- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ôm Một Cái Nha!
- Chương 74
Ôm Một Cái Nha!
Chương 74
Nghĩ như vậy, Trì Bối cũng làm như vậy.
Còn chưa tới giờ tan làm, nhưng vì mới đi làm lại nên cũng không có việc gì phải làm, rất nhiều người cũng vẫn chưa bước vào trạng thái bình thường, đại đa số nhân viên đều uể oải, vô cùng nhàn nhã.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cô quang minh chính đại rời khỏi văn phòng, đi đến chỗ Tần Việt.
Có điều Tần Việt bận rộn hơn những nhân viên nhỏ như bọn họ rất nhiều, lúc Trì Bối đi lên, người này đang cúi đầu xem văn kiện.
Cô đẩy cửa đi vào, mắt đối mắt với người đang ngồi sau bàn làm việc.
Tần Việt nhướng nhướng mày, liếc cô một cái: “Mệt rồi sao?”
Trì Bối nghẹn họng, cười một tiếng nhìn anh: “Cái gì mà mệt chứ, ở dưới không có việc gì làm nên em tới hỗ trợ anh.” Cô nói có lý có chứng cứ: “Em đoán hôm nay anh chắc chắn bận rộn nhiều việc.”
Tần Việt nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Trì Bối thật đúng là làm bộ hỏi anh: “Anh mệt không? Có muốn em pha cho anh ly cà phê không?”
Cô tự đánh giá nói: “Gần đây kỹ thuật pha cà phê của em hình như tiến bộ phải không?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thật ra có lẽ là có, lúc ở nhà chỉ có hai người, bà ngoại cơ bản đều hoạt động ở lầu một, hơn nữa có nhân viên chăm sóc riêng trông coi, Trì Bối và Tần Việt đa số thời gian đều ở lầu hai, lúc anh làm việc Trì Bối sẽ giúp anh thu dọn tư liệu, pha cà phê linh tinh.
Cô cảm thấy công việc của mình trong khoảng thời gian gần đây khá giống với trợ lý Tống, hẳn là có tiến bộ chứ.
Có điều cô không chịu được việc Tần Việt luôn uống cà phê đen, rất đắng, mỗi lần pha cô đều sẽ thêm đường vào cho anh. Tần Việt hình như cũng không có cảm giác quá lớn.
Tần Việt nhướng mày, ký vào văn kiện trong tay: “Ừm, cũng được.”
Anh nghĩ một chút nhắc nhở: “Trong tủ lạnh còn có khá nhiều đồ ăn, em xem thích ăn gì thì lấy ăn một chút.”
Đôi mắt của Trì Bối lóe lên, đáp lời liên tục không ngừng: “Được!”
Sau khi nhìn người đi ra ngoài, Tần Việt mới suy nghĩ… bạn gái sao lại lấy lòng mình vậy chứ?
Suy tư mấy giây, Tần Việt vẫn không nghĩ ra.
Không bao lâu, Trì Bối bưng trà chiều vui vẻ đi vào.
Tần Việt nhướn mày nhìn một cái, ngược lại cũng không vội hỏi, dù sao thì dựa theo sự phát triển của tình huống này, cô cũng sẽ chủ động nói ra.
Quả nhiên, mới đặt cà phê xuống, Tần Việt muốn cầm lên lại bị Trì Bối né tránh.
“Làm sao?”
Trì Bối nhìn anh: “Anh có thể đồng ý với em một chuyện không?”
“Em nói trước đi đã.” Tần Việt không nói đồng ý.
Trì Bối nhíu mày một cái: “Không được, anh đồng ý trước rồi em nói.”
Cô bưng lấy cà phê, cười tủm tỉm nói: “Nếu anh không đồng ý thì không cho anh uống cà phê.”
Nghe vậy, Tần Việt cười.
Anh ngồi uể oải tại chỗ, áo khoác âu phục mở hai nút, mang theo dáng vẻ có chút lười biếng, vệt cười nhàn nhạt ở khóe miệng kia… có chút lưu manh, cô luôn cảm thấy anh như đang trêu chọc mình.
Trì Bối nhìn, tim đập nhanh hơn một chút, cô còn hơi đỏ mặt.
Thứ cô không chịu được nhất có lẽ là Tần Việt luôn dịu dàng với mình thỉnh thoảng lại như lưu manh, khiến cô luôn cảm thấy không chống đỡ được.
Cô li.ếm li.ếm môi, đôi mắt hạnh nhìn qua anh: “Được không?”
Tần Việt hơi cong ngón tay gõ mặt bàn, ngước mắt nhìn cô: “Trì Bối.”
“Hả?”
“Nếu như em muốn cưỡng chế để anh đồng ý chuyện của mình thì em nên cho anh uống cà phê trước.”
“Vì sao?”
Trì Bối trì độn hỏi: “Vậy nếu anh uống rồi mà không đồng ý thì sao?”
Tần Việt cười, nhéo nhéo khuôn mặt cô nói: “Anh cũng uống rồi, nào có chuyện không đồng ý chứ.”
Anh dạy bạn gái: “Lúc đàm phán với người ta nhất định phải nhớ kỹ điểm này, phải để đối phương lấy được quyền lợi trước rồi nhắc lại điều kiện để tạo áp lực, như vậy cho dù người ta muốn từ chối cùng rất khó.”
Trì Bối: “…”
Cô bưng cà phê cho Tần Việt, ghét bỏ liếc anh một cái, nói thầm: “Gian thương.”
Đây tuyệt đối là gian thương.
Tần Việt cười, nhấp một ngụm cà phê: “Đây là thủ đoạn người khác thường dùng.”
“Vậy còn anh?” Trì Bối tò mò nhìn anh.
Tần Việt nhướng mày, ngẫm nghĩ giây lát nói: “Anh? Không cần như vậy cũng có thể lấy được thứ anh muốn.”
Câu nói này vô cùng ngông cuồng, nhưng Trì Bối biết người này có năng lực đó. Một người đàn ông có thể tạo dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng trong thời đại này, còn phát triển đến trình độ như hiện tại thì tuyệt đối là người đàn ông nguy hiểm. Nhưng cô cứ một mực thích người đàn ông nguy hiểm này.
Bởi vì sự nguy hiểm của anh sẽ không dùng trên người mình, mà cho dù cho dùng thì cô cũng vui vẻ chịu đựng.
-
Sau khi hai người dính lấy nhau chốc lát, Trì Bối mới nói yêu cầu của mình.
Muốn Tần Việt hỗ trợ viết luận văn, muốn anh giúp đề cương tốt nghiệp của cô.
Tần Việt liếc mắt nhìn cô: “Chọn đề tài chưa?”
Trì Bối suy nghĩ một chút: “Thật ra vẫn chưa hoàn toàn quyết định, giảng viên cũng không có quá nhiều quy định.”
Chủ yếu là chọn trong mấy cái chủ đề liên quan đến chuyên ngành là được rồi, còn lại thì giảng viên rất khoan dung.
Tần Việt suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: “Em quyết định một chủ đề trước đi, không biết thì anh chỉ em.”
Nghe vậy, Trì Bối suy sụp.
Cô u oán nhìn qua anh, trừng mắt nhìn: “Không giúp em sao?”
Tần Việt bật cười, kéo người ngồi lên chân mình, hôn khóe miệng cô một cái dỗ dành: “Đây là nhiệm vụ của em, em làm xong đi, có gì không biết thì anh chỉ em.”
Anh nhẹ giọng an ủi nói: “Tự mình làm xong sẽ có cảm giác thành công hơn.”
Trì Bối chẹp miệng: “Em cũng không cần cảm giác thành tựu.”
Thật ra thì cô cần, nhưng chủ yếu là lười. Đặc biệt là gần đây thời tiết còn không ấm áp, Trì Bối ngoại trừ chuyện công việc ra thì không muốn làm gì cả.
Cô được Tần Việt nuôi càng ngày càng lười rồi.
Dùng lời của Trì Bảo để nói, Trì Bối không thể về nhà nữa, về nhà cũng không ai hầu hạ người chị gái là cô ấy, Trì Bối càng ngày càng lười đều là do bị Tần Việt làm hư.
Đối với chuyện này, Trì Bối từ chối cho ý kiến.
Vì đó chính là sự thật.
Tần Việt bị bạn gái mình nhìn mà có chút muốn cười, nhưng vẫn ra vẻ đoan chính, nghiêm túc an ủi cô: “Ngoan một chút, nghe lời.”
Anh ôm cô, hôn gò má cô một cái dỗ dành: “Không biết thì tìm anh, tự mình tìm phương hướng trước, cảm thấy hứng thú rồi quyết định được không?” Anh tính toán thời gian: “Thời gian của chúng ta còn rất nhiều, không vội, đầu tháng sáu mới tốt nghiệp mà.”
Mặc dù trăm ngàn lần không bằng lòng nhưng Trì Bối vẫn đồng ý.
Cô trừng mắt nhìn Tần Việt, uống hết ly cà phê còn lại một nửa ở bên cạnh.
Mời uống vào, Trì Bối đã không khống chế được cau mày.
Má ơi, cà phê này sao lại đắng như vậy!
Vẻ mặt cô đau khổ nhìn Tần Việt, một ngụm cà phê nuốt không vào cũng nhả không ra.
Tần Việt cười, hôn khóe miệng cô, lấy hết cà phê trong miệng cô rồi mới buông người ra.
Anh thuật tay rút khăn giấy bên cạnh lau sạch khóe miệng của Trì Bối, mỉm cười nói: “Có phải ngốc không chứ?”
Trì Bối: “…”
Cô đỏ mặt, ngại trả lời.
Chủ yếu là hình ảnh vừa rồi, cô thật sự không muốn nhớ lại lần thứ hai.
Tần Việt cúi đầu hôn khóe miệng cô, cạy mở hàm răng cô chui vào, quấn lấy đầu lưỡi cô dây dưa, giọng nói khàn khàn: “Tự làm trước, không biết thì anh làm cho em, hửm?”
Trì Bối bị hôn đến sắp tắt thở, mơ mơ màng màng đồng ý: “Được…”
Không được thì còn có thể như thế nào đây?
Chờ đến lúc Trì Bối chạy ra từ văn phòng Tần Việt thì mặt đã đỏ tới mang tai rồi.
Cô còn cố ý đi vào nhà vệ sinh vỗ nước lên mặt, chờ đến khi nhiệt độ và màu đỏ ửng trên khuôn mặt tiêu tan rồi mới chậm rãi quay về văn phòng tiếp tục làm việc.
-
Buổi tối, Trì Bối thật sự bắt đầu tìm chủ đề mà bản thân cảm thấy hứng thú để chuẩn bị viết luận văn.
Lúc Tần Việt từ thư phòng đi ra nhìn thấy dáng vẻ cô đang nằm nhoài trước máy tính than thở, còn đang nói chuyện với bạn.
…
Trì Bối đang nói chuyện điện thoại với Vu Tòng Hạm. Nếu bảo người duy nhất đã làm luận văn rồi thì hẳn là cũng chỉ có một mình Vu Tòng Hạm.
“Cậu viết tới đâu rồi? Tìm đề tài gì vậy?” Trì Bối nói: “Tớ xem đề tài thầy gửi rồi, tớ phát hiện ra không có một cái nào tớ cảm thấy hứng thú cả.”
Vu Tòng Hạm cười: “Vậy thì chọn đại một cái, dù sao chọn cái đơn giản là được rồi.”
Trì Bối: “Vậy lỡ như rút trúng bảo vệ tốt nghiệp thì sao, vậy chẳng phải tớ xong rồi à? Cái đơn giản tất cả mọi người đều biết, nhưng mà tớ thì không.”
Vu Tòng Hạm: “…”
Lời nói này thật đúng là không đỡ được.
Cô ấy suy nghĩ một chút: “Tớ xem xem rồi chọn một đề tài cho cậu nhé?”
Mắt Trì Bối sáng rực lên: “Cậu đi cửa sau cho tớ đi, chú nhỏ ~” Trì Bối cố ý kéo dài âm cuối: “Thế nào, chú nhỏ của cậu chắc chắn biết, lúc trước không phải anh từng dạy ở trường chúng ta sao, anh ta chắc chắn là biết đề tài nào đơn giản.”
Vu Tòng Hạm: “Cậu còn nhắc mấy chữ này là tớ không tìm cho cậu nữa.”
Nghe vậy, Trì Bối ôi một tiếng cười: “Vậy sao, tớ cứ nhắc, lần sau gặp mặt tớ còn phải nói với chú nhỏ về cậu một chút, lấy thẻ của anh ta dẫn tớ đi quán bar, còn đưa tớ đi trà trộn vào nơi của phú nhị đại… chậc chậc chậc không trung thực chút nào.”
Vu Tòng Hạm: “…”
Cô ấy cắn răng nghiến lợi cảnh cáo Trì Bối: “Trì Bối, cậu nói nữa là tớ tắt điện thoại.”
“Ấy ấy ấy đừng.” Trì Bối sợ, thở dài: “Tớ chỉ nói đùa một chút, ngày mai cậu có bận gì không, có muốn cùng nhau ăn cơm không?”
“Không muốn.” Vu Tòng Hạm cười lạnh nói: “Tớ muốn đọc sách.”
“Đừng mà.” Trì Bối dỗ dành: “Đọc sách thì thú vị gì, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, tớ bỏ rơi Tần Việt cùng cậu ăn cơm dạo phố, tớ mời, thế nào?”
Qua hết năm rồi, cửa hàng hiệu buôn bên ngoài cũng mở cửa lần nữa, gần đây khá nhiều trang phục mùa xuân kiểu mới ra mắt, Trì Bối còn có chút ngứa ngáy trong lòng.
Gần đây Tần Việt bận rộn, cô cũng không tiện tìm Tần Việt.
Vả lại mấy ngày nữa là lễ tình nhân rồi, Trì Bối muốn mua quà cho Tần Việt, tuy nói hai người đã quen thuộc như vậy rồi, nhưng cảm giác nghi thức của cuộc sống vẫn không thể thiếu. Hơn nữa chuyện mua quà này tìm bạn bè đi cùng sẽ tốt hơn.
Vu Tòng Hạm trầm mặc một lúc, thật ra cô ấy cũng muốn mua đồ.
“Được thôi, ngày mai gần tan làm cậu gọi điện thoại cho tớ, hẹn ở đâu?”
Trì Bối cười: “Đợi tối nay tớ xem xem, sáng mai nói với cậu, tớ rất muốn ăn cơm dứa.”
Vu Tòng Hạm nghẹn lời, bật cười: “Cậu đừng làm nũng với tớ, đi mà làm nũng với giám đốc Tần ấy.”
Trì Bối “hừ” một tiếng: “Hẹp hòi, à đúng rồi…”
“Nói đi.” Vu Tòng Hạm nghe giọng điệu này của cô, trực giác cảm thấy có chỗ không đúng.
Trì Bối hì hì cười một tiếng: “Tớ viết xong thì có thể để cho chú nhỏ của cậu xem luận văn của tớ một chút không?”
Vu Tòng Hạm: “Trì Bối.”
“Tớ đây!” Trì Bối trêu chọc nói: “Đây không phải là tớ tạo cơ hội cho các cậu liên lạc sao, cậu nói xem hai người bao lâu không nói chuyện rồi? Nếu không có chuyện luận văn tốt nghiệp này, chẳng phải cậu và chú nhỏ không có liên lạc nói chuyện gì luôn sao?”
Nghe vậy, Vu Tòng Hạm dở khóc dở cười.
Cô ấy biết Trì Bối vì tốt cho mình, hơn nữa cách làm như thế của cô ở một mức độ nào đó quả thật có thể thỏa mãn một vài suy nghĩ xa xỉ nào đó của mình.
Cô ấy yên tĩnh một lúc mới lúng ta lúng túng nói: “Được thôi, cậu viết xong thì gửi cho tớ, tớ chuyển giúp các cậu.”
“Ừm.”
-
Cúp điện thoại, Trì Bối đang đắc ý suy nghĩ, Tần Việt từ phía sau đi vòng tới, hai tay chống hai bên bàn làm việc của cô, giam người trong ngực mình, thân mật nhích lại gần gương mặt cô, đè ép giọng nói hỏi: “Chuẩn bị bỏ rơi anh rồi?”
Trì Bối: “…”
Đây là lời ở đâu ra vậy?
Cô quay đầu, mặt mày cong cong nhìn Tần Việt: “Ai nói vậy, em muốn bỏ rơi anh khi nào chứ?”
Cô vô cùng nịnh nọt lại ngọt ngào, đưa tay ôm cổ Tần Việt nũng nịu: “Tần Việt.”
“Hửm?” Tần Việt rơi cụp mắt xuống nhìn cô, không vạch trần một chút tâm tư kia của cô.
Trì Bối ôm anh làm nũng: “Anh chọn đề tài cho em được không, đề tài mà anh tương đối quen thuộc ấy.” Cô chớp mắt nhỏ giọng nhắc nhở: “Dù sao sau này anh phải giúp em viết phần lớn nội dung mà.”
Tần Việt: “…”
Anh bật cười, đưa tay nhéo nhéo gương mặt Trì Bối, thấp giọng hỏi: “Anh chọn cho em thì được lợi gì?”
Trì Bối: “???”
Cái này còn đòi lợi ích à??
Không hiểu sao, cô bỗng nghĩ đến một câu Vu Tòng Hạm nói.
Lấy thân báo đáp.
Trì Bối nghĩ, cơ thể run lên một cái, ngửa đầu nhìn Tần Việt, ghé vào bên tai anh nói một câu.
Nghe vậy, ánh mắt Tần Việt tối sầm lại, giọng nói khàn khàn đáp lời: “Được, anh tìm cho em.”
Trì Bối: “…”
A, đàn ông!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ôm Một Cái Nha!
- Chương 74