Nghe như là phía dưới giày bị thủng một lỗ, lại bị rót nước vào, lúc bước đi đôi giày nhỏ lập tức vang lên tiếng “cụp cụp.”
Mộ Thần bị chuyển hướng sự chú ý và quay đầu lại: Thì nhìn thấy Đoàn Đoàn đã vào phòng từ lâu xuất hiện ở hành lang, cô bé thay đồng phục học sinh và mặc một chiếc T-shirt vàng bạc màu, bàn tay nhỏ nhắn đang bê một cái chậu bên trong là quần áo đã giặt sạch.
Đôi mắt anh ấy nhanh nhạy có thể nhìn ra đó là bộ quần áo màu đỏ mà Giang Lệ đã mặc.
Ngoài ra bên trong còn có cái khác.
Mộ Thần không thể tin nổi: “Đoàn Đoàn, em tự giặt quần áo sao?”
“Gì cơ? Đoàn Đoàn sao?”
“Đứa bé này biết trồng trọt, biết thu hoạch như thế nào, còn biết nấu ăn, giờ còn biết cả giặt quần áo sao?”
Joey trong điện thoại lên giọng vì ngạc nhiên.
Mộ Thần chê cậu ta ồn ào rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, cửa phòng của Khương Dĩnh và Văn Văn cũng được mở ra, người lớn tựa đầu, bạn nhỏ từ sau cửa thì thò đầu ra.
Đầu mèo thăm dò.jpg
Thâm Thâm hỏi: “Đoàn Đoàn, em giặt đồ sao?”
Vân Vân nói: “Đoàn Đoàn có cần giúp đỡ không?”
Văn Văn với Khương Dĩnh không nói lời nào nhưng ánh mắt mang theo sự lo lắng nhìn Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn mím môi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Có phải Đoàn Đoàn ồn ào quá không ạ? Xin lỗi, em sẽ phơi quần áo ngay. Còn cả đôi giày…”
Nói đến đôi giày của mình, Đoàn Đoàn cúi đầu, đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết dễ thương nhưng ngón chân tròn trịa như những quả nho pha lê, trong suốt long lanh. Nhưng khi đôi chân nhỏ nhắn của cô bé cử động sẽ phát ra âm thanh “cụp cụp.”
Đoàn Đoàn cử động ngón chân vô cùng ngượng ngùng.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé ửng đỏ: “Giày kêu của em ồn quá rồi, xin lỗi, em sẽ thay ra ngay.”
Văn Văn thấy Đoàn Đoàn thật sự muốn cởi giày ra, vội vàng gọi cô bé lại: “Không cần đâu, bạn nhỏ đi chân trần trên mặt đất sẽ dễ bị cảm lạnh đấy, em không có làm ồn bọn chị đâu. Nhưng sao em lại phải giặt quần áo vào đêm khuya vậy? Mẹ em thì sao?”
Thâm Thâm không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, có thắc mắc lập tức nói ra: “Mà đôi giày đều đã mòn rồi, sao không đổi một đôi mới vậy?”
Khương Dĩnh cũng thắc mắc chuyện này.
Ngón tay mảnh mai của cô ấy vuốt ve đầu Thâm Thâm và không nói gì.
Đoàn Đoàn nói: “Quần áo nhà chúng em luôn là em giặt, đừng thấy em còn nhỏ, em giặt rất sạch đó ạ! Còn đôi giày… em rất thích giày kêu nhưng mẹ nói rằng giày kêu rất đắt, mua giày kêu cho Đoàn Đoàn rồi mẹ sẽ đói mất. Nhưng giày cũ có thể biến thành giày kêu, Đoàn Đoàn thích giày cũ!”
Tiểu Đoàn Tử xinh đẹp đáng yêu mặc một chiếc T-shirt cũ bạc màu, lúc nói chuyện ánh mắt như quả nho đen cong lên như vầng trăng lưỡi liềm.
Tràn đầy hạnh phúc.
Đoàn Đoàn ba tuổi rưỡi vẫn chưa có khả năng phân biệt lời nói dối.
Cô bé thực sự nghĩ rằng mẹ mua giày mới rồi thì sẽ đói và cô bé không muốn mẹ cô đói.
Đoàn Đoàn như này đâu giống như những gì Giang Lệ nói, hay nổi cáu, không giữ vệ sinh, rõ ràng là bé gái ngoan biết quan tâm của mẹ mà!
Thế giới của cô bé nhỏ bé như thế, nhỏ đến mức chỉ có thể đủ để chứa mẹ mình.
Suy nghĩ trong lòng cô bé chỉ đơn giản như thế, toàn tâm toàn ý chỉ mong mẹ sẽ không bị đói.
Có ai lại không thích và không đau lòng cho một Đoàn Đoàn như vậy chứ?
Đang lúc các phụ huynh xúc động, Giang Lệ cầm hạt dưa trên tay bước ra ngoài, đôi mắt tam giác lóe lên vẻ nham hiểm: “Là tôi bảo con bé giặt đấy, cũng là tôi bảo con bé phơi quần áo, tôi là mẹ con bé, tôi muốn bảo con bé làm gì cũng được hết!”
Buổi chiều Giang Lệ bị đạo diễn gọi đi, tuy lời nói khách sáo nhưng từng câu từng chữ đều là bậc phụ huynh là cô ta đây không có trách nhiệm.
Cô ta nén cơn giận trong lòng, cố ý bảo Đoàn Đoàn thay đôi dép rách rồi đi giặt quần áo.