Khi Lâm Xảo Nhi đến gặp Tề Mãn Mễ, cô thấy cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ cuba màu xanh ngọc với một chiếc quần short âu màu trắng. Cô cười nói: "Nè, Tề Mãn Mễ, bây giờ trông em giống như cậu ấm Thượng Hải vậy." Tề Mãn Mễ không biết "cậu ấm" là gì, nhưng cậu biết Thượng Hải là thành phố lớn. Cậu hơi đỏ mặt.
Cậu cúi đầu nhìn bộ quần áo mềm mại và sạch sẽ trên người mình. Buổi tối khi đi ngủ, cậu sẽ gấp chúng gọn gàng và cất lại vào trong tủ quần áo. Vương Ngân Khâu bảo hành động của cậu không khác gì làm lễ cúng tế cả. Tề Mãn Mễ thay sang áo ba lỗ bóng rổ rồi nằm xuống bên cạnh Vương Ngân Khâu.
Hai người bắt đầu trò chuyện một lúc trong màn đêm. Lúc đầu, Tề Mãn Mễ nói nhiều hơn. Cậu kể với Vương Ngân Khâu về chuyện mình lớn lên ở Kiều Dương. Từ ngày còn bé, cậu và Tề Mãn Y chưa bao giờ có tiền tiêu vặt hay đồ ăn vặt. Mẹ thỉnh thoảng sẽ dùng số bột ngô còn sót lại để nhào ít bánh bao, chiên chúng trong mỡ lợn và cho chị em cậu ăn. Tề Mãn Mễ nghiêng người sang, ánh mắt lấp lánh nói với Vương Ngân Khâu: "Món đó ăn ngon lắm luôn."
Vương Ngân Khâu nghĩ món đó có thể ngon cỡ nào chứ. Ngày hôm sau, hắn đưa Tề Mãn Mễ đến cửa hàng thức ăn nhanh phương Tây ở trung tâm thành phố. Khi Vương Ngân Khâu đỗ đại học, Vương Quốc Minh đã đưa Vương Ngân Khâu đến đây ăn một lần. Tề Mãn Mễ cắn miếng gà vị nguyên bản, nhét đầy thịt vào miệng. Vương Ngân Khâu trêu chọc cậu, nói: "Rớt xuống quần áo rồi kìa."
Tề Mãn Mễ hoảng sợ nhìn xuống quần áo của mình. Vương Ngân Khâu bật cười. Hắn hỏi Tề Mãn Mễ: "Cậu có biết miếng gà này bao tiền không?"
Tề Mãn Mễ xòe bàn tay đầy dầu mỡ ra, đáp: "Năm hào." Vương Ngân Khâu nói: "Sáu tệ."
Tề Mãn Mễ suýt chút nữa muốn nhổ ra xem miếng thịt gà này rốt cuộc là loại gà gì, ăn vào có kéo dài tuổi thọ hay không.
Sau khi được ăn một bữa thịnh soạn, Tề Mãn Mễ cảm thấy rất áy náy, cực kỳ muốn cho Vương Ngân Khâu một cái ôm cảm ơn khác. Vương Ngân Khâu chê bai đẩy bàn tay đầy dầu mỡ của Tề Mãn Mễ ra.
Ăn xong, hai người đạp xe qua con phố chính của trung tâm thành phố, đi qua cửa hàng bách hóa số mười, cửa hàng giày da George, các quầy hàng quà bánh và công viên Trung tâm. Vương Ngân Khâu kể trường cấp ba cũ cửa hắn ở ngay gần đó, đi vòng qua công viên trung tâm là đến. Hắn và lão Kiều cùng nhau đi nhau. Nhưng lão Kiều đã bỏ học vào năm lớp 11, ban đầu lão Kiều dự định thừa
kế tiệm may của cha mình, ấy vậy mà được nửa chừng anh lại không biết phải làm gì tiếp nữa. Anh là một người vô cùng khó hiểu.
Tề Mãn Mễ ngồi ở yên sau, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe. Vương Ngân Khâu bấm chuông leng keng, rẽ vào góc phố, nói tiếp: "Tôi là một con mọt sách, ngoại trừ việc học thì tôi không biết làm gì cả."
Tề Mãn Mễ bám lấy vai Vương Ngân Khâu hỏi: "Vậy anh học gì ở đại học ạ?" Vương Ngân Khâu nói: "Kỹ thuật điện."
Hai người một hỏi một trả lời. Sau đó Vương Ngân Khâu mới nhận ra mình đã kể rất nhiều chuyện của bản thân cho nhóc con ngốc nghếch này nghe.
Mãi cho đến tối khi hắn nằm trên giường, Tề Mãn Mễ vẫn tiếp tục hỏi hắn: "Vậy sau này thì sao anh, anh không nhận được học bổng du học đó sao?"
Vương Ngân Khâu vừa mới tắm xong, quàng khăn lau tóc trên cổ, bật đèn ngủ ở đầu giường, nói: "Ừ, Dương Đỗ Quyên đến trường gây chuyện, nhất quyết bắt tôi phải từ bỏ suất học bổng này."
Tề Mãn Mễ ôm gối, dựa vào đầu giường hỏi hắn: "Sao mẹ Đỗ Quyên lại làm thế?"
Vương Ngân Khâu nói: "Bà ấy sợ con trai của bà ấy đi nước ngoài xong thì sẽ không quay về nữa. Bà ấy thực sự là người phụ nữ đáng thương nhất trên thế giới."
Vương Ngân Khâu cúi đầu xuống, tiếp tục lau tóc.
Tề Mãn Mễ ở phía sau ngồi im bất động, sau một lúc cậu mới bò người qua ôm lấy Vương Ngân Khâu, nói: "Đây là một cái ôm an ủi." Vương Ngân Khâu bất lực hết chỗ nói, nắm lấy bàn tay không bị thương của cậu: "Tôi nghĩ đầu óc cậu có vấn đề rồi đấy. Ai muốn cậu an ủi."
Tề Mãn Mễ ôm eo hắn không chịu buông ra. Vương Ngân Khâu tức giận nói: "Sau khi TV sửa xong cậu đừng có mà xem mấy chương trình kỳ quặc giùm tôi, buông ra để tôi ngủ!"
-
Phải mất hơn nửa tháng, thợ sửa TV mới chạy từ nơi khác qua được. Chiếc TV màu mà Vương Quốc Minh mua là của một thương hiệu Nhật Bản, không phổ biến cho lắm. Vào ngày thợ sửa đến nhà, Tề Mãn Mễ đã cắt chỉ vết thương và định quay lại chỗ lão Kiều bắt đầu làm việc. Cậu bướng bỉnh nói với Vương Ngân Khâu rằng mình phải là người trả tiền sửa chữa TV.
Ngày thợ sửa đến, ban ngày Tề Mãn Mễ phải ra ngoài làm việc. Cậu dán một tờ giấy dưới cốc nước của Vương Ngân Khâu, dòng chữ viết xiên xẹo có nội dung: Hết bao tiền, hãy lói em piết*.
(*Gốc ở đây là 请
gaoshu 我
, em nó không biết viết chũ, chỉ biết phát âm thôi, mà còn viết sai nũa nên là mình edit thành em nó viết nhầm âm nha.) Khi Vương Ngân Khâu mở to đôi mắt ngái ngủ đọc tờ giấy ấy, hắn thực đã cười đau cả bụng.
Khi Tề Mãn Mễ về nhà, Vương Ngân Khâu đang dựa lưng vào ghế sofa xem TV. Tề Mãn Mễ chạy vào phòng ngủ, lấy tiền từ trong túi bạt ra, xong chạy ngược ra phòng khách hỏi Vương Ngân Khâu: "Hết bao tiền ạ?"
Vương Ngân Khâu xòe một tay ra. Tề Mãn Mễ có chút lo lắng hỏi: "Năm trăm tệ ạ?" Cậu vẫn chưa tiết kiệm được năm trăm tệ. Vương Ngân Khâu nói: "Năm mươi tệ."
Tề Mãn Mễ thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc đếm năm mươi tệ rồi đặt vào tay Vương Ngân Khâu. Bởi vì đã lâu không ra ngoài làm việc cường độ cao, Tề Mãn Mễ ngồi trên ghế sofa xem TV một lúc thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Vương Ngân Khâu vỗ vỗ mặt cậu, nói: "Đi tắm đi."
Tề Mãn Mễ buồn ngủ đến mức gục xuống ghế sofa, há miệng không chịu tỉnh. Vương Ngân Khâu trực tiếp bế cậu lên, ném vào bồn tắm. Tề Mãn Mễ giật mình tỉnh lại, lúc đang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên thì Vương Ngân Khâu đã bước ra khỏi phòng tắm xem ai đang gõ cửa.
Ôn Hữu Tích, một đồng nghiệp cũng sống ở Xuân Hiểu Uyển, là bạn cùng lớp của Vương Ngân Khâu, công tác tại khoa Kỹ thuật Truyền thông. Anh dựa vào khung cửa và thảo luận với Vương Ngân Khâu về Ngày hội Cựu sinh viên vào tuần tới. Năm ấy là kỷ niệm bốn mươi năm thành lập Đại học Công nghiệp nhẹ, cũng có những cựu sinh viên xuất sắc đã ủng hộ xây dựng tòa nhà và thành lập học bổng. Ôn Hữu Tích tự giễu với Vương Ngân Khâu rằng, hai người bọn hắn không có khả năng chi tiền ủng hộ, thế là đành phải bán sức lao động cho trường thôi vậy.
Vương Ngân Khâu cúi đầu cười nhẹ.
Vào ngày hội Cựu sinh viên, Vương Ngân Khâu cầm danh sách xác nhận đợi ở cổng trường. Mặt sau chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng của hắn ướt mồ hôi rồi lại khô. Học kỳ trước, khoảng một phần ba số thư mời Ngày hội Cựu sinh viên mà hắn gửi đi theo hồ sơ cựu sinh viên đã nhận được phản hồi. Buổi tối, nhà trường đã đặt vài bàn ở quán ăn gần Đại học Công nghiệp nhẹ dựa theo số lượng người tham dự.
Người bạn cùng lớp nhận học bổng du học do Nhà nước cấp năm đó đã về nước sau khi hoàn thành việc học, nhưng được một thời gian sau lại trở lại Đức và chưa từng quay về Trung Quốc lần nào nữa. Vương Ngân Khâu không biết anh ta đã nghe về ngày hội Cựu sinh viên bằng cách nào, và tại sao anh ta lại chạy tới tham gia. Khi Vương Ngân Khâu đang đón khách ở cửa quán ăn, mấy bạn học đã đến đều chen chúc ở trước cửa để ngắm nhìn con xe ô tô mà bạn học nọ lái tới.
Còn chiếc xe đạp hiệu Angel của Vương Ngân Khâu thì đang đậu ở góc phố.
Hắn cầm cây bút máy mời bạn học mới tới ký vào danh sách tham dự. Vương Ngân Khâu có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta giống như mùi của một bông hồng khô. Họ bắt tay nhau và bước vào phòng tiệc.
Buổi gặp mặt cựu sinh viên đã diễn ra thành công tốt đẹp, mọi người thoải mái cùng nhau hồi tưởng về những kỷ niệm xưa, tất cả đều uống rượu vô cùng vui vẻ. Lúc tan cuộc, một số bạn học khoác vai Vương Ngân Khâu, tụ thành nhóm đi về cửa quán ăn.
Một người bạn học nói với Vương Ngân Khâu: "Hồi đấy tôi thấy ông đỉnh vãi luôn, học chơi chơi thôi mà cũng đứng nhất ngành được."
Vương Ngân Khâu bất lực nói: "Ai mà học chơi chơi chứ..."
Ôn Hữu Tích đi theo phía sau, tiếp lời: "Năm xưa, anh Vương khóa chúng ta nổi tiếng lắm đấy. Thậm chí còn có hai cô gái của ngành Khoa học Viễn thông giật tóc nhau vì anh Vương mà."
Vương Ngân Khâu thở dài nói: "Bọn họ giành nhau hai tấm vé xem kịch trong tay tôi đó, có được không hả..."
Mọi người đều bật cười. Có người uống quá nhiều, lớn tiếng lầu bầu, "Haizzz, bây giờ thì đâu còn như xưa nữa."
Bản thân Vương Ngân Khâu cũng suýt nữa gật đầu, quả thực đúng là như vậy. Vào thời điểm đó, một vị giáo sư từng khẳng định rằng Vương Ngân Khâu có thể sẽ là một nhân vật quan trọng ở Trung Quốc trong hai thập kỷ tới. Kết quả là, vài năm sau, hắn chỉ trở thành đồng nghiệp của ông, thỉnh thoảng hai người họ sẽ gác công việc sang một bên và đi uống rượu cùng nhau. Vương Ngân Khâu đút hai tay vào túi quần, mỉm cười chào tạm biệt mấy người bạn học.
Đột nhiên, có người ở đầu bên kia sảnh gọi tên hắn: "Vương Ngân Khâu!"
Lão Kiều vẫy tay với hắn. Nhóm người biểu diễn đám cưới dưới sự chỉ huy của lão Kiều đi ra từ hội trường phía bên kia. Vương Ngân Khâu nhìn thấy Tề Mãn Mễ đi phía sau đám đông với mái tóc dài gợn sóng, đôi mắt trang điểm màu khói nhạt và mặc một chiếc váy liền màu sâm panh. Khi nghe thấy lão Kiều gọi tên Vương Ngân Khâu, Tề Mãn Mễ lập tức ngẩng đầu nhìn qua, cậu nhảy cẫng cả người lên, vẫy tay kịch liệt như thể nhìn thấy Vương Ngân Khâu là một chuyện vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ.
Mấy tên đàn ông say rượu đứng ở cửa nheo mắt nhìn lại, vỗ vỗ vai Vương Ngân Khâu, hỏi: "Ồ, cô ấy là ai vậy?"
Khi Tề Mãn Mễ nhảy cẫng lên và tiếp đất, cậu suýt chút nữa đã vấp phải váy của chính mình. Vương Ngân Khâu phá lên cười, một lát sau hắn mới nói nhỏ với những người xung quanh: "Vợ tôi đó."
-
Tề Mãn Mễ không tẩy trang cũng không thay váy, nhảy ngay lên xe đạp của Vương Ngân Khâu, theo hắn về nhà. Vương Ngân Khâu đang định đạp xe thì chợt dừng lại, nói: "Cậu không thể ngồi giạng chân khi mặc váy được, có cô gái nào ngồi như thế này không?"
Tề Mãn Mễ nhảy xuống, ngồi nghiêng lại một bên. Cậu thò tay tìm móc thứ gì đó ở trong ngực mình, một lúc lâu sau mới móc ra được mấy viên kẹo cưới từ trong nếp gấp váy rồi nhét cho Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu thực sự không biết nên cười hay nên khóc.
Sau khi về đến nhà, Tề Mãn Mễ cởi váy ra, đứng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong phòng tắm để tẩy trang. Vương Ngân Khâu có uống rượu nên giờ đầu óc hắn đang rất choáng váng, hắn dựa vào khung cửa phòng tắm, ngơ ngác nhìn chăm chú vào Tề Mãn Mễ đang tẩy trang. Trên lưng Tề Mãn Mễ có vết hằn đỏ do dây vai váy siết chặt. Vương Ngân Khâu cảm thấy nó giống như hai vết hằn trên làn tuyết trắng. Hắn bèn vươn tay tới và chạm vào nó.
Tề Mãn Mễ nheo mắt nói: "Ngứa."
Ngón tay của Vương Ngân Khâu chậm rãi mơn trớn xuống eo của Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ mặc chiếc qυầи ɭóŧ màu xám đã hơi giãn và sờn rách đôi chỗ, cậu đang nhón chân nhìn xem mí mắt mình đã được lau sạch chưa. Vương Ngân Khâu nhớ đến hương thơm của hoa hồng khô trên người bạn học nọ. Hắn đưa tay ôm lấy Tề Mãn Mễ từ phía sau, ngửi mùi hương trên da cậu.
Tề Mãn Mễ quay đầu hỏi: "Anh ơi, anh sao vậy?"
Vương Ngân Khâu nhắm mắt lại, nói: "Bây giờ tôi muốn một cái, một cái ôm an ủi."