- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
- Chương 49: Đêm nay ngủ chung một giường!
Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
Chương 49: Đêm nay ngủ chung một giường!
Lúc Cố Hãn Hải ngồi trên bàn ăn, thật ra trên cơ bản mọi người đã đông đủ.
Đại thiếu gia nhị thiếu gia của Nghiêm gia và Nghiêm Thanh Viên cũng đã là chủ nhân của biệt thự rộng lớn như vậy, Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc đều không ở đây, nhưng lúc này Nghiêm Thanh Viên đang gọi video cho hai người họ, Cố Hãn Hải nhân cơ hội này quan sát cẩn thận một chút nơi Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn sống.
Ở đây cũng không thể xem như một nơi làm tâm trạng người khác vui vẻ, nguyên nhân chính là bởi vì nó quá trống trải, toàn bộ căn phòng khắp nơi không có dấu vết của từng sinh hoạt, không có vật dụng cá nhân, cũng không có bức ảnh tượng trưng cho gia đình.
Cho dù là người giúp việc trong nhà có quét dọn thế nào cũng không thể đem một chỗ ở lâu dài quét dọn đến sự tồn tại giống như phòng khách sạn.
Cố Hãn Hải cũng chú ý thấy hôm nay những người giúp việc từng người ăn mặc như ngày hội, ngay cả quản gia tây trang giày da cũng đội mũ giáng sinh đáng yêu, Nghiêm Thanh Viên tựa như vô cùng vừa lòng với cái bụng giả của mình nên không ngừng dùng tay vỗ nhẹ vào nó, chơi đến nghiện.
Nghiêm Thanh Viên hẳn là rất được hoan nghênh trong gia đình này, Cố Hãn Hải chú ý thấy ánh mắt của Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn đặt trên người Nghiêm Thanh Viên, hai người hầu như không giao lưu gì với nhau.
"Viên Viên à, anh cả mang sừng hươu có đẹp không em?" Nghiêm Trạch Thủy dường như không chịu nổi cô đơn, trực tiếp lại dứt khoát ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh Viên.
"A, video được kết nối rồi." Ngay khi Nghiêm Thanh Viên vừa dứt lời, Cố Hãn Hải nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Trạch Thủy nháy mắt cứng đờ một chút, xem ra mối quan hệ cha con nhà này cũng không thể tính là tốt.
"Phụ thân, mẫu thân." Trong ánh mắt Nghiêm Trạch Thủy hiện lên sự kinh ngạc, trong máy tính bảng của Nghiêm Thanh Viên lộ ra Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc hai người vậy mà ở bên nhau gọi video.
"Con chào ba mẹ ạ!" Nghiêm Thanh Viên đã sớm thương lượng với Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc muốn gọi video hôm nay, mặc dù đã thương lượng rồi, nhưng khi người đầu dây bên kia thật sự nghe theo cậu Nghiêm Thanh Viên vẫn vô cùng vui vẻ.
Ba mẹ thể hiện sự quan tâm đối với bọn họ, có lẽ cũng không giống như cậu cho rằng hoàn toàn không có đường xoay chuyển.
"Con ăn mặc cái gì kỳ cục thế." Phản ứng đầu tiên của Tịch Hạc khi nhìn thấy râu trắng treo trên cằm Nghiêm Thanh Viên đó là nhíu mày, "Ai cho con ăn mặc thành như vậy, có nên đưa con đi học lại một chút không?"
Lúc này Tịch Hạc ngồi trên sô pha, mặc dù mặc quần áo thoải mái trong nhà nhưng cũng không ảnh hưởng đến tư thái của bà, lúc nào cũng duy trì trang điểm xinh đẹp, lúc này đuôi mắt giơ lên, lộ ra vài phần sắc mặt không vui.
Âm thanh của video không nhỏ, mấy người ở đây hiển nhiên đều nghe được, Tịch Hạc không chút lưu tình phê bình Nghiêm Thanh Viên ăn mặc không đẹp, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được trong giọng nói có thể đả kích tâm trạng Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, lại nghe thấy Nghiêm Thanh Viên có chút ngượng ngùng cười ra tiếng, vươn tay vuốt bộ râu giả màu trắng của mình.
"Ta chỉ là một lão già không biết ăn mặc, tác dụng của ta là mang quà đến cho bọn nhỏ, về phần ăn mặc gì đó, dù sao bọn nhỏ ngủ say, cũng không nhìn thấy ta."
Trong lời nói Nghiêm Thanh Viên cũng không hề có bất cứ bất mãn nào với Tịch Hạc, ngược lại còn trêu ghẹo lại.
Trái tim Nghiêm Trạch Thủy đập lệch nhịp, giọng điệu Tịch Hạc nói chuyện rất không khách khí, nhưng Nghiêm Thanh Viên phảng phất căn bản không thèm để ý.
"Hôm nay khẳng định có người quay phim, xấu như con đến lúc đó tự mình nhìn không phải sẽ khóc sao?" Tịch Hạc trợn trắng mắt, "Lúc nào cũng phải chú ý hình tượng, cũng không thể lưu lại lịch sử đen tối như vậy chứ."
"Dù sao người xem chỉ có người nhà mình, mẹ sĩ diện như vậy chắc chắn sẽ không cho người khác xem."
Tịch Hạc giật giật khóe miệng, vậy mà rất có đạo lý, cuối cùng khổ sở vỗ trán lắc đầu: "Chờ mẹ trở về đưa con đi chụp mấy bộ ảnh có thể gặp người."
"Được nha." Nghiêm Thanh Viên rất đương nhiên gật đầu, "Mẹ sẽ chụp ảnh với con ạ?"
Tịch Hạc sửng sốt, sau đó che miệng lại, quay đầu sang một bên, sau đó lại nhìn về phía video, không nói chuyện.
Vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên hoang mang, biểu cảm này là có ý gì?
Lúc này Nghiêm Kỳ Thúy cũng không trực tiếp xem video, ngồi trên bàn làm việc phía sau Tịch Hạc, bọn họ dường như đang ở thư phòng, lúc này Nghiêm Kỳ Thúy không mặc lễ phục như bình thường, mà là mặc thường phục tựa như đang đi làm, trên màn hình máy tính phản xạ ánh sáng, không thấy rõ nội dung.
Nghe Tịch Hạc nói Nghiêm Kỳ Thúy cuối cùng cũng nhìn video một cái, sau khi nhìn thấy trang kỳ lạ của Nghiêm Thanh Viên cũng hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Ba mẹ nhìn anh cả nè." Nghiêm Thanh Viên trực tiếp hướng video vào mình và Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Trạch Thủy khi đối mặt với Nghiêm Kỳ Thúy theo bản năng bày ra gương mặt xa cách, lại bị móng vuốt của Nghiêm Thanh Viên giữ chặt sừng hươu, lúc này Nghiêm Trạch Thủy mới nhớ đến mình còn đang đội một đôi sừng hươu, hiếm khi đỏ mặt.
Tịch Hạc vẻ mặt bình thản hiển nhiên không cảm thấy hứng thú lắm, chỉ nhìn cái sừng kia vài lần, không hứng thú nói: "Có lẽ lần sau con có thể tìm cái sừng hươu đực."
"Sừng hươu đực rất nặng đi?" Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ trọng lượng và chiều dài của sừng hươu đực.
"Ít nhất sẽ không khó coi hơn sừng nhỏ." Tịch Hạc không sao cả nói.
Nếu nói về hành vi ăn mặc ngày thường, có lẽ Nghiêm Trạch Thủy sẽ cảm thấy bản thân mặc nhìn không ổn đã chọc đến mẫu thân khiến bà không vui, nhưng lần này lại thảo luận về sừng hươu, tâm trạng Nghiêm Trạch Thủy vô cùng phức tạp không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Nghiêm Kỳ Thúy lại dành thời gian nhìn thoáng qua.
"Mẹ, mẹ nhìn anh hai này." Nghiêm Thanh Viên vòng qua bàn vòng lấy Nghiêm Trạch Thanh từ phía sau, vươn tay chọc chọc chuông trên cổ Nghiêm Trạch Thanh, phát ra tiếng vang leng keng, "Như này đáng yêu không?"
"... Đây là thẩm mỹ kỳ lạ gì vậy." Tịch Hạc giật giật khóe miệng, dù sao đều xấu, "Vì sao không dứt khoát dùng sừng hươu luôn?"
"Ngay từ đầu con cũng nghĩ đến dùng sừng hươu, nhưng cảm giác không đáng yêu lắm, ánh mắt của anh hai quá sắc bén." Nghiêm Thanh Viên tháo mắt kính của Nghiêm Trạch Thanh xuống, sau đó hai gương mặt hướng về phía video.
Ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn sắc bén, khi nhìn chằm chằm người khác sẽ mang lại cảm giác bị y ghét, khác biệt rất lớn với ánh mắt Nghiêm Thanh Viên, đôi mắt của Nghiêm Thanh Viên ở Nghiêm gia là to nhất, mắt hai mí, đối phương có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy này, đôi mắt như vậy khi nhìn người khác, luôn làm người ta cảm thấy đáng yêu lại ngây thơ.
Tịch Hạc nheo mắt lại nhìn chiếc chuông nhỏ màu cam vàng, trong đầu không hiểu sao hiện ra nếu là trên cổ Nghiêm Thanh Viên đeo chuông lớn...
"Rất thú vị." Tịch Hạc cười như không cười nhếch khóe miệng, lại không nhìn ra là đang khen Nghiêm Trạch Thanh.
"Cảm ơn, mẫu thân." Nghiêm Trạch Thanh trả lời lạnh như băng, không thể hiện vui hay buồn, Tịch Hạc bất giác hạ khóe miệng xuống, cô thật sự ghét thái độ luôn lạnh như băng của con trai mình.
Tịch Hạc khẽ nhíu mày, tựa như không thân thiện mấy với Nghiêm Trạch Thanh, đơn giản đáp một tiếng.
Lúc này Nghiêm Kỳ Thúy lại quay đầu nhìn thoáng qua.
"Ba ơi!" Lần này Nghiêm Thanh Viên không để Nghiêm Kỳ Thúy có cơ hội dời ánh mắt đi nữa, lập tức bắt được ông ngẫu nhiên 'nhìn lén', "Nhìn con nè!"
Nghiêm Kỳ Thúy nhíu mày, lần này không dời ánh mắt đi nữa.
Nghiêm Thanh Viên hít sâu một hơi, thân thể hơi căng chặt, lòng bàn tay cầm máy tính bảng đang bắt đầu đổ mồ hôi, Nghiêm Thanh Viên dùng râu hơi che đi hai má của mình, nói: "Ba ơi con cho ba xem bạn tốt nhất của con, Cố Hãn Hải nè."
Video đột nhiên chuyển sang Cố Hãn Hải, lúc này hai đôi mắt cực kỳ giống nhau nhìn nhau qua video.
Giờ phút này bỗng có một loại cảm giác kỳ lạ như xuyên qua thời không, giống như nhìn thấy mình ở một khoảng thời gian khác qua camera.
Trên người Cố Hãn Hải còn bị buộc không ít dải ruy băng rực rỡ, nhìn qua giống như một món quà đang chờ tháo ra, nhưng...
Lông mày Nghiêm Kỳ Thúy nhíu thật chặt, mặc dù Nghiêm Thanh Viên dời mục tiêu camera rất nhanh, nhưng Nghiêm Kỳ Thúy rõ ràng vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên đột nhiên dựa vào cánh tay Cố Hãn Hải, nhìn Nghiêm Kỳ Thúy trong video nói: "Ba mẹ đêm giáng sinh vui vẻ nha, ngày mai chính là lễ giáng sinh, con còn chuẩn bị riêng táo cho hai người, nhưng đáng tiếc ba mẹ không ăn được, con giúp hai người ăn luôn được không ạ?"
"Bằng đường hàng không." Nghiêm Kỳ Thúy đột nhiên nói.
"Dạ?" Nghiêm Thanh Viên sửng sốt.
"Quả táo, vận chuyển bằng đường hàng không tới đây." Nghiêm Kỳ Thúy quay đầu lại tiếp tục công việc, nhưng vẫn nói chuyện với Nghiêm Thanh Viên.
"Nhưng táo rất rẻ, đóng gói cũng rẻ, giá vận chuyển bằng đường hàng không gấp mấy lần so với bản thân vật phẩm, không có lời." Nghiêm Thanh Viên theo bản năng phản bác nói.
"Từ khi nào mẹ đã dạy con tận dụng hai từ 'có lời' này vậy?" Tịch Hạc hừ nhẹ một tiếng, "Đừng học theo người thường mọi thứ, miễn cho mất thân thân phận."
"Con có thể có thân phận gì chứ..." Nghiêm Thanh Viên tủi thân ủ rũ nói, hóa trang ông già Noel đội mũ lông xù nhìn có chút chẳng ra gì ngược lại làm cho Nghiêm Thanh Viên nổi bật hơn trông rất đáng yêu, đôi mắt Tịch Hạc gắt gao nhìn chằm chằm video, như muốn dứt khoát xuyên qua video để đến bên kia.
"Đã biết, mẫu thân, ngày mai con sẽ gọi người đưa quả tảo đi." Nghiêm Trạch Thủy nói.
Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu, hai mắt hoang mang.
Thời gian gọi video không lâu, lúc kết thúc cuộc gọi Tịch Hạc ngược lại có vẻ như có chút chưa đã thèm.
"Viên Viên thật sự là đứa nhóc đáng yêu nhất của mình." Tịch Hạc lẩm bẩm nói.
Nhưng Nghiêm Kỳ Thúy lại dừng việc đang làm, suy tư.
Tịch Hạc vươn tay tùy ý vén mái tóc xoăn một chút, đứng dậy đến gần Nghiêm Kỳ Thúy, cúi đầu nói: "Anh cũng cảm thấy giống, có phải không?"
Nghiêm Kỳ Thúy không nói gì.
"Đoán thử xem, tôi có đang nghi ngờ anh không?" Giọng Tịch Hạc hiếm thấy trầm thấp.
"Em vốn không quan tâm, không cần phải làm ra dáng vẻ như vậy." Nghiêm Kỳ Thúy bình tĩnh nói, quay đầu lại, hai vợ chồng đều không có tình cảm đối với đối phương đối diện tầm mắt của nhau, "Nếu đã lựa chọn hôn nhân thương nghiệp, tôi sẽ tôn trọng vợ trên danh nghĩa của tôi, tôi có lẽ đối với em không có tình cảm, nhưng về trách nhiệm, tôi sẽ không phản bội."
"Phải rồi." Tịch Hạc đương nhiên cũng biết tính cách Nghiêm Kỳ Thúy, hoặc là nói hai người bọn họ đều biết tính cách của đối phương.
Cho dù bọn họ ở một nơi nào đó bên ngoài có con riêng, đều sẽ không để ý, nhưng bọn họ tôn trọng lẫn nhau, cũng là lý do có thể hợp tác đến bây giờ.
"Vậy hắn sẽ là con của ai?" Tịch Hạc híp đôi mắt lại.
Mặc dù diện mạo của Cố Hãn Hải rất giống Nghiêm Kỳ Thúy, nhưng không có nghĩa là nhất định là con của Nghiêm Kỳ Thúy, Nghiêm gia rất lớn, phân nhánh rất nhiều, quan hệ huyết thống phức tạp, hơn nữa gia phả rất dày, Cố Hãn Hải có thể là con của ông, cũng có thể là con của anh em ông.
"Tôi đã tra bối cảnh của Cố Hãn Hải rồi, Trạch Thanh cũng từng điều tra, không có bất cứ điểm đáng ngờ nào." Tịch Hạc nheo đôi mắt.
"Đã làm xét nghiệm ADN chưa?" Nghiêm Kỳ Thúy hỏi.
"Không dễ làm." Tịch Hạc gõ đầu ngón tay lên mặt bàn sau khi làm móng tay lộng lẫy, "Hoặc là nói, bây giờ chưa thể làm."
Hai người nhìn nhau đều biết ý tứ trong mắt đối phương, hiện tại là thời cơ mở rộng của Nghiêm gia, rất nhiều chuyện đều có thể trở thành cái cớ để những người cùng thế hệ trào phúng, mặc kệ thân phận Cố Hãn Hải rốt cuộc là con cái nhà ai, nhất định sẽ trở thành một điểm đột phá trên đầu sóng ngọn gió*.
* ví nơi phải trực tiếp đương đầu với những khó khăn, nguy hiểm lớn nhất.
Huống chi...
"Cố Hãn Hải quá xuất sắc, xuất sắc đến quá đáng."
Trong Nghiêm gia rộng lớn, ý nghĩa của xuất sắc, cũng không phải liếc mắt một cái là có thể nói rõ.
Nghiêm Kỳ Thúy và Cố Hãn Hải gặp mặt chỉ có trong nháy mắt ngắn ngủi trong video kia, nhưng Nghiêm Kỳ Thúy hiểu biết sâu rộng lại thấy được sự tham lam nào đó trong đôi mắt kia.
"Có khi nào hắn đã đoán được thân phận của mình không?" Nghiêm Kỳ Thúy không cách nào khống chế bản thân nổi lên sự đề phòng với Cố Hãn Hải, nhìn Tịch Hạc đã từng gặp Cố Hãn Hải.
"Hẳn là không đến mức, dù sao hắn sao có thể xác định được những điều mà chúng ta không chắc chắn được, trên đời này người tương tự nhiều lắm." Tịch Hạc phủ nhận nói.
"Nên tìm người theo dõi hắn." Nghiêm Kỳ Thúy suy nghĩ.
"Không phải ý kiến hay." Nghiêm Kỳ Thúy chưa từng thực sự tiếp xúc Cố Hãn Hải, theo cách nhìn của Tịch Hạc, "Nếu chúng ta cố tình tiếp xúc ngược lại sẽ làm hắn sinh nghi."
"Là một người cần kiêng dè đến vậy sao? Mới mười sáu tuổi mà thôi." Nghiêm Kỳ Thúy bất ngờ, Tịch Hạc đánh giá Cố Hãn Hải so với tưởng tượng của ông còn cao hơn nhiều.
"Phải, hắn rất khác, trước mắt chúng ta phải lo lắng, có lẽ hắn sẽ không làm gì cả, nhưng hắn..." Tịch Hạc nghĩ đến khí thế của Cố Hãn Hải lúc ở bên cạnh Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn khác, "Bị Viên Viên ăn chết rồi."
Nghiêm Kỳ Thúy: "..."
Nghiêm Kỳ Thúy khẽ nhíu mày, bị Nghiêm Thanh Viên ăn chết rồi? Bị... Nghiêm Thanh Viên?
Trong trí nhớ của Nghiêm Kỳ Thúy hình tượng của Nghiêm Thanh Viên như thế nào đã sớm mơ hồ, chuyện đến bây giờ ông thật sự nhớ không ra dáng vẻ của Nghiêm Thanh Viên.
Trong đầu chỉ có những đại từ như nhát gan, kỳ cục, phản nghịch các thứ, nhưng cho đến bây giờ ông bỗng phát hiện những từ ông biết về Nghiêm Thanh Viên đều bị chính ông lật đổ, mà ấn tượng mới thành lập khiến ông cảm thấy mình có thể là vì xa cách nên sinh ra ảo giác.
Trong lúc nhất thời ông vậy mà muốn đi gặp Nghiêm Thanh Viên một lần, nhìn xem dáng vẻ chân thật của đứa bé này.
Lúc Nghiêm Thanh Viên buông máy tính bảng xuống trái tim vẫn đập nhanh, ba nhìn thấy Cố Hãn Hải rồi sao? Mặc dù chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng ba hẳn là có ấn tượng với Cố Hãn Hải, nếu tiếp tục có bị phát hiện gì không.
Cố Hãn Hải chú ý thấy lúc này Nghiêm Thanh Viên dựa vào vai hắn, hồn nhiên không phát hiện mình đang run rẩy, trong lòng chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, vươn tay vỗ vỗ bờ vai Nghiêm Thanh Viên.
"Ăn cơm!" Nghiêm Thanh Viên đột nhiên từ vị trí ngồi đứng dậy, "Đúng rồi Diêm Đàm đi đâu vậy? Sao em không thấy Diêm Đàm?"
"Anh ta nói sẽ đến muộn chút." Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Muộn chút?"
Nghiêm Thanh Viên không hiểu muộn chút này là gì, nhưng mọi thứ đã sắp xếp đâu vào đó rồi, cây thông noel được đặt trong đại sảnh rất sáng sủa, trang trí tuyệt đẹp, là trang trí sáng sủa nhất trong phòng khách.
Nghiêm Thanh Viên nằm lên sô pha, cúi đầu nhìn một đống quà đóng gói vây quanh dưới cây thông noel, vươn tay cầm lấy một hộp đóng gói, không phải hộp không như cậu nghĩ, lắc lư ở bên tai, trọng lượng và âm thanh đều đại biểu bên trong khẳng định là chứa thứ gì đó.
"Mọi người đều bỏ đồ vào trong hộp hả?" Nghiêm Thanh Viên kinh ngạc, cậu ngay từ đầu chỉ nghĩ dứt khoát dùng hộp không làm đồ trang trí là được rồi.
"Là ý tưởng của những người khác, đây đều là quà giáng sinh mọi người chuẩn bị, sau đó mọi người cùng nhau trao đổi, có thể được những món quà khác nhau." Hứa Tam Tối ở một bên đội mũ giáng sinh đáng yêu.
Nghiêm Thanh Viên tức khắc mở to hai mắt nhìn: "Sao mọi người không nói với con?!"
Cậu không chuẩn bị quà bên trong!
"Bữa tiệc hôm nay chính là quà tiểu thiếu gia tặng cho mọi người rồi, không cần nhiều thứ hơn nữa, đã đủ rồi."
"Đừng mà." Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, xoay người lên lầu, "Mọi người chờ cháu."
Quà, đồ vật có thể làm quà.
Lúc Nghiêm Thanh Viên trở lại phòng của mình muốn tìm được thứ gì đó có thể làm quà, đột nhiên phát hiện căn phòng này đã được trang trí không tìm được đồ đạc của cậu.
Nghiêm Thanh Viên rất tự giác muốn đến phòng anh cả anh hai, nhưng khi đứng trước cửa phòng Nghiêm Trạch Thanh, tay lại dừng lại, bây giờ cậu còn tư cách tùy tiện vào phòng anh cả anh hai sao?
"Cậu đang làm gì?" Cố Hãn Hải đột nhiên hỏi.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên quay đầu lại, thấy được Cố Hãn Hải không biết đi theo sau cậu từ lúc nào.
Cậu không thể làm nũng tùy tiện đi vào, nhưng có lẽ Cố Hãn Hải có thể.
Nghiêm Thanh Viên lén sờ sờ cái bụng giả của mình, ngẩng đầu: "Tôi, tôi nói với cậu, ánh mắt anh hai hung dữ vậy thôi chứ thực ra anh hai đối xử với người khác tốt lắm."
Cố Hãn Hải: "..."
"Anh ấy chỉ không giỏi khen người khác thôi, nhưng nếu không làm gì quá đáng thì anh ấy đối với mọi người rất tốt luôn, hơn nữa cũng sẽ không để ý mấy việc nhỏ nhặt, cho dù tùy tiện xâm nhập vào phòng anh ấy, bị phát hiện giải thích một chút, anh ấy sẽ không tức giận."
Cố Hãn Hải khẽ nhíu mày, không hiểu Nghiêm Thanh Viên nói như vậy là có ý gì.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên tiến lên nắm tay Cố Hãn Hải, sau này Cố Hãn Hải chắc chắn sẽ muốn ở chung với anh hai nhiều hơn, thật ra đối với Cố Hãn Hải mà nói muốn ở bên anh hai rất khó khăn, nhưng một đời này cậu sẽ không để cho anh hai cảm thấy khó xử, cũng hy vọng anh hai có thể có mối quan hệ tốt với Cố Hãn Hải.
"Chúng ta cùng nhau làm chuyện xấu, anh ấy chắc chắn sẽ nể mặt em trai ruột mà tha thứ." Nghiêm Thanh Viên nắm tay Cố Hãn Hải cùng nhau mở cửa phòng Nghiêm Trạch Thanh.
Cố Hãn Hải: "..."
Đây là tìm đồng lõa gây án à?
Phòng của Nghiêm Trạch Thanh trên cơ bản rất đơn giản, nhưng cũng đủ đáp ứng hầu hết các nhu cầu cơ bản trong phòng ngủ, trong phòng Nghiêm Trạch Thanh sẽ không có đồ quá quý trọng, đồ quá quý trên cơ bản toàn bộ đều đặt trong thư phòng.
Mỗi người trong Nghiêm gia trên cơ bản đều có được thư phòng của mình, một nơi an tĩnh có thể dùng để làm việc đối với người của Nghiêm gia mà nói còn quan trọng hơn phòng ngủ, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại bố trí thư phòng trong phòng ngủ.
Bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ là cái gọi là di truyền tính cách của gia đình đi, nếu là anh cả anh hai tuyệt đối sẽ không làm chuyện hạ giá của mình như vậy.
Cố Hãn Hải nhìn trên đầu giường, nơi đó bày ra ba bức ảnh, mỗi một tấm ảnh chụp đều có Nghiêm Thanh Viên, chỉ có một tấm ảnh chụp xuất hiện Nghiêm Trạch Thanh.
Chỉ có Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Thanh Viên, mà không phải ảnh gia đình, bố trí kỳ lạ như vậy làm Cố Hãn Hải loáng thoáng cảm thấy có chút không thoải mái.
"Tìm được rồi!" Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói, Cố Hãn Hải nhìn theo.
Đó là một cái hộp nhỏ, hơn nữa rất cẩn thận chia làm nhiều ô vuông khác nhau, bên trong giống như đồ trang trí nào đó, từng cái dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Thứ này... Trông rất đắt tiền.
"Trông rất đắt tiền, nhưng đều là hàng giả." Nghiêm Thanh Viên cười nói, sau đó có chút ngượng ngùng gãi sau đầu, "Đây là cái tôi mua cho mẹ khi còn nhỏ, tôi đã nhìn thấy nó trong một cửa hàng thời trang khi tôi đi chơi với anh cả, bởi vì mẹ rất xinh đẹp, nên tôi cảm thấy mẹ hẳn là sẽ thích những thứ xinh đẹp."
Lúc Nghiêm Thanh Viên mua được, đây là một loại ghim quần áo, dùng để trang trí những khuyết điểm trên quần áo hoặc là chỉnh sửa dáng người.
"Nhưng chờ sau khi tôi mang về thì mẹ không muốn, lúc ấy tôi không hiểu vì sao mẹ không cần, lúc ấy khó chịu rất lâu, bây giờ ngẫm lại món đồ rẻ tiền như vậy quả thật mẹ cũng không thể mang theo trên người được, thật ra thứ này khá tốt, bảo quản cũng rất tốt, rất thích hợp dùng để làm quà tặng."
Nghiêm Thanh Viên ôm cái hộp, cậu muốn đi tìm Hứa Tam Tối để lấy một ít giấy đóng gói còn thừa lại.
Cố Hãn Hải quay đầu lại nhìn những thứ Nghiêm Thanh Viên đặt trong phòng Nghiêm Trạch Thanh, dường như là nơi đặc biệt dành cho Nghiêm Thanh Viên, để cho Nghiêm Thanh Viên đặt đồ của cậu.
Những thứ như vậy đặt trong phòng Nghiêm Thanh Viên vẫn dư dả, nhưng lại đặt trong phòng Nghiêm Trạch Thanh, là bởi vì anh em trong nhà quan hệ quá mức thân mật hay là vì cái gì khác.
Cố Hãn Hải vẫn luôn quan sát, quan sát động thái của Nghiêm Thanh Viên, quan sát động thái của Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh, muốn từ bên trong những điều này tìm kiếm nguyên nhân Nghiêm Thanh Viên một hai muốn rời nhà độc lập.
Nhưng theo hắn thấy Nghiêm Thanh Viên cũng không bị bất cứ ai trong nhà chán ghét, cho dù là người ngoài cuộc cũng có thể nhận ra không khí trong gia đình này đều là hành động theo hành động của Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh thật sự thật lòng yêu thương Nghiêm Thanh Viên.
"Ăn ngon không?" Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu hỏi Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải không chút keo kiệt gật đầu.
Quả thật ăn ngon, là đầu bếp mới có thể thật sự có được tay nghề như vậy, Nghiêm Thanh Viên nở nụ cười, so với đầu bếp được khen ngợi cười còn vui vẻ hơn.
Cố Hãn Hải vô cùng xác định, Nghiêm Thanh Viên là thật lòng tự hào vì gia đình này.
Cũng thật sự yêu người nhà.
Không có bất cứ cái gì không chịu thỏa hiệp, mặc dù vậy hắn vẫn luôn cảm thấy trên người Nghiêm Thanh Viên chỗ nào đó không thích hợp là vì sao.
Cái loại cảm giác giống như sắp chia lìa này là gì.
"Đêm nay cùng nhau ngủ đi, giường trong phòng ngủ rất lớn, ngủ hai người dư luôn á, làm như vậy ác mộng cũng không cần đặc biệt chen chúc trên giường nhỏ khiến tôi ngủ không thoải mái!"
Trong đầu Cố Hãn Hải nhớ lại buổi tối Nghiêm Thanh Viên thỉnh thoảng sẽ đột nhiên bừng tỉnh, sau đó sẽ lén chui lại vào trong chăn của hắn.
Khi đó hắn sẽ rất tự nhiên duỗi tay đem tiểu thiếu gia ôm vào trong lòng, không để tiểu thiếu gia rớt xuống giường.
Tác giả có lời muốn nói: Tất cả mọi người đều đang âm thầm tính kế, chỉ có tiểu thiếu gia còn đang học tính toán.
___
12/12/2022.
20:32:50.
___
24/12 Giáng sinh vui vẻ nha!:333
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết
- Chương 49: Đêm nay ngủ chung một giường!