Chương 28

Chú sẽ bị mắng sao?

Mẹ phê bình Đoàn Đoàn là vì tốt cho Đoàn Đoàn, nhưng chú đạo diễn lại quan tâm đến Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn không muốn chú đạo diễn bị phê bình.

-Vậy Đoàn Đoàn nấu xong bữa tối trước là được rồi!

Đoàn Đoàn đã tìm ra cách, trái tim nhỏ bé đập “thình thịch, thình thịch”. Cô bé chạy đến trước mặt một cô nhân viên công tác, ngẩng đầu lên hỏi cô nấu đồ ăn ở đâu.

Cô nhân viên rất thích những cô bé ngoan ngoãn lập tức nói: “Con đang nói đến nơi hội phụ huynh một lát sẽ nấu ăn sao? Tầng một có ba bếp, số 1 dành cho Mộ Thần và Tiểu Mễ Lạp, số 2 dành cho Văn Văn và Vân Vân, số 3 là dành cho con và mẹ đấy.”

Đoàn Đoàn gật đầu: “Cảm ơn cô ạ!”

Biết mình là ở bếp nào, Đoàn Đoàn cố gắng ôm lấy ba trái bắp lên, bàn tay nhỏ bé còn muốn đem cả bí đao và những con nghêu lọt lưới, bàn tay nhỏ quá nhỏ đi, thật khó mới rảnh được một tay, mấy trái bắp liền “ùng ục” rơi xuống.

Đoàn Đoàn giật mình, cúi người kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt mấy trái bắp lên. Giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, rụt cổ lại, ôm lấy mấy trái bắp nhìn trái nhìn phải.

-Mẹ chưa xuống lầu.

Đoàn Đoàn thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi, sẽ không bị đánh.”

Hì hì.

Đoàn Đoàn mím môi cười thầm, vươn bàn tay nhỏ ra nhặt túi bắp còn lại lên. Một bàn tay thon dài nhặt bắp lên nhanh hơn côn một bước, đốt ngón tay thon dài trắng mịn, độ bóng của men xuất hiện dưới ánh mặt trời.

“Cho em.”

Đoàn Đoàn ngơ ngác ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra có một anh trai không biết từ khi nào đã ngồi xổm bên cạnh mình.

Anh trai thật là cao.

Ngay cả khi ngồi xổm xuống cũng cao gấp ba Đoàn Đoàn!

Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, thói quen lâu nay dạy cô bé biết không nên làm phiền người khác, cô bé nhanh chóng đưa tay ra: “Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi, đưa Đoàn Đoàn là được rồi ạ.”

“Anh có thể mang đến!”

Ai mà ngờ Mộ Thần dừng lại, không những không đưa cho cô bé hai túi bắp rơi xuống mà còn cầm cả bí đao và nghêu lên. Vỏ bí đao có chút sần sùi, anh ấy bị châm một cái, cúi đầu nhìn tay mình.

Đoàn Đoàn nói: “Anh ơi…”

“Mang đi đâu vậy?”

Đoàn Đoàn không kịp phản ứng, buột miệng nói: “Vào bếp số 3 ạ.”

Mộ Thần “Ừm” một tiếng với giọng nhẹ nhàng, Đoàn Đoàn vươn bàn tay nhỏ bé ra, không ngờ anh trai cũng không thèm nhìn một cái liền đứng dậy rồi đi về phía hành lang dài.

Anh trai “Ừm” là có ý gì vậy?

Có muốn giúp cô bé mang đồ không?

Đoàn Đoàn bối rối, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy mấy trái bắp chạy lon ton theo sau anh trai, anh trai dừng lại trước cánh cửa có ghi số “3”, vặn tay nắm cửa rồi xách đồ bước vào.

Mộ Thần đặt bí đao, nghêu và bắp bên cạnh thớt: “Đặt ở đây là được rồi.”

Quay đầu lại thì thấy Đoàn Đoàn đang ngạc nhiên nhìn anh ấy, với đôi mắt to tròn sáng ngời đầy ngưỡng mộ.

Đoàn Đoàn: “Sức của anh thật là mạnh, một lúc có thể ôm nhiều đồ như vậy!”

Bí đao không phải là thứ rất nặng sao?

Đối với một đứa bé mà nói thì rất nặng, đối với một chàng trai 18 tuổi như anh ấy thì không nặng.

Đứa nhỏ ngốc.

Mộ Thần muốn nói câu này với đứa bé một cách ngạo mạn, nhưng khi được nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ bởi đôi mắt trong trẻo của đứa bé, anh ấy cảm thấy lòng tự phụ dâng lên cao vυ"t, khóe môi suýt thì không kiềm lại được sự kí©h thí©ɧ mà nhếch lên.

Vì thế Mộ Thần lén lút ho khan một tiếng, nhận lấy túi bắp từ trong tay Tiểu Đoàn Tử, ỷ vào tay dài, vươn tay ra đặt lên thớt rau.

“Đồ đã được cất xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

[Khu bình luận]: ?

[Khu bình luận]: Đây chính là Mộ Thần mà tôi biết, người hay làm mặt khó chịu, không cảm xúc và lười dỗ dành em gái sao?

[Khu bình luận]: Nhẹ nhàng như biến thành một người khác vậy.

[Khu bình luận]: Anh ấy còn giúp Đoàn Đoàn mang đồ ăn, bị em gái nhìn với gương mặt ngưỡng mộ còn cảm thấy xấu hổ!