Chương 15

Về việc này, cô bé nói: "Bánh kẹo là chân lý!!"

Nhân viên: "..."

Cô bé dường như quên rằng mục đích đến đây là để tận dụng độ nổi tiếng rồi.

Thôi được rồi.

Mộ Thần không quan tâm đến những thứ này, định vứt hết vào thùng, nhưng khi nhìn thấy trong túi còn một gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, anh ấy khựng lại.

Anh ấy bỏ những thứ khác vào thùng, chỉ để lại một gói kẹo.

Không ai nhận ra nụ cười khinh miệt của Tiểu Mễ Lạp: "Tên này thật ngây thơ, bị mình hãm hại như vậy mà còn muốn cho mình một gói kẹo ư? Thật ngu ngốc!".

Tiểu Mễ Lạp vừa xấu hổ trước mặt khán giả, cô bé quyết tâm lấy lại mặt mũi, hào phóng bỏ hết kẹo, bánh, đồ chơi vào thùng giấy.

Cô bé ngọt ngào nói: "Con sẽ nghe lời chú đạo diễn, không ăn vặt, không lấy đồ chơi!".

Cư dân mạng khen ngợi Tiểu Mễ Lạp là tiểu thư nhà giàu mà còn ngoan ngoãn, thật tuyệt vời.

Đoàn Đoàn và Giang Lệ là cặp đôi cuối cùng, lần đầu Giang Lệ tham gia chương trình, không biết phải tịch thu đồ đạc. Cô ta do dự trước đống mỹ phẩm giá rẻ, nước hoa hồng và mặt nạ.

Cuối cùng cô ta miễn cưỡng lấy một hộp phấn nền, một thỏi son môi, miễn cưỡng bỏ những thứ khác vào thùng.

Nhân viên nhìn vào chiếc hộp nhỏ được Đoàn Đoàn đeo trên lưng, "Đoàn Đoàn, còn một chiếc hộp sau lưng em, vậy là có ba món đồ rồi."

Lúc đầu mọi người không để ý, nhưng sau khi được nhân viên nhắc nhở, tất cả đều dồn sự chú ý về phía Đoàn Đoàn. Trên lưng Đoàn Đoàn, quả thật đang đeo một chiếc thùng giấy cao bằng người, trông giống như chiếc thùng carton thông thường dành cho mèo con ngủ.

Cô bé mang theo thứ này để làm gì?

Ngay cả Mộ Thần cũng thấy kỳ lạ, buột miệng hỏi: "Em cõng hộp giấy để làm gì? Còn định nuôi mèo khi đang ghi hình sao?"

Ồ!

Anh trai đã nói chuyện với cô rồi.

Đoàn Đoàn vội vàng nói: "Không phải vậy, chiếc hộp giấy là…"

Lời nói của cô bé chưa dứt, hai bàn tay đã đặt lên vai cô bé, bóp mạnh khiến Đoàn Đoàn đau đớn đến mức không thể nói nên lời.

Giang Lệ che giấu nói: "Hộp giấy nhỏ là món đồ chơi yêu thích nhất của Đoàn Đoàn, con bé này hễ không có hộp giấy nhỏ là lại nổi giận với tôi, còn lăn lộn ra sàn nhà, không còn cách nào khác nên mang theo."

Nổi giận? Lăn lộn ra sàn nhà?

Không chỉ Mộ Thần nghi ngờ mà Kiến Văn Văn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ đều không phải lần đầu tiên nhìn thấy Đoàn Đoàn, đều không cho rằng Đoàn Đoàn là đứa trẻ hay nổi giận.

Sợ càng giải thích càng sai, Giang Lệ đau lòng cất thỏi son vào hộp giấy, cười gượng gạo: "Vậy, vậy tôi không cần son môi nữa, vì Đoàn Đoàn nhà tôi, tôi không muốn Đoàn Đoàn nổi giận trên chương trình."

[Khu bình luận]: Đoàn Đoàn vô lý vậy sao?

[Khu bình luận]: Thực sự không thể nhìn ra được.

[Khu bình luận]: Nên nói là không thể nhìn mặt mà đoán người, con mình thế nào, mẹ là người rõ nhất.

Đoàn Đoàn rất bối rối, đôi môi hồng hào của bé hé mở, muốn nói gì đó.

Giang Lệ cố ý né tránh camera, trừng mắt nhìn cô bé một cách hung ác khiến bé sợ hãi vội vàng ngậm miệng lại.

Cô bé chắc chắn mẹ làm vậy phải có lý do của riêng mình.

Hỏi mẹ sau vậy!

Đoàn Đoàn ôm hộp giấy vào lòng, cánh tay nhỏ nhắn co lại.

Đạo diễn nói: "Mọi người có thể lên lầu tham quan phòng của mình, trên cửa mỗi phòng đều dán tên của mỗi người. Sau 15 phút, chúng ta sẽ cử một vị khách mời ra vườn hái trái cây để làm bánh ngọt cho bữa trà chiều. Mọi người có thể tiếp tục trò chuyện khi đến nhà hàng."

Tất cả các vị khách đều đứng dậy đi lên lầu.

Cảnh quay thực tế diễn ra ở hai tầng trên, tầng hai là nơi ở của các vị khách mời. Đúng như lời đạo diễn đã nói, mỗi cánh cửa đều có một tấm biển màu hồng với tên của phụ huynh và đứa trẻ được ghi trên đó.

Đạo diễn đứng dưới lầu, nở nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị thả mồi cho các vị khách.