Chà, anh ấy chắc chắn có một cách.
Mặc dù thời gian tốt nhất để đi nghỉ lễ, nhưng cũng sẽ có rất nhiều người cũng nghỉ lễ.
Diêm Thanh Viên rơi vào trầm tư.
“Nếu như anh Nghiêm có chuyện cần lo lắng, không bằng nghe ý kiến của người khác.” Hứa Tam Tối cười ôn nhu động viên.
Diêm Thanh Viên sững sờ một lúc trước khi nhận ra rằng mình lại phạm phải một vấn đề cũ.
Diêm Thanh Viên gọi lại cho Nghiêm Trạch Thanh và nói với Nghiêm Trạch Thanh về điều này ngay từ đầu.
Vẫn chưa đến giờ ăn tối, trong nhà hàng chỉ có một vài khách lẻ, Nghiêm Trạch Thanh thản nhiên ngồi trong nhà hàng, nheo mắt nhìn vị trí của nhân viên bảo vệ đang trống rỗng, Diêm Đàm có lẽ không biết lúc này mình có thể ở gần Diêm Thanh Viên đâu nhỉ?
Nghiêm Trạch Thanh lại trả lời cuộc gọi của Diêm Thanh Viên anh nhướng mày, vừa rồi anh không giải thích rõ ràng rồi sao? Hay là anh quá lo lắng và muốn đến lần nữa? Khi Nghiêm Trạch Thanh trả lời điện thoại, mặc dù giọng điệu của anh ấy rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt và biểu cảm của anh ấy lại rất dịu dàng.
“Có chuyện gì vậy? ”
"Anh hai Nghiêm , anh còn nhớ lúc trước tôi nói muốn dẫn cả nhà cùng nhau đi du lịch không?"
"Ừm, nhớ."
"Không biết có thể đi sớm một chút không. Anh nghĩ sớm chút mọi người có thời gian không?"
"Tôi luôn có thời gian." Nghiêm Trạch Thanh trả lời, đừng coi đó là điều hiển nhiên, anh ấy không định nhúng tay vào việc kinh doanh của gia đình nữa, chỉ là anh không có việc gì để làm, hơn nữa trong thời gian này anh ấy cũng đã thăng chức quản lý cửa hàng, những chuyện này về cơ bản thì không khó chỉ cần làm tốt công tác ghi chép, anh nhìn thoáng qua liền biết có vấn đề hay không.
"Dạ anh hai Nghiêm đang có thời gian, vậy thì cha mẹ, còn có anh cả Nghiêm cùng Nghiêm Hãn Hải, nếu tôi trực tiếp nói ra thì làm khó bọn họ không?" Diêm Thanh Viên biết những người này đều là những người bận rộn, " Bây giờ không đi chẳng phải còn có Tết sao? Ba ngày hai đêm vừa đủ đón Tết nên anh không vội."
“Anh không hỏi thì làm sao biết?” Nghiêm Trạch Thanh thản nhiên xoay cây bút trên quầy.
"Hừm." Diêm Thanh Viên có chuyện lo lắng của riêng mình, anh mơ hồ nhận thấy người khác đối với anh luôn luôn khoan dung, nếu là chính mình đề nghị Nghiêm Hãn Hải nhất định sẽ vô điều kiện đồng ý, Nghiêm Hãn Hải hiện tại là chủ nhà, những người khác tự nhiên đi theo anh ta, nhưng Diêm Thanh Viên sợ rằng đối phương sẽ không đồng ý.
“Anh tự hỏi đi.” Nghiêm Trạch Thanh giọng điệu có chút cọc cằn còn nói thêm: “Trước kia anh không phải rất khẳng khái sao?”
“Xin lỗi”
“Tôi không có ý định bắt anh phải xin lỗi.” Nghiêm Trạch Thanh mím môi.