Trữ Viên Viên và Tề Mãn Mễ đều thuê phòng trong một khu nhà cũ cách rất xa đài truyền hình, tất cả vì giá thuê rẻ. Họ sẽ bắt xe buýt đến chỗ làm mỗi ngày. Tuy nhiên, Tề Mãn Mễ thường đến trước Trữ Viên Viên rất sớm để tập nhảy. Khi rảnh rỗi, cậu thích nghiên cứu những bước nhảy ở đó. Đến tối sau khi tan làm, Tề Mãn Mễ sẽ đến lớp học tối để học các môn văn hóa mà mình đã đăng ký. Căn phòng cậu thuê nằm trên tầng thượng, mùa hè nóng, mùa đông lạnh. Trữ Viên Viên không biết cậu thuê căn phòng đó là tính làm gì. Tề Mãn Mễ cười hì hì đáp: "Vì rẻ thôi mà." Học xong lớp tối, cậu bắt xe buýt về nhà. Về đến nơi, cậu lại ngồi dưới mái tôn trên ban công, cắn bút làm bài tập.
Chỉ vì cầm bút sai cách mà cậu đã bị giáo viên mắng rất lâu. Cậu viết một chữ là có thể chiếm hết hai dòng giấy kẻ ngang. Giáo viên nhìn những con chữ to như hạt đậu tằm cỡ bự mà ngao ngán lắc đầu. Nhưng Tề Mãn Mễ là một học sinh vô cùng chăm chỉ, bài tập cần phải hoàn thành đúng hạn thì chắc chắn sẽ được cậu hoàn thành đúng hạn, tỷ lệ chính xác cũng khá cao.
Tề Mãn Mễ hoàn thành xong bài tập về nhà, sáng hôm sau lại dậy sớm đi làm đúng giờ. Ngạc nhiên thay, Trữ Viên Viên lại đứng chờ cậu ở dưới lầu. Tề Mãn Mễ cười nói: "Không ngờ hôm nay chị lại đi sớm như vậy."
Trữ Viên Viên khoanh tay trước ngực, nói: "Thì làm sao."
Hai người đi xe buýt gần một tiếng đồng hồ mới đến đài truyền hình. Lúc trên xe, Trữ Viên Viên ôm túi xách của mình, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Một lúc sau, cô bỗng nhiên hỏi Tề Mãn Mễ: "Rốt cuộc cậu và Vương Ngân Khâu xảy ra chuyện gì thế?"
Khi nghe thấy cái tên này, Tề Mãn Mễ có cảm giác như vừa đυ.ng phải một bức tường vậy, suýt chút nữa muốn mở cửa sổ chạy trốn. Cậu rất hiếm khi giận tái mặt, nói: "Đừng nhắc đến anh ta nữa."
Sau đó, Trữ Viên Viên cũng không hỏi gì thêm.
Một năm trước, cô đã chia tay hẳn với Vương Vĩ. Ngày hôm đó, cô vốn định đi cùng Tề Mãn Mễ đến phố Tri Lạc mua hoa về nhà, nhưng trên đường đi mưa càng lúc càng lớn, cô đành bắt xe buýt về nhà. Đến hôm sau thì nghe được tin Tề Mãn Mễ là nam giả nữ đã lan truyền khắp thành phố. Bởi vì Tề Mãn Mễ thực sự là một cậu bé rất đáng yêu và đơn thuần, nên trước đó các thành viên trong đoàn biểu diễn đã thống nhất với nhau rằng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Trữ Viên Viên không biết rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại vỡ lở ra như thế. Trong khoảng thời gian ấy, chuyện lớn chuyện nhỏ thật sự quá nhiều, cô hoàn toàn không thể nào sắp xếp suy nghĩ cho thấu đáo.
Bà ngoại qua đời trên chiếc giường nhỏ ẩm ướt trong khu nhà tập thể cũ kỹ, cơ thể bà cong cong như một cái móc ngược. Người liệm xác không thể duỗi thẳng cơ thể của bà ra, vì vậy đành nhét cái móc ngược đó vào túi xác.
Sau khi bà nội rời đi, trong căn nhà vẫn tràn ngập mùi rượu xoa bóp khớp trộn lẫn với mùi thuốc bắc như ngày trước. Trữ Viên Viên rất muốn trốn thoát khỏi nơi đó. Sau đấy, cô cùng Tề Mãn Mễ cũng muốn rời đi, leo lên một con xe dù và bỏ trốn. Chiếc xe chạy vù vù trên đường cao tốc. Ban đầu họ thậm chí còn không biết mình sẽ đi tới đâu. Tề Mãn Mễ dựa đầu vào cửa sổ, ôm lấy túi hành lý của mình, nước mắt trên mặt khô rồi lại ướt. Suốt mấy ngày họ di chuyển, Tề Mãn Mễ luôn trong trạng thái như vậy. Trữ Viên Viên xuống xe vào trạm nghỉ mua đồ ăn, Tề Mãn Mễ cầm đồ cô mua về trên tay, cắn được vài miếng rồi lại nôn ra.
Ngày họ xuống xe, Tề Mãn Mễ đã ngất xỉu ngay tại bến. Tề Mãn Mễ nằm trên giường bệnh, gọi tên Vương Ngân Khâu trong cơn ác mộng, nước mắt lăn dài xuống gối, trong miệng liên tục cầu xin Vương Ngân Khâu.
Xin anh, Vwơng Ngân Khâu, em thực sự không cố ý. Anh có thể đùng đuổi em đi đwợc không? Cơn sốt cao tái đi tái lại kéo dài một ngày rưỡi. Tề Mãn Mễ tỉnh lại sau cơn bệnh, trả tiền khám chữa cho Trữ Viên Viên rồi sau đó cùng cô kéo hành lý đi tìm chỗ ở. Họ nghỉ chân tại một nhà khách giá rẻ. Tề Mãn Mễ mở túi bạt hành lý của mình ra trước tiên. Quần áo trong túi được sắp xếp, phân chia gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ, trong ngăn phụ còn có thêm một cuộn tiền và một túi nhỏ đựng các loại thuốc thường dùng. Tề Mãn Mễ lấy quần áo ra, giữa hai chiếc áo sơ mi có kẹp ảnh chụp của cậu và Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu hờ hững nhìn vào ống kính máy ảnh, khoác một tay lên vai cậu. Nước mắt Tề Mãn Mễ rơi xuống khuôn mặt của Vương Ngân Khâu. Sao người này lại lừa dối cậu chứ. Tề Mãn Mễ có cảm giác như ngực mình bị khoét mất một mảng, nỗi đau đớn cứ vậy kéo đến không lý do. Sau này, trong lớp tập đọc buổi tối, cậu đọc được rằng một người có thể "đau đến nhói lòng", và rồi cậu nghĩ, bản thân mình gần như có thể làm chứng cho điều đó, con người ta thực sự có thể đau đến nhói lòng.
-
Mới đầu, khi vừa định cư ở một thành phố nhỏ phía nam, Trữ Viên Viên đã kéo Tề Mãn Mễ đến chợ lao động mỗi ngày để kiếm việc. Khi có nhà máy tuyển công nhân, bên đó sẽ giơ một tấm biển ghi rõ số lượng người cần tuyển và tiền lương theo ngày là bao nhiêu, thu hút đám người đang ngồi chồm hỗm một chỗ lập tức lao đến. Hai người họ thường không thể chen vào được.
Lúc cuộc sống khó khăn nhất, họ đã thuê một dàn loa và nhảy múa kiếm tiền trên phố chợ đêm. Nhảy đến khi mồ hôi ướt đẫm cả người cũng chỉ thu được một vài tờ tiền lẻ và lác đác mấy đồng xu trong hộp bánh quy. Trữ Viên Viên đếm xong, chia một nửa cho Tề Mãn Mễ. Họ ngồi xuống bên cạnh một sạp bán sách bỏ túi và chia nhau hộp cơm trưa.
Ngày nào, ông lão bán sách bỏ túi cũng ngồi tựa vào cột đèn đường, đeo chiếc radio bên hông để nghe đài. Có một khoảng thời gian, người dẫn chương trình radio liên tục kết nối với thính giả mỗi ngày, để mọi người có thể chia sẻ những mong ước hoặc nuối tiếc trước khi tận thế ập đến. Tề Mãn Mễ nhét miếng cơm cuối cùng vào miệng, ép phẳng chiếc hộp xốp đựng cơm ra và đặt trên bậc thềm cạnh mình.
Trữ Viên Viên vẫn còn nhớ, đầu năm 1999, hai người họ cứ sống như vậy ngày qua ngày. Cho đến một ngày nọ, những người bán hàng rong trong con phố chợ đêm đều về nhà ăn Tết hết, trên đường chỉ còn lại những mảnh vụn từ pháo bông và bánh pháo. Cô và Tề Mãn Mễ đá tung những mảnh vụn giấy trên mặt đất, cuối cùng bỏ tiền ra mua hai cây pháo hoa nhỏ.
Ngày hôm đó, Trữ Viên Viên nói với Tề Mãn Mễ rằng, cha mẹ cô đi làm xa nhà từ khi cô còn rất nhỏ, sau đó cả hai đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn khai thác mỏ. Quá trình đào xác nạn nhân trong vụ tai nạn đó mất hơn một năm trời, khi đào lên, xương cốt đã lẫn lộn hết vào bụi than và bùn nhão. Người bà nội nuôi cô khôn lớn thì luôn trong tình trạng sức khỏe yếu. Nên là đối với lễ Tết và năm mới, cô không có cảm xúc gì nhiều cả.
Trữ Viên Viên đốt cây pháo hoa trên tay rồi dùng cây của mình châm lửa cho cây pháo trong tay Tề Mãn Mễ. Hai người họ ngồi xổm bên bờ đê sông, nhìn pháo hoa nổ lách tách. Trữ Viên Viên giơ pháo lên và vẫy vẫy vài cái, chán nản hỏi Tề Mãn Mễ: "Này, nếu năm nay thật sự là năm cuối cùng của thế giới này, cậu còn điều gì muốn làm nữa không?"
Tề Mãn Mễ nhìn cây pháo hoa trong tay mình vụt tắt. Cậu im lặng hồi lâu rồi lắc đầu với Trữ Viên Viên.
Ngày hôm đó, họ cầm theo những cây pháo hoa đã cháy tàn và đi bộ về phòng trọ. Tề Mãn Mễ lách qua những chiếc chậu rửa mặt, túi hành lý và những cốc mì ăn liền đã ăn xong mà người khác chất đống bên cạnh giường. Cậu trèo lên giường của mình và lục lọi trong đống quần áo ở cuối chân giường. Người đàn ông ở giường dưới tức giận lầm bầm: "Lục đυ.c cái gì đấy, giường rung mãi này."
Động tác của Tề Mãn Mễ dần chậm lại. Trong tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ, cậu tìm thấy bức ảnh chụp chung của mình và Vương Ngân Khâu. Cậu nhìn hai người trong bức ảnh, một lần nữa xác nhận lại rằng, năm 1998 cậu thực sự đã từng sống ở một nơi ấm áp và cùng một người đón năm mới. Đó không phải là ảo giác mà cậu nhìn thấy khi quẹt diêm, mà là sự thật.
Tề Mãn Mễ ôm lấy bức ảnh chụp chung và lại trèo xuống giường, lách qua mấy hàng quần áo được treo bên giường, mở cửa phòng trọ và đi ra ngoài. Tề Mãn Mễ hà hơi vào tay cho ấm rồi chạy đến một tiệm tạp hóa gần đó. Cậu gọi đến đường dây nóng của chương trình "Lời nhắn gửi ngày tận thế" số cuối cùng năm đó. Sau vô số lần bận máy, cuối cùng cậu thực sự đã được chọn vào kênh tiếng nói trực tiếp. Khi người dẫn chương trình radio kết nối với cuộc gọi của
cậu và hỏi cậu có điều gì muốn nói không, Tề Mãn Mễ lập tức cuống cả lên. Cậu nắm chặt bức ảnh chụp chung, im lặng một lúc rất lâu ở đầu dây bên này.
Ngày đó, ông lão bán sách bỏ túi ngồi trong phòng khách nhà mình, lắng nghe chiếc radio đang phát trên bàn trà, sau một quãng dài trầm mặc trên đài, ông nghe thấy thính giả cuối cùng của đường dây nóng dùng giọng phổ thông đặc sệt âm địa phương, lắp bắp nói vào ống nghe: "Anh ơi... Chúc mừng năm mới."