Chương 32

Hai người họ vậy mà phối hợp với nhau ăn ý.

Khu bình luận nhìn thấy cũng nhìn chằm chằm.

[Khu bình luận]: Nhanh lên! Hãy nói với tôi đây không phải sự thật đi!

Trong hàng ngàn tiếng gọi của Khu bình luận, đại diễn với sắc mặt không tốt lắm và Giang Lệ cũng với sắc mặt không tốt giống vậy xuất hiện trước cửa. Cư dân mạng nghĩ rằng cuối cùng đã đến lúc tiết lộ sự thật nhưng sự phát triển trên thực tế không như bọn họ nghĩ.

Giang Lệ vẫn còn tức giận vì đạo diễn kiên quyết kéo cô ta xuống, nói gì mà sợ Đoàn Đoàn không nặng nhẹ sẽ bị bỏng, khiến cô ta không thể ở một mình với công chúa nhỏ: “Tôi nói từ lâu rồi, Đoàn Đoàn có thể nấu ăn, anh cứ nhất quyết kéo tôi xuống!”

“Anh xem đi! Không phải con bé đã nấu rồi sao? Đâu cần tôi phải giúp nữa? Đoàn Đoàn hai tuổi đã bắt đầu nấu ăn rồi, đã nấu hơn một năm rồi còn bị dao cắt, bị bỏng cũng là đáng!”

Đạo diễn: “?”

Khu bình luận: “?”

Mộ Thần: “?”

Sóng gió này là ma sói tự lộ!

Cô ta thực sự đã để Tiểu Đoàn Tử ba tuổi rưỡi nấu ăn sao!

Thật sự không bằng cả súc vật!

*

Chương trình thực tế vào lúc sáu giờ rưỡi lẽ ra là thời gian ăn tối nhưng vì Giang Lệ ma sói tự lộ trước ống kính livestream nên đạo diễn đã trực tiếp đưa ra thông báo trên Weibo chính thức về việc tạm ngừng livestream, cuộc thi nấu ăn của phụ huynh lúc sáu giờ rưỡi đã bị hủy bỏ.

Giang Lệ cũng được đạo diễn gọi đi uống trà.

Đúng sáu giờ rưỡi, phụ huynh và Tiểu Đoàn Tử đang ngồi trong phòng khách chuẩn bị bữa tối, trên bàn đều là bữa tối do phu huynh chuẩn bị cho con: Văn Văn chuẩn bị cà chua xào trứng, bắp chiên và cá om; Khương Dĩnh chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu với rau củ, cá và tôm nhỏ, cùng một đĩa khoai tây chiên;

Thâm Thâm không kiềm được mà nuốt nước bọt: “Wow! Mùi thơm quá.”

“Cá chị gái nấu thật là thơm ngon.” Vân Vân cầm đũa lên: “Muốn ăn cơ.”

Thâm Thâm nói: “Đợi một chút, em gái vẫn chưa đến.”

Được anh Thâm Thâm nhắc nhở, Vân Vân cũng ngẩng đầu lên tìm em gái, đúng là không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Đoàn Đoàn.

Người lớn thì phát hiện ra không chỉ Đoàn Đoàn mà cả Mộ Thần cũng không thấy đâu.

Mà Tiểu Mễ Lạp đã sớm ngồi ở bên cạnh bàn, hoàn toàn không lo lắng anh trai không có ở đây.

Văn Văn nghi ngờ: “Sao cũng không thấy Mộ Thần đâu vậy?”

Lời còn chưa dứt, trong hành lang lập tức xuất hiện hai thân hình một lớn một nhỏ.

Mộ Thần bưng chiếc nồi đang cầm trên tay đặt lên bàn, mọi người còn chưa nhìn thấy được đồ ăn thì đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, nhìn kỹ hơn thì thấy trong nồi đúng là canh nghêu bắp bí đao.

Bí đao ngọc bích giống như màu xanh biếc, bắp vàng cam cam và bóng loáng.

Nghêu được bóc vỏ và nổi trong nước canh, nước canh hiện ra màu trắng sữa trong trẻo.

Đầy đủ cả màu sắc và hương vị.

Mọi người đều bị sốc.

Văn Văn: “Không ngờ Mộ Thần cậu nấu ăn giỏi thế!”

Vân Vân: “Mùi vị thật là ngọt thơm.”

Thâm Thâm: “Con muốn ăn.”

Khương Dĩnh: “Lợi hại.”

Nếu bây giờ vẫn còn khán giả thì nhất định sẽ ngạc nhiên khi Khương Dĩnh lạnh lùng và xa cách hiếm khi có thể khen ngợi người khác nhưng Mộ Thần được mọi người khen ngợi và khích lệ, nghiêng đầu nhìn đứa bé bên cạnh.

Anh ấy nói: “Tôi chỉ thái rau, gọt vỏ và lột vỏ, đồ ăn là Đoàn Đoàn nấu.”

Đoàn Đoàn!

Lần này mọi người đồng loạt nhìn về hướng Tiểu Đoàn Tử xinh đẹp đáng yêu, động tác của Đoàn Đoàn đồng thời trèo lên ghế, một tay cầm thìa múc bí đao xanh và bắp thơm ngát vào trong bát, thêm nước canh trong, hai bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận bưng bát lên cho Khương Dĩnh đang ngồi bên cạnh.

Khương Dĩnh tỏ vẻ nghi ngờ.

Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên, đôi mắt hình quả hạnh cong nhẹ: “Anh Thâm Thâm nói cô ăn không ngon. Bí đao và bắp có tác dụng thanh nhiệt và giải nhiệt, cô nếm thử đi ạ.”

Trong đôi mắt đen láy tô điểm sự mong đợi, lấp lánh ánh sao, khiến trong lòng Khương Dĩnh run lên.