"Chờ một chút, sẽ có những món quà bí ẩn được gửi đến phòng của các bạn."
"Gửi quà bí ẩn? Sao tôi lại cảm thấy có chút sợ hãi nhỉ?"
"Lần trước chương trình đã cung cấp những đạo cụ kỳ lạ, yêu cầu khách mời mặc trang phục gấu bông rồi đi dạo dưới trời nắng.."
Vài vị khách mời đứng trên hành lang trò chuyện vài câu. Mộ Thần lười trả lời bọn họ, dù sao cũng không phải tự nguyện đến đây, anh ấy không muốn diễn như đám người kia; Giang Lệ không quan tâm đến những vị khách khác, chỉ chăm chú nhìn Tiểu Mễ Lạp, cô ta càng nhìn càng thấy thích.
"Tiểu Mễ Lạp thật là xinh xắn đáng yêu, ai nhìn cũng thích. "Giang Lệ nói: "Không giống như Đoàn Đoàn nhà tôi, cái gì cũng không biết, chỉ biết giận dỗi."
Cô bé giận dỗi?
Đoàn Đoàn rất bối rối, ôm hộp giấy không nói gì.
Tiểu Mễ Lạp không muốn nghe Giang Lệ khen ngợi, nhưng cô bé biết mối quan hệ giữa Đoàn Đoàn và Mộ Thần, dù sao Đoàn Đoàn cũng khiến cô bé mất mặt, vậy nên cô bé cố tình thể hiện mối quan hệ tốt đẹp với Mộ Thần.
Tiểu Mễ Lạp kéo kéo vạt áo Mộ Thần.
"Anh ơi, em nhìn thấy anh để quên một bịch kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, em muốn ăn bây giờ."
"?" Mộ Thần: "Không phải cho em."
Tiểu Mễ Lạp: "???"
Mộ Thần liếc nhìn về phía Đoàn Đoàn, một bé gái nhỏ nhắn như Đoàn Đoàn, anh ấy không thể ngờ rằng người đã ra mặt bênh vực, tin tưởng và lên tiếng thay anh ấy lại chính là một cô bé ba tuổi rưỡi giống như Tiểu Mễ Lạp.
Lần này không ai nhắc lại câu "anh lớn nhường em nhỏ" nữa.
Lợi thế nhỏ tuổi của Tiểu Mễ Lạp dường như cũng biến mất.
Nhớ lại bộ dạng ngẩng cao gương mặt nhỏ xíu, đôi mắt mềm mại, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nhỏ nhẹ thay anh ấy nói chuyện của Đoàn Đoàn, một dòng nước ấm trào dâng ở trong lòng, trái tim lạnh giá từ lâu đã được một bé gái ba tuổi rưỡi sưởi ấm.
Mộ Thần vô thức nhìn viên kẹo thỏ trắng to trong túi, bản thân cũng không biết sao, chỉ muốn dành viên kẹo cho Đoàn Đoàn, trước đây vì Tiểu Mễ Lạp mà anh ấy rất ghét trẻ con, nhưng kỳ lạ là anh ấy không ghét Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, ngẩng đầu: "Anh trai đang nhìn em à?"
Tiểu Mễ Lạp hét lên: "Anh ơi!"
Mộ Thần chợt bừng tỉnh, nhìn Tiểu Mễ Lạp lạnh nhạt, cô bé cắn môi tỏ vẻ tủi thân. Khi có người khác, cô bé luôn thích dùng cách này để đòi hỏi, dù không thành công, cô bé cũng sẽ thu được sự thương cảm từ mọi người, đổi lại anh luôn là người nhận lại những lời trách móc.
Đối với cô bé, dù thế nào cũng không thiệt.
Lần này, bất ngờ là anh ấy không còn tức giận nữa.
Mộ Thần lạnh lùng nói: "Ban nãy ở dưới lầu, em đã nói bản thân sẽ nghe lời đạo diễn, không ăn vặt, không lấy đồ chơi, em quên nhanh vậy sao?"
Tiểu Mễ Lạp cứng người, lúc nãy chỉ mải mê muốn chiến thắng mà suýt quên lời mình đã nói.
Nhưng có sao đâu?
Cô bé mới chỉ "ba tuổi rưỡi", vốn dĩ là đứa trẻ ham ăn, ham chơi, nói dối vô tư mà!
Tiểu Mễ Lạp lấy lại bình tĩnh, định lên tiếng thì Mộ Thần đã nhìn thấu ý đồ của cô bé, lạnh lùng nói một câu:
"Không phải cho em."
Rồi mở cửa bước vào phòng, lười biếng không thèm quan tâm đến cô bé nữa.
Tiểu Mễ Lạp tức giận đến khuôn mặt trắng bệnh, ngay lập tức diễn trò khóc lóc ở hành lang. Giang Lệ và Văn Văn vội vàng dỗ dành cô bé, thành công khiến hình ảnh người anh trai thêm tồi tệ trong mắt khán giả và khách mời.
Sau khi được dỗ dành xong, Tiểu Mễ Lạp đắc ý quay về phòng, muốn nhìn xem biểu cảm tức giận của Mộ Thần, nhưng không ngờ người kia đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, hoàn toàn không nghe thấy!
Tiểu Mễ Lạp tức giận, Mộ Thần không phải là người nóng tính, dễ dàng nổi nóng sao, sao lần này lại bình tĩnh đến vậy?
Còn dám dùng kẹo sữa Đại Bạch Thỏ để chọc tức cô bé.
Tiểu Mễ Lạp cẩn thận nhớ lại phản ứng của Mộ Thần vừa nãy, hình như anh ấy nhìn về phía Đoàn Đoàn, chẳng lẽ kẹo sữa là để cho Đoàn Đoàn sao?