Thật ra cô ta muốn những bậc phụ huynh này biết rằng cô ta muốn làm gì thì làm cái đó, những người ngoài này không thể can thiệp!
Giang Lệ đắc ý nói xong, hành lang lập tức rơi vào im lặng, tất cả khách mời đều cau mày nhìn cô ta.
Giống như đang nhìn một kẻ tâm thần vậy.
Dù sao thì Giang Lệ cũng là một kẻ mềm nắn rắn buông, bị người ta nhìn chằm chằm trong lòng lập tức chột dạ.
Người cao nhất là Mộ Thần, anh ấy đi tới đỡ lấy cái chậu trong tay Đoàn Đoàn: “Giá phơi quần áo rất cao, để anh giúp em phơi quần áo.”
Đoàn Đoàn sợ bị mẹ phê bình, vả lại chuyện của mình thì phải tự mình làm, sao có thể làm phiền anh trai được?
Cô bé đang định đi lấy thì Vân Vân lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé.
Vân Vân nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu: “Đoàn Đoàn, tối nay ngủ với Vân Vân đi! Chị Văn Văn còn biết kể truyện tranh cổ đấy! Chúng ta ngủ cùng nhau đi!”
Cô bé thích truyện tranh cổ nhất.
Đoàn Đoàn có chút lay động, cô bé quên lấy lại chậu giặt, lưỡng lự nhìn về phía mẹ.
Giây tiếp theo, Tiểu Đoàn Tử được Văn Văn bế thẳng lên, cô bé sợ đến mức “A” lên một tiếng, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng ôm chặt lấy chiếc cổ thon dài của chị Văn Văn.
Văn Văn thầm kinh ngạc vì Đoàn Đoàn nhẹ như kẹo bông, trong lòng hơi xót, cô ấy cười híp mắt nói: “Yên tâm đi nhé, cô Khương Dĩnh sẽ nói chuyện ổn thoả với mẹ.”
Cô Khương Dĩnh sao?
Đoàn Đoàn chớp đôi mắt quả hạnh và nhìn cô ấy lạnh lùng.
Văn Văn đúng là có hơi lo lắng Khương Dĩnh sẽ không giúp nói dối, thế thì Tiểu Đoàn Tử chắc chắn sẽ không dám đi theo cô ấy. Văn Văn lo lắng liếc nhìn Khương Dĩnh, không ngờ rằng -
Khương Dĩnh yên lặng gật đầu: ”Ừm.”
Lúc đầu Văn Văn còn kinh ngạc, ngay sau đó nghĩ đến Đoàn Đoàn vừa mềm vừa mịn lại đáng yêu, ai lại nỡ để cô bé đáng yêu này chịu khổ bên cạnh Giang Lệ chứ?
Mẹ mà chẳng ra dáng mẹ chút nào.
Văn Văn mỉm cười và ôm chặt lấy Đoàn Đoàn: “Em xem, cô Khương Dĩnh đã hứa rồi. Bây giờ có thể yên tâm rồi chứ?”
Đoàn Đoàn nghiêm túc gật đầu và nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô ạ.”
Khương Dĩnh đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Văn Văn một tay ôm Đoàn Đoàn, tay kia dắt Vân Vân rồi quay trở lại phòng và đóng cửa lại.
Một người phơi quần áo thay Đoàn Đoàn.
Một người ôm Đoàn Đoàn đi ngủ cùng.
Giang Lệ mắt chữ o mồm chữ a, đợi khi cửa đóng lại thì mới nhớ ra bọn họ chưa có sự đồng ý của người mẹ là cô ta đây, cô ta nhướng mày muốn nổi giận: “Các người…”
“Cô còn nhớ lời đạo diễn đã nói với cô chứ.”
Khương Dĩnh khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng xa cách.
Giang Lệ tự dưng cảm thấy mình thấp hơn cô ấy một bậc, khí thế bất giác yếu đi mấy phần, sự kiêu căng đối với Đoàn Đoàn hoàn toàn không dám biểu hiện ra ngoài với Khương Dĩnh.
Khương Dĩnh: “Tham gia chương trình thực tế thì phải có đạo đức, nếu vi phạm hợp đồng tạo ảnh hưởng tiêu cực đến tổ sản xuất thì sẽ phải bồi thường gấp mười lần.”
Lông mày Khương Dĩnh nhíu lại đầy lạnh lùng, nếu như mấy câu trước chỉ là vì không chấp nhận được với việc một người mẹ đối xử khắc nghiệt với con gái mình như lẽ đương nhiên, cô ấy đứng ở vị trí khách quan mà nói ra câu này nên câu thứ hai chính là tư lợi.
“Không muốn bồi thường thì hãy đối xử tốt với Đoàn Đoàn tốt một chút.”
“Thân phận của cô là mẹ cô bé, không phải kẻ thù.”
Giang Lệ dưới áp lực mạnh mẽ của Khương Dĩnh không dám cãi lại, không ngừng lẩm bẩm trong lòng: “Vậy thì chưa chắc.”
*
Trong phòng Văn Văn và Vân Vân, Đoàn Đoàn vào phòng vệ sinh rửa chân, còn dùng khăn lông sạch mà chị gái tìm cho cô bé rửa gương mặt nhỏ nhắn.
Đoàn Đoàn bước ra khỏi phòng và nhìn xung quanh.
Văn Văn và chị Vân Vân đã ở trên giường rồi, Văn Văn đang ngồi dựa vào tường và Vân Vân đang tựa vào đầu gối cô ấy, thấy Đoàn Đoàn đang tìm kiếm thứ gì đó lập tức mỉm cười hỏi: “Đoàn Đoàn đang tìm gì vậy?”