Vào ngày cưới của Vương Ngân Khâu, hiệu trưởng đã cho hắn mượn chiếc Santana 2000 để dùng làm xe cưới. Nhưng trên đường đi, xe đã tông phải đuôi một chiếc Audi 100 công vụ. Vì vậy, vào giờ lành lúc năm giờ ba mươilăm phút chiều, nhóm người đón dâu ở cổng khu Xuân Hiểu Uyển sốt ruột đi đi lại lại trên dải thảm đỏ được làm bằng những tấm nhựa dính lại với nhau, còn chú rể thì đang kéo nút cà vạt, đi tới đi lui quanh góc phố ở cổng chợ rau.
Chiếc Santana 2000 xiêu vẹo biển số cùng với lắng hoa lớn màu đỏ xô lệch trên mui xe di chuyển chậm dãi, từ từ băng qua các sạp trái cây, tiệm sửa xe, tiệm giấy trên con đường trung tâm thành phố.
Khi đến cổng khu Xuân Hiểu Uyển, Vương Ngân Khâu xuống xe nhưng cô dâu lại không xuống. Vương Ngân Khâu đành chui trở lại ghế sau và kéo cô dâu đang ngủ say như chết ra khỏi xe. Nhóm người ở cổng khu Xuân Hiểu Uyển bắt đầu reo hò. Tòa ký túc xá của sinh viên Đại học Công nghiệp nhẹ ở phía đối diện cũng vang lên tiếng gào thét quái dị.
Phía bên kia có người hét: "Thầy Vương, chia kẹo cưới đi thầy. Thầy Vương, em cũng muốn...!"
Ấn tượng của Vương Ngân Khâu về ngày hôm đó luôn mơ hồ, cảm giác như đi trong đêm sương ẩm ướt vậy, cơ thể nhớp nháp, khó chịu. Hắn không biết đã ném chiếc áo vest da lộn màu đỏ tía của mình ở chỗ nào. Khách khứa chen chúc chật kín trong phòng, cô dâu thì túm chặt lấy quần hắn. Vương Ngân Khâu cạy tay cô dâu ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nới lỏng tay ra chút đi..."
Đám cưới như thể một trận chiến ngày tận thế vậy. Đến lúc kết thúc, Vương Ngân Khâu hung hăng đá mấy cước vào đống trứng gà đỏ và đậu phộng xanh vỡ nát trên mặt đất.
Lão Kiều đi tham quan một vòng căn nhà mới được cấp của Vương Ngân Khâu, nơi này rộng khoảng năm mươi, sáu mươi mét vuông, nếu tự mua thì sẽ tốn ít nhất một trăm ngàn tệ. Vào thời điểm đó, tiền lương hàng tháng của Vương Ngân Khâu chỉ có khoảng hơn 200 tệ mà thôi. Lão Kiều vỗ nhẹ vai hắn và đưa cho hắn một điếu thuốc.
Trò hề lố bịch coi như đã kết thúc. Vương Ngân Khâu quay đầu nhìn cô dâu đang ngồi trên giường trong phòng tân hôn. Cô dâu của hắn đã cởi tóc giả xuống, vén váy cưới lên tận đùi, đang ngồi bắt chéo chân kiểm tra đôi giày cao gót bị mài mòn gót của mình. Lão Kiều cười khanh khách, chỉ vào người trên giường, nói: "Tề Mãn Mễ, cậu để cái bộ dạng gì đấy hả?"
Tề Mãn Mễ ngẩng đầu lên, híp mắt cười khúc khích đầy ngây ngô, trên mí mắt toàn hạt phấn sáng long lanh. Vương Ngân Khâu trợn mắt quay đầu đi.
Trò hề này bắt đầu từ chuyện cấp nhà ở của Đại học Công nghiệp nhẹ vào đầu năm học. Năm ngoái, trường đã bắt đầu lên kế hoạch bố trí nhà ở cho các giáo viên đã kết hôn và số chỉ tiêu sẽ được thống kê chính thức vào đầu năm nay. Trong khoảng thời gian đó, Vương Ngân Khâu về nhà, mẹ hắn Dương Đỗ Quyên ngày nào cũng ngồi đếm tuổi của hắn, hai mươi sáu tuổi lẻ hai mươi sáu ngày, không vợ, không con, không được cấp nhà.
"Đứa con trai bất hiếu nhất thành phố" Vương Ngân Khâu nhẫn nhịn suốt ba bốn tháng, cuối cùng cũng cãi nhau tanh bành với Dương Đỗ Quyên ngay tại đám cưới của cậu bạn nối khố Hứa Xương. Lúc đó, trong đám cưới của Hứa Xương, đoàn biểu diễn đám cưới của lão Kiều đang nhảy một điệu nhảy disco sôi động, gồm một nhóm các cô gái mặc áo khoác bó sát màu đỏ, tóc đuôi ngựa buộc cao. Hai hàng người nhảy phụ họa ở phía sau, còn Vương Ngân Khâu và Dương Đỗ Quyên thì bận cãi nhau ầm ĩ ở phía trước. Hứa Xương mũm mĩm toát mồ hôi đầy trán, xua tay nói: "Dì ơi đừng cãi nhau nữa, giữ chút thể diện cho con với..."
Dương Đỗ Quyên quát lớn: "Mạo Mạo à, không phải là dì muốn làm con mất mặt. Nhưng Vương Ngân Khâu lớn hơn con hai tuổi mà vẫn chưa chịu lập gia đình, dì không biết nó làm cái gì mỗi ngày nữa. Điều dì nói có phải sự thật không hả Mạo Mạo?"
Mạo Mạo sửng sốt, nấc ợ một tiếng, nhìn Dương Đỗ Quyên rồi lại nhìn Vương Ngân Khâu, đột nhiên nôn ói.
Sau đó, Vương Ngân Khâu ngậm điếu thuốc, ngồi trên bậc thềm ở sảnh sau của khách sạn Bách Hảo cùng một người bạn thân nối khố khác - lão Kiều. Trong không khí tràn ngập mùi tanh tanh nực nội từ gian bếp sau của nhà hàng. Lão Kiều ném tàn thuốc xuống đất, đưa chân giẫm nát rồi vỗ nhẹ bả vai Vương Ngân Khâu.
Cũng chính đêm đó, lão Kiều đã nghĩ ra một giải pháp gọi là "một hòn đá ném chết hai con chim" cho Vương Ngân Khâu.
Anh chỉ vào phía bên trong cửa sổ sát đất của sảnh bên nơi đội ngũ biểu diễn đám cưới của mình đang ở đó, có một "cô gái" đã tháo tóc giả xuống, trên mặt vẫn giữ nguyên lớp trang điểm đậm, đang cố gắng gắp thịt kho tàu trên đĩa. Hai chiếc đũa nhỏ được cầm trong tay cậu như thể đang mang cực từ trái dấu đẩy nhau nào đó, làm cậu không gắp được miếng thịt. Thế là cậu dứt khoát chọc thẳng vào miếng thịt và giơ nó lên ăn.
Lão Kiều cười rộ lên, nói, "Nhìn thấy chưa, là con trai đó. Người nông thôn từ nơi khác đến, vừa mới lên thành phố nên tìm việc cũng khó khăn. Tôi bảo cậu ấy đến chỗ tôi làm thử, cũng tạm được, thế là giữ cậu ấy lại..."
Vương Ngân Khâu nhìn chằm chằm người đang ăn thịt kho tàu ở sảnh bên, nhìn xem một lượt, quả thật khung xương của cậu lớn hơn những cô gái bình thường khác, nhưng thân hình lại rất gầy, gầy nhỏ tong teo, dáng vẻ hốc hác. Nếu lão Kiều không nói thì hắn thật sự không thể nhận ra đó là một cậu trai.
Theo lời lão Kiều kể, cậu bé tên Tề Mãn Mễ này đã lấy chứng minh thư của chị gái để đến đây, sau khi xuống tàu ở ga Thành Đông thì ôm hai túi hành lý, đứng ngẩn người ở ngay lối vào ga. Nhân viên bán vé nhà ga Lâm Xảo Nhi, vợ của lão Kiều, vừa mới giao ca xong đã tiến tới hỏi cậu có phải cậu không tìm được đường đúng không. Tề Mãn Mễ đáp lại bằng tiếng địa phương vùng khác, nhìn Lâm Xảo Nhi với đôi mắt to tròn và quầng thâm sâu trũng. Lâm Xảo Nhi nhớ tới em trai mình, nếu em trai không bị bắt cóc thì có lẽ cũng lớn cỡ Tề Mãn Mễ bây giờ, vì vậy cô đã đưa Tề Mãn Mễ về nhà ăn tối.
Ngày hôm sau, Tề Mãn Mễ đi theo lão Kiều đến xem đoàn biểu diễn nhảy múa ở đám cưới. Các cô gái trong đoàn đều cảm thấy cậu trông hơi giống Yasuko Tomita trong bộ phim "I Love the Kitchen" vừa được phát hành lúc bấy giờ. Thế là các cô xúm vào hóa trang cho Tề Mãn Mễ giống như mình, cứ như chơi trò chơi búp bê vậy. Tề Mãn Mễ ngoan ngoãn ngồi im, để bọn họ thoa đủ loại son phấn lên mặt.
"Yasuko Tomita" há to đôi môi đỏ chót của mình và nuốt trọn cả miếng thịt kho tàu vào trong miệng. Chị gái bên cạnh nhéo mặt cậu, hỏi Tề Mãn Mễ thích ăn thịt lắm à. Tề Mãn Mễ cười híp mắt gật đầu.
Vương Ngân Khâu quay sang hỏi lão Kiều: "Cậu ấy trưởng thành chưa vậy?"
Lão Kiều nghiêng người nói với Vương Ngân Khâu: "Tôi không biết cậu ấy đã trưởng thành hay chưa, nhưng trên chứng minh thư mà cậu ấy cầm tới thì thấy đã hai mươi tuổi rồi. Bây giờ cậu ấy đang làm việc ở chỗ tôi, nhưng lại chưa có nơi ở. Đám con gái lại sống trong ký túc xá nữ, cậu ấy vào ở cũng không tiện. Nên tôi nghĩ là, ông có thể kết hôn với cậu ấy."
Điếu thuốc trong miệng Vương Ngân Khâu rơi xuống mũi giày, hắn hét lên: "Ông bị điên à."
Mười lăm phút sau, lão Kiều nói với Vương Ngân Khâu một lượt về kế hoạch một hòn đá gϊếŧ chết hai con chim của mình. Vương Ngân Khâu lặp lại lần nữa: "Tôi thấy ông bị điên rồi đấy." Sau đó, hắn phủi lớp tàn thuốc trên quần rồi rời đi.
Nhưng nửa tháng sau, Vương Ngân Khâu vẫn yêu cầu nhà trường cấp giấy xác nhận tình trạng hôn nhân, quyết định kết hôn với Tề Mãn Mễ.
Từ khi còn rất trẻ, hắn nhận ra bản thân không thích con gái. Lão Kiều mới mười mấy tuổi đã theo đuổi Lâm Xảo Nhi đến độ muốn sống muốn chết. Còn Vương Ngân Khâu thì phát hiện mình không thích các bạn nữ trong trường, cũng không có hứng thú xem phim đen với đám nam sinh. Một đêm nọ, hắn nói với lão Kiều, "Tôi thích ngắm con trai. Tôi bị bệnh tâm thần đúng không?"
Khi đó, hai người bọn họ đã trốn hai tiết học và đến thư viện nhỏ bên cạnh căng tin để kiếm sách về phương diện tâm thần, nhưng không tìm được gì. Lão Kiều thậm chí còn đi cùng hắn đến bệnh viện tâm thần duy nhất tại địa phương, nhưng hai người bọn họ cứ nấn ná ở cửa một lúc lâu mà không dám tiến vào, suýt nữa bị con chó lớn được cột trong phòng bảo vệ dọa sợ đến mức xuất hiện vấn đề tinh thần.
Cho đến khi Vương Ngân Khâu vào Đại học Công nghiệp nhẹ, tìm kiếm sách trong một thư viện lớn hơn, sau đó hắn thấy trong sách ghi rõ ràng rằng, thích người đồng giới là lệch lạc tìиɧ ɖu͙©, là một bệnh tâm thần. Cuối cùng, hắn mang theo căn bệnh tâm thần khó nói này tốt nghiệp đại học, ở lại trường làm việc tại phòng Công tác sinh viên, tham dự đám cưới của lão Kiều và Lâm Xảo Nhi, đồng thời chiến tranh lạnh với Dương Đỗ Quyên.
Lão Kiều nói: "Tôi biết, ông không dám tìm một cô gái để kết hôn rồi hại đời con gái nhà người ta chỉ vì căn nhà kia hoặc là để chặn miệng mẹ ông. Vậy thì ông có thể tìm một chàng trai rồi làm đám cưới giả cũng được mà. Tề Mãn Mễ có chứng minh thư của chị gái Tề Mãn Y, năm nay hai mươi tuổi, có thể kết hôn. Có nhà rồi, ông có thể thoải mái dọn ra khỏi chỗ dì, còn Tề Mãn Mễ sẽ có một nơi để ở. Chờ đến một ngày nào đó cậu ấy muốn rời đi nơi khác thì hai người có thể ly hôn, thế chẳng phải là được rồi sao."
Sau khi về nhà, Vương Ngân Khâu đã suy nghĩ rất lâu. Sau hôm tham dự đám cưới của Mạo Mạo, Dương Đỗ Quyên nói mình bị chọc giận đến mức choáng váng cả đầu, ngồi lì trong thẩm mỹ viện Đỗ Quyên không chịu về nhà. Bà sắp năm mươi tuổi rồi, dù có chăm sóc và trang điểm cỡ nào thì đến độ tuổi gần năm mươi, cả ngưòi đều mập mạp phù nề giống như thùng gạo của ông chủ tiệm tạp hóa ở góc phố.
Hai mươi năm trước, bà ly hôn với Vương Quốc Minh và quyết định không tái hôn. Trái lại, Vương Quốc Minh lại đi bước nữa, sinh ra một cô con gái, năm nay hai mươi tuổi chuẩn bị lấy chồng ở nước ngoài. Bà cảm thấy như mình đã hoàn toàn thua cuộc. Vương Quốc Minh dựa vào đâu mà có được một gia đình hạnh phúc, con cháu đầy đàn như vậy chứ. Bà một thân một mình nuôi lớn Vương Ngân Khâu, nhưng đến giờ bà chẳng có được gì cả. Dương Đỗ Quyên ôm mặt khóc lớn, sau khi khóc xong thì lê đôi chân mập mạp phù thũng về nhà, cãi nhau với Vương Ngân Khâu.
Đêm đó, Vương Ngân Khâu thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không muốn cãi nhau. Hắn vẫn không dám nói: Mẹ à, lão Kiều không bị bệnh, con mới là người bị bệnh, con không thể kết hôn được.
Nửa tháng sau, không lâu sau khi Vương Ngân Khâu nhận được căn nhà ở Xuân Hiểu Uyển, hắn và Tề Mãn Mễ tổ chức buổi hôn lễ đó. Sau khi hôn lễ kết thúc, lão Kiều và Lâm Xảo Nhi giúp hắn dọn dẹp qua phòng khách rồi rời đi. Lúc hắn bước vào phòng, Tề Mãn Mễ đang nằm vẹo người sang một bên, váy cưới mới cởi được nửa chừng nhưng người thì đã ngủ rồi.
Vương Ngân Khâu đưa tay vỗ vỗ đầu gối đang buông thõng của Tề Mãn Mễ, cau mày nói: "Này, đi tắm đi rồi ngủ tiếp."
Tề Mãn Mễ lẩm bẩm câu gì đó, kéo dây vai váy cưới xuống hai lần, để lộ cặp ngực nhỏ như chim non, sau đó bắt đầu ngáy trong vô thức. Đêm hôm đó, Vương Ngân Khâu cởi váy cho cô dâu này trước rồi mới lau mặt, lau chân, cuối cùng nhét cậu vào chăn cưới. Đến nửa đêm, cô dâu còn đá chăn và nói mớ. Vương Ngân Khâu suýt nữa muốn vung tay đánh người.
Sáng sớm hôm sau, Vương Ngân Khâu vốn được nghỉ kết hôn ba ngày, nhưng hắn vẫn quay trở lại làm việc tại Đại học Công nghiệp nhẹ. Khi Tề Mãn Mễ mở mắt ra, cậu đang nằm trong chiếc chăn mỏng, bốn góc chăn được nhét vào trong, gấp gọn lại. Cậu chật vật bò ra khỏi chăn, xỏ chân vào đôi dép nhỏ màu đỏ do Dương Đỗ Quyên chuẩn bị, rời giường đi uống nước. Vương Ngân Khâu để lại một tờ giấy ghi chú rất dài trên bàn trà ngoài phòng khách, liệt kê một số việc mà Tề Mãn Mễ phải chú ý. Nhưng hắn lại quên mất một chuyện, Tề Mãn Mễ có thể không biết chữ.