Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 27: Tiểu thiếu gia mà anh ấy bảo vệ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên ngủ ở ngoài, người trong nhà hỏi có muốn đưa chút đồ gì qua không, bị Nghiêm Thanh Viên từ chối.

Nghiêm Thanh Viên thực hiện lời hứa muốn mời Diêm Đàm ăn cơm, còn mang theo Cố Hãn Hải.

Đây là lần đầu tiên Diêm Đàm ở gần quan sát Cố Hãn Hải đến thế, bất ngờ phát hiện rõ ràng không có người dạy dỗ nhưng Cố Hãn Hải giống như trời sinh đã hiểu tư thế đúng đắn, ít nhất về việc ăn đã đủ để quăng Nghiêm Thanh Viên mấy con phố.

Nhìn tiểu thiếu gia nhà mình từ nhỏ ăn trông bình thường đã sớm được công nhận, mặc dù sau này tập lại nhưng vẫn không cao quý lên được nhiều.

Nhưng Diêm Đàm cũng chú ý một chuyện mỗi lần Nghiêm Thanh Viên dùng đũa muốn gắp ít đồ ăn dầu mỡ kí©h thí©ɧ dạ dày thì sẽ bị Cố Hãn Hải như vô tình dẫn dắt sang món khác, Nghiêm Thanh Viên từ đầu tới cuối đều không chú ý tới cậu bị hắn dẫn dắt, Diêm Đàm bỗng nhận ra điều gì đó, thật ra Cố Hãn Hải rất hiểu cách làm thế nào để dẫn dắt Nghiêm Thanh Viên, thật giống như... Trời sinh đã hợp với tiểu thiếu gia vậy.

"Diêm Đàm, có phải trước kia thật ra anh rất lợi hại không?" Nghiêm Thanh Viên ngồi trong bóng râm của công viên hơi sờ cái ăn no tròn vo của mình để từ từ tiêu hóa, Cố Hãn Hải nói về trước để thu dọn một số thứ, bảo bọn họ chờ ở chỗ này.

Diêm Đàm để ý thấy một khi Cố Hãn Hải đi rồi thì Nghiêm gia tiểu thiếu gia sẽ xụi lơ như bùn mà thả lỏng, trong lòng thật sự nghi ngờ Nghiêm tiểu thiếu gia rốt cuộc là thích Cố Hãn Hải hay là không thích hắn.

"Trước kia trải nghiệm tương đối nhiều, việc gì cũng làm, hỗn tạp tạp nham, cũng là rèn luyện thân thể lúc làm việc." Diêm Đàm không nói rõ ràng.

"Cũng là làm vệ sĩ ạ?" Nghiêm Thanh Viên rất tò mò.

"Không phải."

"Vậy cụ thể là làm gì ạ?"

"Cũng rất nhiều, phần lớn yêu cầu thể lực và sức chịu đựng, nói thật lòng là rất vất vả, hai ba ngày không ngủ được là chuyện bình thường, hơn nữa giao lư với người khác cũng rất ít, thường thường là làm việc của mình, tôi cũng không thích nói chuyện như vậy."

Khoảng thời gian ở chung nói chuyện với Nghiêm Thanh Viên đã nhiều hơn số lần mà anh ấy từng nói trong một năm, thật ra Nghiêm gia tiểu thiếu gia vô cùng thích nói chuyện.

Nghiêm Thanh Viên trầm mặc một chút, công việc không cần giao tiếp, cần thể lực, hai ba ngày không là làm công việc gì? Nghiêm gia tiểu thiếu gia người không có khái niệm về công việc đang rất hoang mang.

"Làm công việc như vậy vất vả lắm phải không ạ?"

"Vì miếng cơm manh áo, có gì mà vất vả hay không vất vả."

Vì miếng cơm manh áo thôi mà khó khăn đến vậy? Trước mắt Nghiêm Thanh Viên tối sầm chỉ cảm thấy tương lai phía trước một màu tối đen.

"Diêm Đàm, thể lực của anh tốt quá, em có thể nhìn ra anh không giống người khác, có phải thật ra anh rất ưu tú không? Dù sao nếu anh hai tìm người, chắc chắn sẽ không tìm người không tốt."

Nghiêm Thanh Viên thật sự rất nể thể lục của Diêm Đàm, cậu vẫn luôn cho rằng tố chất cơ thể của Cố Hãn Hải đã là vô cùng ưu tú, không ngờ Diêm Đàm càng tốt hơn, nhưng nếu Cố Hãn Hải béo hơn một chút rồi rèn luyện thì chưa biết, trong ấn tượng của cậu không ai có thể vượt qua Cố Hãn Hải, hoặc là bây giờ có thể nhưng sau này chắc chắn không thể.

"Tiểu thiếu gia à, một lời khen của cậu nhưng lại đang khen hai người." Diêm Đàm dở khóc dở cười.

Nghiêm Thanh Viên bị lời nói của Diêm Đàm làm cho sửng sốt: "Hửm?"

"Em biết anh chắc chắn rất tốt, anh hai làm việc luôn rất đáng tin cậy, nhưng anh cũng thấy rồi, em không học vấn không nghề nghiệp, đầu cũng không thông minh nhưng cũng không có kẻ thù gì, mặc dù nói... Là con cái của Nghiêm gia nhưng lại vô dụng, sẽ không có nguy hiểm gì xảy ra trên người em đâu."

Diêm Đàm khẽ nhíu mày.

"Anh ở chỗ này của em, chắc chắn là nhân tài nhưng không được trọng dụng, cho nên em muốn đề cập với anh hai một chút, miễn chức vụ vệ sĩ, sau đó để anh hai đề cử anh đến nơi dễ phát huy năng lực của anh hơn nha, anh đồng ý không ạ?"

Thật ra chuyện này Nghiêm Thanh Viên đã suy nghĩ từ sớm, chỉ bằng thân phận của mình thật sự không có tư cách để người như Diêm Đàm luôn ở bên bảo vệ cậu, huống chi ở giữa còn có một tầng cách biệt việc ôm nhầm.

"Tiểu thiếu gia là ghét tôi sao?" Diêm Đàm nói không rõ ý gì.

"Đương nhiên không ạ, là vì em không đáng, anh ở bên em chính là lãng phí thời gian mà, rõ ràng anh có thể tới nơi tốt hơn để phát triển, ở chỗ này của em chỉ có thể chịu ấm ức thôi."

Mặc dù ở trong sách Nghiêm Thanh Viên không hề làm việc gì trái pháp luật, hơn nữa ở trong sách vốn không tồn tại người tên Diêm Đàm này, xuống sân khấu sớm một chút và trễ một chút cũng không khác gì, có lẽ Diêm Đàm có thể phát triển tốt hơn, cậu không muốn làm chướng ngại vật cho một người ưu tú như vậy.

Nếu là trước đây Nghiêm Thanh Viên chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng càng tiếp xúc với Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên càng có cảm giác như vậy.

"Tôi không cảm thấy ấm ức gì cả." Lúc này Diêm Đàm ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, có thể cảm nhận rõ ràng thiếu niên bên cạnh gầy yếu, rõ ràng là được nuông chiều mà lớn lên nhưng dường như là một đứa nhỏ vẫn chưa lớn, tâm tư nhạy cảm lại non nớt, rất dễ dàng để tâm những chuyện vụn vặt.

"Cảm ơn anh." Nghiêm Thanh Viên cho rằng Diêm Đàm hẳn là đang an ủi cậu.

"Tôi không phải đang an ủi tiểu thiếu gia, mà là tôi thật sự vừa lòng công việc này." Cơ thể Diêm Đàm thả lỏng, nhưng sự thả lỏng như vậy không phải là điều một vệ sĩ nên có, nhưng bầu không khí an toàn và yên ổn bên người Nghiêm Thanh Viên sẽ làm anh ấy hơi buông lơi một chút, điều này đối với anh ấy mà nói rất khó có được.

Cảm giác nguy cơ được mài giũa trong công việc trước đây làm anh ấy không cách nào thả lỏng bản thân, mặc dù nói như vậy rất buồn cười, nhưng lúc ở bên cạnh chủ nhân anh ấy lại có được sự an tĩnh.

"Vì sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, cậu cũng không muốn thắc mắc Diêm Đàm quá nhiều.

"Công việc vệ sĩ này, thật ra cũng là tiếp tục bán mạng, chủ nhân có nguy hiểm gì tôi là người thứ nhất xông về phía trước, chủ nhân yêu cầu cái gì thì phải đi làm, thậm chí những chuyện quá mức, cũng không thể vì đạo nghĩa mà chối từ."

Nếu là công việc của một vệ sĩ, nói điều này đã vượt quá giới hạn rồi, nhưng Diêm Đàm ức hϊếp Nghiêm Thanh Viên không hiểu, nói rất nhiều việc mà bản thân đã từng trải.

"Đó là công việc đem đầu buộc trên lưng quần*, đi nhầm một bước sống hay chết hoàn toàn đều nhờ vào vận may, có tiền nhiều cũng chưa chắc có mạng đi hưởng thụ, nhưng ở bên cạnh tiểu thiếu gia lại không giống vậy."

* Nguyên văn là 脑袋掖在裤腰带上: Ẩn dụ hoàn toàn coi thường sống chết, liều mạng. Nhấn mạnh rằng cuộc sống có chết mất bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Nghiêm Thanh Viên nghe mà sững sờ: "Vệ sĩ là công việc nguy hiểm như vậy ạ?"

"Ừm, trên cơ bản là vậy." Diêm Đàm nở nụ cười tươi với Nghiêm Thanh Viên, nụ cười tươi kia nhìn thế nào cũng có chút cường điệu, nhưng tiểu thiếu gia kinh nghiệm công việc bằng không nên không thể đọc hiểu, "Nhưng Nghiêm nhị thiếu gia trả tiền nhiều, mỗi ngày cũng tương đối nhẹ nhàng, điều này đối với tôi mà nói là một công việc không tệ."

Không có việc gì thì ăn cơm với chủ nhân, vào tiệm tạp hóa mua kem, còn có thể ké kem chủ nhân, đối với chủ nhân thứ nguy hiểm nhất chỉ sợ là con muỗi, hơn nữa chủ nhân đơn thuần dễ lừa, mặc dù giống như đang chăm sóc một đứa nhỏ nhưng tiểu thiếu gia lại không nghịch ngợm như một đứa nhỏ thật, một công việc tốt như vậy thật sự không biết lúc ở nhà tiếp theo có thể được như vậy hay không.

"Ừm... Có thể là như vậy không sai, nhưng em cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ." Nghiêm Thanh Viên cảm thấy lời này nghe giống như là đang nói đi theo cậu đều không cần làm việc mà vẫn có thể lấy tiền.

Sắc mặt Diêm Đàm tức khắc cứng đờ, không xong, ở với tiểu thiếu gia nhẹ nhàng lâu quá nên có chút đắc ý vênh váo, lập tức ho khan hai tiếng muốn bổ cứu*.

* 补救: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng).

"Nghiêm nhị thiếu gia tìm tôi là vì tin tưởng năng lực của tôi có thể bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, thay vì nói tiểu thiếu gia sẽ xảy ra chuyện gì thì chi bằng nói phòng ngừa xảy ra chuyện, quả thật tiểu thiếu gia có thể càng an toàn hơn một chút, nếu tiểu thiếu gia có nguy hiểm..."

"Nếu em có nguy hiểm?" Ánh mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn Diêm Đàm bên cạnh.

Diêm Đàm lúc này lại cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp, đã từng không nghĩ tới chuyện này đàng hoàng, nhưng lúc này cẩn thận nghĩ đến, Diêm Đàm vậy mà có một loại cảm giác muốn thật tâm bảo vệ điều đó.

"Tôi sẽ dùng sinh mệnh để bảo vệ tiểu thiếu gia." Diêm Đàm cảm thấy bản thân có lẽ có chút kỳ lạ, cuối cùng kết luận là vì tiểu thiếu gia quá đáng yêu chọc người thương yêu.

"Anh không cần dùng sinh mệnh để bảo vệ em." Nghiêm Thanh Viên không chút suy nghĩ cự tuyệt Diêm Đàm biểu hiện lòng trung thành, "Nếu cần thiết, em cũng sẽ thử bảo vệ anh nha."

"Vậy nếu có cơ hội như vậy, tôi cũng sẽ trả tiền lương cho tiểu thiếu gia?" Diêm Đàm trêu chọc cười nói.

Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, mặc dù thân cao và cân nặng bình thường, nhưng cũng là do anh ấy cố tình giả dạng thành dáng vẻ quá mức tầm thường như vậy, lúc này đôi mắt anh ấy hơi nheo mắt, khóe miệng cong lên, hiếm thấy thể hiện một chút cà lơ phất phơ*, rất khác với dáng vẻ thường ngày, nhưng ngoài ý muốn lại làm Nghiêm Thanh Viên cảm thấy Diêm Đàm hiện tại càng chân thật hơn.

*Nguyên văn là 痞裡痞气 (Bỉ lý bỉ khí)

"Anh có nguyện ý thuê em làm vệ sĩ không nè?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

Diêm Đàm sờ cằm: "Hay là tiểu thiếu gia và Cố Hãn Hải học hỏi nhiều kinh nghiệm sống, tôi thuê cậu làm bảo mẫu nhé?"

Đôi mắt của Nghiêm Thanh Viên nháy mắt sáng lên: "Thật ạ? Anh nói thật hả?"

"..." Diêm Đàm cảm thấy có chút kỳ lạ, hình như chủ đề của bọn họ không có vấn đề gì mà phải không, "Ừm, thật đó."

"Vậy cứ quyết định vậy nhé, anh không được đổi ý."

Diêm Đàm: "..."

Không biết vì sao có chút xúc động muốn đổi ý.

Nghiêm Thanh Viên không ngờ rằng cuộc trò chuyện này sẽ mang lại niềm vui bất ngờ, chỉ cần cậu có thể học tốt kinh nghiệm cuộc sống, có lẽ cậu có thể làm bảo mẫu, vốn dĩ trong khoảng thời gian này quan hệ của cậu và Diêm Đàm trở nên thân thiết hơn, nói không chừng sau này có thể trở thành nơi kiếm tiền của cậu.

"Được, không đổi ý." Diêm Đàm hơi thở dài, dù sao cũng sẽ không có ngày kia, coi như làm tiểu thiếu gia vui đi.

Cố Hãn Hải nói muốn quét dọn phòng ở, nhưng khi Nghiêm Thanh Viên quay lại cậu phát hiện ra rằng Cố Hãn Hải đã thay đổi một chút cách bố trí phòng ngủ, dành ra một khoảng trống trên sàn và quét dọn vô cùng sạch sẽ, rất nhiều thứ đã được lấy ra từ thùng hộp, mọi thứ đều được sắp xếp theo thứ tự hoàn hảo.

Nghiêm Thanh Viên suy nghĩ có phải thật ra Cố Hãn Hải là vì không thích bị người khác giúp hắn, hoặc là chạm vào đồ vật của hắn cho nên mới tách riêng bọn họ ra.

Diêm Đàm tới giờ tan làm đã bị Nghiêm Thanh Viên lừa đi rồi, Diêm Đàm ngồi trên xe báo cáo tình huống cho Nghiêm gia nhị thiếu gia, nói rồi nói lại nghe được Nghiêm Trạch Thanh đầu dây bên kia đột nhiên nói một câu: "Diêm Đàm, anh dường như rất vui?"

Diêm Đàm cũng không giấu giếm: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy tiểu thiếu gia gần đây càng ngày càng đáng yêu."

Nghiêm Trạch Thanh đầu dây bên kia nghe vậy khóe miệng như có như không cong lên: "Viên Viên vẫn luôn rất đáng yêu."

"Đúng vậy." Diêm Đàm cảm thấy có chút buồn cười, người khác chỉ cần khen Nghiêm Thanh Viên, bằng mắt thường có thể thấy Nghiêm Trạch Thanh vui vẻ lên, dáng vẻ gấp không chờ nổi muốn khoe bé con nhà mình làm người khác phải bật cười.

"Đêm nay anh ở lại muộn một đoạn thời gian, sau khi phòng Viên Viên tắt đèn hẳn tan làm." Nghiêm Trạch Thanh nói.

"Được."

Diêm Đàm cúp điện thoại, không cảm thấy cái gì không ổn, cho dù để anh ấy trực tiếp ở trên xe qua đêm cũng không có vấn đề gì, có điều... Mặc dù đồng ý rất sảng khoái nhưng cuối cùng Nghiêm gia nhị thiếu gia vẫn rất lo lắng.

Quả nhiên có liên quan đến những tin đồn sao? Ý muốn bảo vệ mạnh mẽ này, xem ra có hơi quá mức.

Nghiêm Thanh Viên ngồi trên giường, mang dép lê của Cố Hãn Hải, mặc áo ngủ của Cố Hãn Hải.

Mặc dù biết áo ngủ của Cố Hãn Hải đều rộng thùng thình, nhưng áo ngủ của Cố Hãn Hải vậy mà rộng đến như vậy sao? Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bên trong áo ngủ này hoàn toàn có thể chứa thêm một Nghiêm Thanh Viên nữa.

Bởi vì thời tiết nóng nực, Cố Hãn Hải để Nghiêm Thanh Viên lau mồ hôi trên người trước sẽ khiến cậu dễ chịu hơn, hơn nữa cho Nghiêm Thanh Viên áo ngủ của mình, màu sắc áo ngủ của Cố Hãn Hải rất đơn giản, trắng thuần nhìn rất to rộng, không có bất cứ hình gì.

"Tôi chưa mặc mấy lần, nếu cậu để ý tôi có thể ra ngoài mua cái mới cho cậu." Cố Hãn Hải nói, nếu Nghiêm Thanh Viên không thích hắn không ngại đi một chuyến.

"Không sao, vấn đề không lớn, tôi thật sự có thể!" Vì Nghiêm Thanh Viên quyết tâm trở thành một người cái gì cũng không chê, cho dù là mặc qυầи ɭóŧ của Cố Hãn Hải cũng không có vấn đề gì, cậu có thể mà!

A... Qυầи ɭóŧ?

Nghiêm Thanh Viên kéo quần của mình, mới nhớ tới vấn đề này.

Thật ra ngay từ đầu cậu có ý nghĩ muốn ở bên ngoài, nhưng mà... Cậu thật sự không biết để ở bên ngoài thì có nhiều đồ cần chuẩn bị như vậy, qυầи ɭóŧ, nên thay như thế nào đây?

"Tôi ra ngoài một chuyến." Cố Hãn Hải cũng đã nhận ra Nghiêm Thanh Viên xấu hổ, nói, "Đi mua chút quần áo để thay và đồ vệ sinh cá nhân, thuận tiện mua chút đồ ăn tối về, còn có một ít đồ cần bổ sung."

"Tôi đi cùng?" Nghiêm Thanh Viên lập tức nói.

"Đồ cần mua không nhiều lắm, cậu ngồi chờ ở đây đi."

"Ồ." Nghiêm Thanh Viên lập tức bấm điện thoại, điện thoại của Cố Hãn Hải lập tức vang lên âm thanh tin nhắn.

Từ sau khi Cố Hãn Hải quen Nghiêm Thanh Viên dưỡng thành thói quen có thời gian thì xem tin nhắn, cúi đầu nhìn thấy tin nhắn Nghiêm Thanh Viên gửi thì ánh mắt hơi trầm xuống, bên trên ghi chuyển khoản 500 tệ.

Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt nói: "Đồ ngủ không cần mua, cái này rất tốt rồi, lúc tôi tới, không chuẩn bị quà, cho nên trực tiếp đưa tiền được không?"

Cố Hãn Hải nhìn lịch sử chuyển khoản, chớp đôi mắt một chút, lông mi thật dài che giấu đôi mắt, không tiếp tục nói gì nữa, mà là mặt không đổi sắc cất điện thoại đi.

"Đi thôi."

Cố Hãn Hải rời đi, để lại một mình Nghiêm Thanh Viên, cơ thể vẫn luôn căng chặt của Nghiêm Thanh Viên thả lỏng xuống.

Cậu trở thành một người.

Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhà thuê rất nhỏ, thật ra cũng không tính là quá cũ, mặc dù Cố Hãn Hải rất tiết kiệm nhưng không có nghĩa là hắn sẽ vì tiết kiệm mà hy sinh cuộc sống thoải mái, toàn bộ nhà sau khi dọn dẹp đơn giản ngoài ý muốn có chút cảm giác ấm áp.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên ở bên ngoài, tâm trạng không khỏi có chút xúc động, lúc này xung quanh không có ai, ngược lại làm Nghiêm Thanh Viên an tâm hơn.

Lúc Nghiêm Thanh Viên chuyển đồ cảm thấy nơi này thật chen chúc, nhưng lại không thiếu gì*, ánh mắt Nghiêm Thanh Viên lén nhìn về phía phòng ngủ khác.

*Nguyên văn là 麻雀虽小五脏俱全 (Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều toàn): Nghĩa là dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ không thiếu thứ gì.

Phòng ngủ này là của Tư Tuyết Ngữ, những cái thùng của Tư Tuyết Ngữ sẽ được Cố Hãn Hải dán băng keo nhiều màu khác nhau đặt hết vào trong phòng Tư Tuyết Ngữ, mà thùng của Tư Tuyết Ngữ còn nhiều hơn so với Cố Hãn Hải, thậm chí nhiều hơn hàng hóa thông thường.

Mà những thứ của riêng Cố Hãn Hải thật sự rất ít, hắn chỉ dùng một buổi chiều đã thu dọn xong, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Nhìn yêu cầu tìm nhà thuê của Cố Hãn Hải cũng đủ thấy hắn không phải người sống buông thả, nhưng đồ đạc của hắn rất ít, chỉ đủ duy trì cuộc sống tối thiểu.

Rõ ràng rất tôn trọng cuộc sống, không phải hưởng thụ cuộc sống.

Nghiêm Thanh Viên đứng trong nhà tắm nhỏ hẹp, tự điều chỉnh nhiệt độ nước.

Không có bồn tắm, không sao cả, không phải điều tất yếu, vòi hoa sen là đủ rồi.

Không duỗi tay tới được, không sao hết, với một chút là tới.

Không quen dùng sữa tắm, cũng không sao, cậu trước giờ không bị dị ứng!

Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên thoải mái dễ chịu bước ra từ trong phòng tắm, mới nhớ ra, hình như cậu không có khăn lông?

Cố Hãn Hải ở trong siêu thị mua một số thứ mà Nghiêm Thanh Viên có thể sẽ dùng đến, hắn luôn chỉ chọn một số thứ dễ dùng chất lượng cao, nhưng lần này hắn chọn cẩn thận hơn bình thường, độ mềm mại của khăn lông, lớn nhỏ, mùi, đây là lần đầu tiên Cố Hãn Hải có chút ghét bỏ đồ trong siêu thị.

Cố Hãn Hải rũ mắt, vậy mà ẩn ẩn sinh ra cảm giác bất lực.

Đã từng chưa lưu ý việc gì, bây giờ sự thật bày ra trước mắt, Cố Hãn Hải lại phát hiện không để ý là vì bản thân không muốn để ý, một khi có người muốn để ý, những chỗ đã từng xem nhẹ giờ đây mỗi một chỗ đều làm hắn không thoải mái.

Cố Hãn Hải buông đồ trong tay xuống, đi ra khỏi cửa, đi thẳng về một hướng.

Diêm Đàm ở trong xe đương nhiên chú ý đến Cố Hãn Hải đi mua đồ, bản thân anh ấy không nghĩ sẽ bị phát hiện, nhưng không ngờ rằng Cố Hãn Hải lại đi thẳng về phía anh ấy, mất tự nhiên nhíu mày, thiếu niên này có phải có chút nhạy bén quá mức không?

"Có gì cần giúp sao?" Diêm Đàm nhìn Cố Hãn Hải chủ động kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ, hỏi.

"Tôi không biết nhiều về thói quen sinh hoạt của em ấy." Cố Hãn Hải gọn gàng dứt khoát nói.

Diêm Đàm nhìn những thứ hắn mua trong tay, trong lòng hiểu rõ.

"Tùy ý mua, tiểu thiếu gia mặc dù được nuông chiều, cũng không phải chạm vào là vỡ, cậu ấy cái gì cũng có thể mặc." Mỗi ngày ra ngoài với Nghiêm Trạch Thủy đều mua bốn cái áo thun 10 tệ ở những tiệm bán hàng rong nhỏ, quả thật chưa thấy cậu có chỗ nào không thích ứng được.

Cố Hãn Hải cúi đầu không nói.

"Tiểu thiếu gia cảm thấy bản thân yếu ớt*, thật ra ngoại trừ dạ dày cậu ấy không tốt, chỗ nào cũng đều khỏe mạnh." Diêm Đàm đột nhiên nhớ tới gì đó, "Khi cậu ấy một mình ra ngoài chơi, có một lần tôi theo chỗ ngoặt, không thấy xe đạp ở đó nên đã bị xe đạp đυ.ng, lúc ấy tiểu thiếu gia té trên đất, trên đùi và tay trầy da rất lớn, nhưng tiểu thiếu gia không hé răng nói lời nào, đối diện là đứa nhỏ lái xe, đứa nhỏ kia không bị gì hết, nhưng bị dọa đến khóc, mẹ đứa nhỏ vội vàng dỗ nó, không để ý đến tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đã tự mình đi rồi."

*Nguyên văn là 娇气 (Kiều khí): Có nghĩa là yếu ớt, mỏng manh, làm nũng, nhõng nhẽo, mềm mại.

Nhưng mà...

Lúc ấy Diêm Đàm nghĩ vết thương cũng không nghiêm trọng, nên không nghĩ cần bại lộ, sau đó anh ấy thấy được Nghiêm Thanh Viên lén ở nhà vệ sinh công viên dùng nước rửa sạch miệng vết thương của bản thân, vừa rửa sạch vừa nhỏ giọng khóc.

Lúc ấy Diêm Đàm đi lên giúp Nghiêm Thanh Viên, băng bó cho tốt, nhưng có lẽ là vì khóc nên trước mắt mơ hồ, nên Nghiêm Thanh Viên căn bản không chú ý đến người giúp cậu băng bó là Diêm Đàm.

Có lẽ tiểu thiếu gia đã không nhớ rõ nữa rồi.

Diêm Đàm thở dài, sau đó anh ấy trở lại Nghiêm gia báo cáo sự việc, trực tiếp bị trừ nửa tháng tiền lương.

Cuối cùng Diêm Đàm cũng không biết, rốt cuộc tiểu thiếu gia là vì nhẫn nại đau lòng nhớ kỹ chuyện này, hay là nửa tháng tiền lương kia.

___

25/11/2022.

10:35:55.
« Chương TrướcChương Tiếp »