽ vui lắm, nói thật Cố Hãn Hải thật sự có thể phát hiện ra rất nhiều thứ thú vị, rất cẩn thận không nói còn thông minh nữa chứ, nếu cậu ấy có thể đi cùng tôi cảm thấy ba tôi cũng sẽ không mắng tôi nữa."
"Thật ra nhà tôi cũng muốn Cố Hãn Hải bây giờ công ty không thiếu người, nhưng thiếu nhân tài, thầy cô hết lời khen ngợi với Cố Hãn Hải, cậu từng nghe Nhân Giáo bỏ lỡ nhân tài bao giờ chưa?"
"Chỉ là không ngờ không ngờ tới cậu ấy ký với Nghiêm gia sớm như vậy, Nghiêm Thanh Viên rất may mắn luôn á."
Cho đến bây giờ, cậu chưa từng nghe những điều không hay về Cố Hãn Hải.
Khi đó Nghiêm Thanh Viên đã biết, Cố Hãn Hải khác với cậu.
Những người không tiếp cận cậu nhưng cũng không nói xấu cậu là vì sợ Nghiêm gia, còn Cố Hãn Hải dựa vào sức hấp dẫn cá nhân của mình để khiến tất cả mọi người nhìn với cái nhìn khác.
Đây là đỉnh cao mà cậu mãi mãi không đạt được.
Tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên không thể nói là không phức tạp, nhưng cho dù phức tạp thì có tác dụng gì đây, đây là sự thật không thể chối cãi.
Đây là vấn đề bản lĩnh, cũng là cách làm người độc đáo của Cố Hãn Hải, khiến người ta không thể sinh ra ác niệm với Cố Hãn Hải.
Mà giờ đây Cố Hãn Hải lại nói thích cậu, hơn nữa muốn vứt bỏ bản lĩnh của hắn.
Nếu thật sự làm như vậy, vậy sẽ khác xa với trong sách.
Không thể được.
Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ nắm chặt tay lại, không thể như vậy.
Đúng là cậu không lập tức thay đổi thân phận, nhưng không có nghĩa là cậu muốn tùy tiện thay đổi tương lai, cậu chỉ là một nhân vật không quan trọng cho dù biến mất cũng sẽ không có thay đổi gì đối với sự phát triển trong tương lai.
Giờ đây cậu đang đấu tranh chỉ muốn thay đổi một chút dáng vẻ quá lạnh nhạt ban đầu của Nghiêm gia, cũng hy vọng tương lai của Cố Hãn Hải sẽ không lựa chọn buông bỏ tất cả lẻ loi một mình, bọn họ đều xứng đáng được những người tốt hơn yêu thương.
Nhưng trong đây, tuyệt đối không thể bao gồm người đê tiện như cậu.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ thầm, có lẽ không thể giấu được nữa rồi.
Cũng đã, không giấu nổi nữa.
Nếu cậu có thể nhẫn tâm một chút, không đi tìm Cố Hãn Hải, vậy có lẽ cậu sẽ còn hai năm nữa, nhưng bây giờ không còn kịp nữa rồi.
Cũng may cậu cũng không hối hận.
Tết năm nay sẽ về với bổn gia, Nghiêm Thanh Viên quyết định đưa Cố Hãn Hải về nhà, lót đường một lần cuối cùng cho Cố Hãn Hải.
Sau đó...
Nghiêm Thanh Viên cẩn thận suy nghĩ về tư liệu cần chuẩn bị để rời hộ tịch.
Hộ tịch của Cố Hãn Hải đã rời rồi, Tư Tuyết Ngữ vào bệnh viện tâm thần*, đến lúc đó chỉ cần Cố Hãn Hải tự mình lấy tư liệu sổ hộ khẩu ban đầu là được.
*
Chỗ này tác giả để là vào tù, không biết có nhầm không nữa:<Lúc nào Cố Hãn Hải cũng có thể trở lại Nghiêm gia.
Mà cậu cũng phải bắt đầu chuẩn bị tư liệu để rời Cố gia.
Cậu có thể sống tốt không?
Mặc dù mười sáu tuổi có thể làm việc rồi, nhưng công việc có thể làm lại không nhiều, trước tiên có thể sẽ làm công nhân dây chuyền sản xuất, bao ăn bao ở.
Không học cấp ba nữa, đi làm nuôi sống bản thân trước đã, sau đó tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn.
Đại học tương đối nhẹ nhàng, có thể vừa học vừa làm.
Có thể lâu hơn một chút, nhưng trong nửa năm qua cậu đã học được cách sinh sống.
Về phần Cố Hãn Hải.
Mặc dù rất có lỗi với hắn, nhưng có thể sẽ giống như những lời hắn nói, cậu phải lừa hắn thôi.
Nghiêm Thanh Viên rất bất đắc dĩ, luận về việc một đứa nhỏ ngây thơ xuất thân từ nhà giàu từng bước trở thành kẻ nối dối, cậu cảm thấy mình có thể làm một bộ phim tài liệu.
Là Cố Hãn Hải bảo cậu lừa hắn, cậu được cho phép rồi mà.
Không ai có thể nói cậu.
Cậu chính là tiểu thiếu gia, chính là tùy hứng như vậy đấy.
Nhưng càng muốn lạc quan, Nghiêm Thanh Viên càng hụt hẫng.
Muốn xoay người đưa lưng về phía Cố Hãn Hải, nhưng lại sợ đánh thức người ta dậy.
Nghiêm Thanh Viên thở dài thật dài, trên đời này còn có tiểu thiếu gia bi thương như cậu sao?
Ngày hôm sau khi cậu thức dậy, mở mắt ra đã nhìn thấy Tịch Hạc, mẹ cậu.
Hiếm khi Tịch Hạc không ăn mặc sang trọng, mà là mặc quần áo thoải mái lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu, bộ quần áo cotton màu trắng rộng bao quanh đường cong của người phụ nữ, gương mặt xinh đẹp, mái tóc xoăn dài buộc đuôi ngựa, dáng vẻ giản dị ấm áp hiếm thấy.
Nghiêm Thanh Viên nhìn hồi lâu, cho đến khi Tịch Hạc hỏi: "Thế nào? Nhìn mẹ hoài như vậy, cảm thấy mẹ đẹp đúng không?"
"Mẹ đương nhiên đẹp rồi ạ, mẹ hẳn cũng biết mình rất đẹp nhỉ?" Nghiêm Thanh Viên nhớ rõ rằng Tịch Hạc luôn thích mặc đẹp.
"Giời, đáng tiếc đã già rồi." Tịch Hạc không trang điểm trông thuần khiết hơn rất nhiều, nhưng ngược lại có vẻ dịu dàng hiếm thấy.
"Mẹ già rồi ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Mẹ mới không già á." Tịch Hạc lập tức nói, sau đó nghe thấy tiếng con trai nhỏ của mình bật cười, tiếng cười rất êm tai, Tịch Hạc rất thích con trai nhỏ đáng yêu nhà mình, "Nghiêm Thanh Viên này, tư thế ngủ của con thật sự khó coi quá đi."
Tướng ngủ ngửa mặt nằm chỏng quẹo* không hề có hình tượng không nói, còn chảy nước miếng, chắc không phải là bị đánh đến ngốc đó chứ?
*四仰八叉
(Tứ ngưỡng bát xoa): "Bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại", chỉ người nằm tư thế không lịch sự, ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ ra.Nếu như là trước kia Nghiêm Thanh Viên nhất định sẽ cho rằng Tịch Hạc đang trách cứ cậu, nhưng bây giờ nghĩ đến có lẽ không cần suy nghĩ sâu xa như vậy sẽ tốt hơn.
"Rất khó xem sao?" Nghiêm Thanh Viên lộ ra một nụ cười ngây ngô, mang theo chút ngượng ngùng, cậu cũng đâu có ngờ ngủ mà bị nhìn chằm chằm chứ?
Tịch Hạc nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của con trai nhỏ đáng yêu mình thích nhất, trợn tròn đôi mắt, thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy vẻ mặt này, tâm trạng càng phức tạp hơn, xem ra... Rất khó coi.
"Con... Con sẽ chú ý, con sẽ cố gắng chú ý, có điều ngủ rồi con... Con cũng không biết có thể kiểm soát mình hay không." Tư thế ngủ của cậu rất xấu sao? Vậy mỗi ngày Cố Hãn Hải dùng tâm trạng gì để ngủ chung giường với cậu vậy?
Nghiêm Thanh Viên muốn ngồi dậy, Tịch Hạc nhìn thấy bộ dạng của cậu đứng dậy đi tới nâng giường lên, Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt nhìn Tịch Hạc làm những việc này.
Cậu cảm thấy, hình như bị bệnh một trận, ba mẹ đều trở nên dịu dàng, là ảo giác của cậu hả?
Thật muốn bệnh nhiều thêm mấy ngày nữa.
Ôi, nghĩ như vậy đột nhiên cảm thấy choáng váng quá, cậu đang bị bệnh, phải ở trong bệnh viện vài ngày mới được.
Tịch Hạc nhìn sắc mặt Nghiêm Thanh Viên có chút tái nhợt hơn so với bình thường, ánh mắt lướt qua băng gạc trên đầu Nghiêm Thanh Viên, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, nhưng cũng không nhắc lại.
Tịch Hạc đặt tay lên đùi, ý vị sâu xa mà nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên, sau đó dùng giọng điệu vô cùng thong thả nhẹ nhàng nói: "Nghe nói, con và Cố Hãn Hải đã hẹn hò rồi?"
Trong nháy mắt Nghiêm Thanh Viên đã quên mình còn đang choáng váng.
___
4/1/2023.
14:50:40.