Chương 24: Chia tay

Vốn dĩ kế hoạch "một hòn đá gϊếŧ chết hai con chim" sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót gì lớn. Sau đấy lão Kiều đã nghĩ, chỉ cần Vương Ngân Khâu và Tề Mãn Mễ lấy giấy đăng ký kết hôn và ly hôn vào khoảng thời gian gần nhau là ổn hết. Nhưng về sau, Vương Ngân Khâu không nỡ rời khỏi Tề Mãn Mễ, Tề Mãn Mễ cũng không có ý định rời đi.

Thế là sự việc đã bị phơi bày trong một trận lũ lụt. Trận lũ lụt ấy kéo dài đến tận tháng Chín năm đó, vô số người bị ảnh hưởng nặng nề. Bọn họ không đơn giản chỉ là hợp tác lừa đảo một căn nhà, mà bọn họ còn là đồng tính luyến ái.

Lương A Bảo vẫn nhớ trong những tháng trước khi lũ rút, toàn thể trường Đại học Công nghiệp nhẹ đều bàn tán râm ran về chuyện này. Họ sắp xếp lại những ký ức của chính mình, trong ký ức, họ nhớ ra cảnh Vương Ngân Khâu thân mật ôm ấp cậu bé mặc váy ấy rồi cả hai cùng nhau ra vào tòa nhà. Bây giờ nghĩ lại, cảnh tượng đó trông vô cùng kỳ quái. Họ túm tụm ở cửa căng tin của trường, ai ai cũng nói không ngờ Vương Ngân Khâu lại là loại người này, chẳng trách lại kết hôn vội vàng đến vậy. Nghe nói lúc bọn họ kết hôn, cậu trai kia còn chưa đủ tuổi thành niên. Kinh tởm, thật quá kinh tởm.

Lương A Bảo dựa vào bên cạnh khung cửa màu vàng loang lổ của căng tin, xuyên qua tấm rèm che mưa xám xịt, ông nhìn thấy Vương Ngân Khâu đang đi vào văn phòng hiệu trưởng ở tòa nhà đối diện.

Vương Ngân Khâu thừa nhận, cuộc hôn nhân của hắn là giả. Cậu trai kia cũng là bị hắn ép buộc. Hắn ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt thức trắng cả đêm, nói: "Ban đầu tôi chỉ là muốn có căn nhà thôi. Nhưng sau đấy tôi sống cùng cậu ấy, và tôi đã mắc bệnh tâm thần thích đàn ông, nên về sau thì..."

Hiệu trưởng nhìn hắn, hỏi: "Vậy tin đồn anh có quan hệ không đứng đắn với cậu ta cũng là sự thật sao?"

Vương Ngân Khâu cúi đầu nhìn tay mình, nói: "Coi là vậy đi. Cậu ấy là nạn nhân."

Lương A Bảo không biết tại sao cuộc nói chuyện trong văn phòng lại bị lan truyền đi khắp nơi, sau khi truyền ra ngoài, nó bị mọi người trong Đại học Công nghiệp nhẹ nhai nghiến rồi bị khạc nhổ xuống đất. Hiệu trưởng nói với Vương Ngân Khâu: "Nhà trường nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện của anh, không đơn giản là thu hồi lại nhà đâu, anh biết phải không? Tuy nhiên, tôi vẫn khuyên anh nên đi chữa bệnh trước."

Vương Ngân Khâu ngây người nhìn chiếc bình hoa trên kệ tủ bên hông trong phòng hiệu trưởng, trong bình trống rỗng không có hoa. Hắn ngẩng đầu lên, có chút buồn bã nói: "Được."

Sau đó, Lương A Bảo đã nhìn thấy Vương Ngân Khâu vài lần ở dưới lầu khu Xuân Hiểu Uyển, trước khi hắn bị lôi lên xe đến bệnh viện tâm thần. Hắn đóng gói hai chiếc túi bạt hành lý và đưa chúng cho một người bạn. Lão Kiều ném túi bạt vào ghế sau của xe rồi mang đến cho Tề Mãn Mễ. Lão Kiều nói với Tề Mãn Mễ: "Sáng sớm ngày mai anh Kiều mua vé tàu cho cậu nhé, cậu đến chỗ anh họ của chị Kiều thu xếp tạm trước được không?"

Tề Mãn Mễ nhìn hai chiếc túi bạt trên mặt đất, không đυ.ng vào chúng. Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, lão Kiều đã đưa cậu về nhà anh. Tề Mãn Mễ thức suốt đêm không ngủ, vừa khóc vừa hỏi lão Kiều: "Vương Ngân Khâu rất tức giận phải không ạ? Anh ấy không cho em về Xuân Hiểu Uyển sao? Em có thể gọi điện cho Vương Ngân Khâu được không..."

Tề Mãn Mễ nhìn chằm chằm vào hành lý của mình, nước mắt lại lã chã rơi xuống, cậu nói: "Anh Kiều, em thật sự không cố ý. Lúc đó, em chỉ muốn quay lại văn phòng lấy bình hoa của mình... Em không biết mọi chuyện sẽ như thế này..." Cậu khóc lớn, "Em muốn gặp Vương Ngân Khâu, anh Kiều ơi..."

Lão Kiều im lặng một lúc lâu, cúi đầu nhìn hai cái túi bạt khổng lồ, chợt nói: "Anh xin lỗi."

Mới đầu chính vì đề nghị hoang đường của anh mà Vương Ngân Khâu và Tề Mãn Mễ mới bị trói buộc với nhau. Bây giờ người anh em của anh bị chính anh hãm hại sẽ phải ngồi tù hoặc vào bệnh viện tâm thần cũng không biết nữa. Nhưng khi Lão Kiều đi lấy hành lý, Vương Ngân Khâu vẫn ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, đưa hành lý cho anh, bình tĩnh nói: "Đưa em ấy rời khỏi thành phố này đi, tôi sẽ lo liệu mọi việc ở đây." Lão Kiều nhìn Vương Ngân Khâu. Anh luôn cảm thấy sự bình tĩnh của Vương Ngân Khâu dường như đã được dự tính từ lâu.

Lão Kiều xách túi, muốn nói lại thôi: "Vương Ngân Khâu, Tề Mãn Mễ..."

Vương Ngân Khâu đột nhiên cảm thấy đau đầu, hắn nhíu mày, đút tay vào túi quần, im lặng một lát rồi bỗng nói: "Lão Kiều à, một năm này tôi có cảm giác như mình đang trải qua một giấc mơ vậy. Nhưng nằm mơ thì làm gì có cái lý không tỉnh lại chứ."

Tề Mãn Mễ vẫn khóc, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh hành lý của mình. Lão Kiều đành phải nói, "Hay là cậu cũng coi mọi chuyện như là một giấc mơ đi."

-

Đêm hôm đó, trời đã khuya lắm rồi, Tề Mãn Mễ kéo theo hai cái túi bạt lớn của mình, cố hết sức kéo chúng trở về Xuân Hiểu Uyển. Trong áo khoác của cậu vẫn còn chìa khóa Xuân Hiểu Uyển. Tề Mãn Mễ mở cửa nhà ra, chiếc đèn kính màu nhỏ trên tủ bên hông được bật sáng, Vương Ngân Khâu đang nằm trên ghế sofa, cuộn mình trong chăn bông đọc tiểu thuyết. Mọi thứ trông vẫn bình thường và ấm áp như hàng ngày.

Vương Ngân Khâu nghe thấy tiếng mở cửa liền nhổm người dậy. Hai mắt Tề Mãn Mễ lại đỏ lên. Cậu vừa khóc vừa nói: "Anh ơi, em xin lỗi..."

Vương Ngân Khâu nhìn cậu, không đi qua cũng không nói gì. Tề Mãn Mễ đi tới, Vương Ngân Khâu đứng bật dậy như bị kim đâm, hắn đẩy cậu ra, nói: "Sao cậu còn chưa đi?"

Tề Mãn Mễ xoắn xuýt hai tay, cố gắng lặp lại lời giải thích của mình: "Lúc đó, em chỉ muốn lấy lại chiếc bình hoa của mình thôi. Anh ơi, em muốn cho anh xem chiếc bình hoa mà em đã mua. Em không biết người của đồn cảnh sát đang ở đó. Em thực sự xin lỗi, em..."

Cậu cố gắng giải thích đầy vụng về, cậu càng nóng vội thì giọng nói càng đặc sệt tiếng địa phương. Dương Đỗ Quyên đi ra khỏi phòng ngủ.

Vương Ngân Khâu ngắt lời Tề Mãn Mễ, túm lấy cánh tay cậu, lôi cậu ra khỏi cửa nhà ở Xuân Hiểu Uyển, nói: "Đi mau đi, đừng quay lại nữa."

Tề Mãn Mễ suýt nữa vấp phải túi bạt của mình. Khi ánh mắt của cậu và Vương Ngân Khâu chạm nhau, cậu thấy rõ Vương Ngân Khâu buồn đến mức dường như cũng sắp khóc. Tề Mãn Mễ nắm chặt tay Vương Ngân Khâu, lắc đầu nói: "Em xin anh, anh tin em đi. Anh ơi, em thật sự..."

Vương Ngân Khâu hất tay cậu ra, nói: "Cút ngay. Vốn dĩ tôi chỉ muốn chơi đùa với cậu thôi, cậu có biết không. Chẳng phải cậu đã nói, tiết kiệm đủ năm trăm tệ sẽ rời đi sao, thế giờ cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Tề Mãn Mễ sững sờ nhìn hắn, hỏi: "Chúng ta..."

Vương Ngân Khâu vuốt thẳng ống tay áo bị kéo nhàu, lạnh lùng thở dài: "Tôi thấy chơi cậu cũng khá vui, chỉ là chơi hơi lâu quá rồi. Người không được đi học đúng là vừa ngu vừa dễ bị gạt."

Hôm đó khi Lương A Bảo tan làm về nhà, những gì ông nhìn thấy ở cầu thang chính làm một màn như vậy. Cậu trai kia đứng đờ người tại chỗ một lúc lâu, như thể đang cố gắng tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của Vương Ngân Khâu. Lúc Vương Ngân Khâu chuẩn bị nói tiếp, Tề Mãn Mễ đã vươn tay tát hắn một cái. Đây là lần đầu tiên cậu đánh ai đó. Sau khi đánh xong, bản thân cậu dường như cũng thấy đau xót, tay cậu run lên, lại tát Vương Ngân Khâu một cái nữa. Không biết hai người bọn họ đã đứng bất động ở đó bao lâu. Tề Mãn Mễ rơi nước mắt, đẩy mạnh Vương Ngân Khâu vào tường rồi bước vào nhà, kéo hai cái túi bạt của mình ra ngoài, loạng choạng kéo xuống lầu từng chút một.

Lương A Bảo nhìn cậu chậm chạp chuyển đồ xuống lầu, đi ra khỏi Xuân Hiểu Uyển và biến mất trên con đường đêm mờ tối trước cổng trường Đại học Công nghiệp nhẹ. Đó là lần cuối cùng Lương A Bảo nhìn thấy Tề Mãn Mễ.

Vài ngày sau, Vương Ngân Khâu tự thu dọn hành lý và chuyển vào bệnh viện tâm thần duy nhất trong thành phố. Lương A Bảo đã đến thăm hắn vài lần. Hai

người coi như cũng là bạn hút thuốc với nhau, lại còn là hàng xóm tầng trên tầng dưới, ngày trước ông luôn rất ngưỡng mộ Vương Ngân Khâu.

Vương Ngân Khâu mặc đồ bệnh nhân, dựa vào góc trường hút thuốc, trông vô cùng nhàn nhã. Lương A Bảo hỏi: "Bệnh đã đỡ hơn chưa?"

Vương Ngân Khâu nhìn ông, một lúc sau mới nở nụ cười. Không biết nụ cười ấy có thâm ý gì. Năm 2001, đồng tính luyến ái được loại khỏi danh sách các bệnh tâm thần, lần này Lương A Bảo đã nhìn thấy nó ngay trên góc báo. Ông nhìn mẩu tin tức to bằng khối đậu phụ đó và nhớ đến Vương Ngân Khâu mà mình đã gặp trong phòng thăm của bệnh viện tâm thần thành phố vào tháng 9 năm 1998.

Sau khi lũ rút, trong căn phòng ngập tràn ánh nắng khô ráo ấy, Vương Ngân Khâu đã lặng lẽ mỉm cười với ông.