Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôm Lấy Ánh Trăng

Chương 1

Chương Tiếp »
01. KHAI GIẢNG

Edit: Tanfania

- --

Ngày mai là ngày tân sinh viên chính thức đến trường đại học báo danh, Lâm Hác đã thu dọn xong đồ đạc từ sớm liền đến trường học báo danh trước hai ngày.

Buổi sáng Lâm Hác kéo theo vali từ trên lầu xuống, cha cậu Lâm Lập đang ngồi trong nhà ăn ăn bữa sáng. Lâm Lập nhìn Lâm Hác một cái, nói: "Tại sao lại đi báo danh vào hôm nay?"

Lâm Hác không quay lại, vừa mang giày vừa trả lời ông ta: "Đi sớm làm quen trước, sẵn tiện tạo mối quan hệ tốt với giáo viên hướng dẫn."

Lâm Lập không nghĩ nhiều, nói: "Ừm, tạo quan hệ tốt rất quan trọng, xã hội này bây giờ muốn trèo lên cao muốn nắm lấy mọi thứ trong tầm tay thì có thể lợi dụng vào quan hệ, con làm như thế rất tốt."

"Vậy nên ông liền cưới người đàn ông kia về nhà." Lâm Hác đứng ở cửa tự nói một mình, Lâm Lập không nghe thấy câu nói này, nếu nghe được sẽ lại nổi giận.

Lâm Lập nhìn cậu muốn ra ngoài, nói với cậu: "Công ty của cha có việc nên sẽ không tiễn con, để tài xế trong nhà chở đi, có chú Thẩm đi theo, trên đường có việc gì thì cứ hỏi chú Thẩm của con."

"Vâng." Lâm Hác tích chữ như vàng, quẳng lại câu này xong liền ra khỏi cửa.

Chú Thẩm chính là bạn đời mà Lâm Lập mới cưới, là mẹ kế của Lâm Hác, gọi Thẩm Niệm. Thẩm Niệm lớn hơn Lâm Hác mười một tuổi, là một người đàn ông dịu dàng xinh đẹp. Thẩm Niệm là con trai của một giám đốc kinh doanh chuỗi khách sạn ở địa phương, năm đó vì để trèo lên được cái cây Thẩm gia mà Lâm Lập đồng ý cưới Thẩm Niệm. Thẩm gia cũng chẳng phải là đồ ngốc, bọn họ biết Lâm Lập lăn lộn trong giới tài chính suốt bao năm qua nhưng không thể thực hiện được một cuộc hôn nhân kinh doanh nào.

Thẩm Niệm người này từ nhỏ sống trong nhung lụa, bị người trong nhà nuôi đến không nhiễm khói bụi nhân gian, cũng chẳng hiểu thế nào là nhi nữ tình trường, chỉ biết người nhà sắp đặt một cuộc hôn nhân, anh không có quyền phản đối nên chỉ có thể chấp nhận đi làm mẹ kế của người ta.

Lâm Hác là đứa con rơi không biết là của người phụ nữ nào dan díu với Lâm Lập sinh ra, từ khi còn nhỏ cậu được cho biết mẹ ruột của mình đã qua đời, sau này lớn lên thì mới hay, cậu không có mẹ chỉ bởi vì kẻ làm cha của cậu không cần người đàn bà vô dụng.

Ngày Thẩm Niệm chuyển vào Lâm gia cũng chính là hôm sinh nhật tròn mười bảy tuổi của Lâm Hác, khi ấy cậu cũng giống như hiện tại chẳng biểu hiện ra điều gì.

Giữa trưa đúng mười hai giờ, cuối cùng Lâm Hác cũng đến trường. Trường học nằm ở ngoại ô cách xa thành phố, mất khoảng ba giờ đường xe. Vẫn chưa tới ngày báo danh chính thức cộng thêm đang là mùa hè nên trong trường học không nhiều người.

Lâm Hác không mang theo quá nhiều đồ đạc, sau khi đuổi tài xế về chỉ để Thẩm Niệm cầm một cái vali giúp mình. Phòng ký túc xá của Lâm Hác ở lầu ba, Thẩm Niệm xách một cái vali nhỏ đi đến cửa phòng đã hơi thở dốc.

Lâm Hác đẩy cửa phòng ra, đặt hành lý xuống bên cạnh cửa, ngồi sang một bên nhìn Thẩm Niệm bận rộn thu dọn.

"Mới lên có ba lầu đã khiến anh mệt thành như vậy rồi à? Đêm qua suốt hai tiếng liền không phải anh vẫn tỉnh táo lắm sao." Lâm Hác dùng giọng điệu cà lơ phất phơ quen thuộc trêu ghẹo Thẩm Niệm.

Bàn tay đang trải chăn gối của Thẩm Niệm thoáng dừng lại, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hác, đừng lớn tiếng để người khác nghe thấy."

Lâm Hác lại chẳng mảy may để ý tới, nói: "Cả tòa nhà cũng chỉ có vài người, ai nghe thấy chứ? Anh có tin không bây giờ tôi có làm anh ngay tại đây cũng không có ai biết hết."

Thẩm Niệm quay lưng về phía Lâm Hác thu dọn giường chiếu, len lén đỏ mặt, đằng sau Lâm Hác vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh.

Quan hệ của Thẩm Niệm và Lâm Hác bắt đầu từ đêm sinh nhật mười tám tuổi của cậu. Hôm đó Lâm Lập tăng ca không về nhà, ông ta đặt cho Lâm Hác một cái bánh sinh nhật lớn, dì giúp việc làm một bàn đồ ăn lớn rồi cũng ra về, trong nhà chỉ còn lại cậu và Thẩm Niệm. Lâm Hác đè Thẩm Niểm xuống mặt bàn, cởi bỏ quần áo của anh, chét đầy kem bơ bánh ngọt lên người Thẩm Niệm, lần đầu tiên Lâm Hác làm Thẩm Niệm là ngay trên chiếc bàn ăn ấy.

Có một lần rõ ràng cậu là người đè phía trên Thẩm Niệm, cậu mắng Thẩm Niệm không cần mặt mũi chạy đi làm mẹ kế của người ta, mắng Thẩm Niệm đê tiện để cho cậu ăn sạch, tự mắng chính mình là đồ rác rưởi không ai cần, cuối cùng cậu lại ôm Thẩm Niệm khóc lớn. Thẩm Niệm lại chẳng trách cậu còn ôm ngược lấy cậu vỗ về.

Sau này cứ đến những đêm trống rỗng, Lâm Hác đều sẽ chạy tới phòng Thẩm Niệm và ba cậu, lúc đó Thẩm Niệm sẽ ôm cậu, sẽ thỏa mãn tất cả những mong muốn của cậu.

Hôm nay Lâm Hác chạy đến trường sớm cũng chả phải tạo quan hệ tốt chó má gì hết, cậu chính là muốn có thời gian ở riêng cùng Thẩm Niệm. Bọn họ có hai ngày quang minh chính đại trộm bên nhau.

Lâm Hác cong ngón tay gõ hai cái xuống ván giường, nói với Thẩm Niệm: "Lại đây, để tôi xem còn đỏ không."

Thẩm Niệm thả cái gối trong tay xuống, đi qua cởi đồ, anh vểnh mông lên cho Lâm Hác nhìn. Nơi đó đêm qua bị Lâm Hác dùng qua, hiện tại còn hơi hồng hồng, anh sợ Lâm Hác lo lắng bèn nói: "Thật ra đã hết đau rồi."

Tối qua Lâm Lập ở nhà, vào lúc nửa đêm Lâm Hác nhắn tin wechat cho Thẩm Niệm bảo anh đến nhà kho chờ cậu. Những khi Lâm Lập ở nhà hai người sẽ không làm, nhưng lần này Lâm Hác không nhịn được.

Nhà kho rất chật chội, miễn cưỡng mới chứa đủ hai người. Lâm Hác đặt Thẩm Niệm dựa lên tường, nâng anh lên đối diện với chính mình, thế nhưng Thẩm Niệm không cẩn thận bị đυ.ng đầu, Lâm Hác lại thả anh xuống để anh ngồi lên người mình. Thẩm Niệm gần như là dùng tư thế quỳ ở trên người Lâm Hác nhấp nhô lên xuống, cuối cùng khiến cho hai đầu gối bị ma sát suýt trầy da. Lâm Hác bắn hai lần ở ngoài nhưng suốt quá trình ấy lại biến đổi rất nhiều tư thế làm cho cả hai đều mệt mỏi vô cùng.

Lúc này ở trong phòng ký túc xá, cả một tầng chỉ có hai người bọn họ, Lâm Hác nhìn vệt đỏ hồng của Thẩm Niệm mà cảm thấy cả người khô nóng. Cậu xoa nắn vài cái trên mông Thẩm Niệm, hỏi anh: "Mẹ ơi, bây giờ con liền thương mẹ, có được không?"

Bởi vì chuyện tối hôm qua nên lúc đầu Thẩm Niệm cũng chưa cảm thấy thỏa mãn, lúc này nghe thấy Lâm Hác gọi mình là mẹ, anh trực tiếp vứt mũ đầu hàng.

Lâm Hác đứng dậy khỏi giường, nắm lấy eo Thẩm Niệm cọ cọ vật đang căng phồng nhô ra của mình. Mặt vải thô ráp cọ vào da thịt dần làm Thẩm Niệm ửng hồng. Lâm Hác kéo khóa, lôi dương v*t đã cương cứng ra, dùng phần qυყ đầυ chọc lên mông anh. Kích cỡ của Lâm Hác rất lớn, dương v*t đâm liên tục trên mông Thẩm Niệm tạo thành từng vết lõm, da thịt anh đàn hồi tốt, nơi bị lõm xuống chẳng mấy chốc đã trở về hình dáng ban đầu.

Mông Thẩm Niệm bị chọc vài cái mà đằng trước đã hưng phấn đến mức dựng thẳng lên. Lâm Hác dùng tư thế ôm từ phía sau kéo Thẩm Niệm dựa sát vào mình, một tay cậu sờ lấy dương v*t của Thẩm Niệm, tay kia men vào trong vạt áo lần mò lên trên xoa nắn đầu v* anh.

Lâm Hác dán vào bên tai Thẩm Niệm thì thầm: "Gọi anh một tiếng mẹ thì anh đã không chịu nổi nữa? Thích tôi cᏂị©Ꮒ anh hay thích tôi gọi mẹ hả?"

Thẩm Niệm thoải mái híp mắt nói: "Đều thích cả."

Lâm Hác nhìn đôi mắt nheo lại của anh, nói: "Thích thì tự mình dùng mông nuốt lấy dương v*t của tôi đi, ăn hết tôi sẽ làm anh."

Thẩm Niệm cực nghe lời mà vươn tay tóm lấy thanh giường, thân thể anh nghiêng về phía trước, mông tròn vừa vặn đối diện với gậy th*t của Lâm Hác. Cái tư thế này cực kỳ sắc tình, cũng rất dễ dàng để đi vào.

Bước tiếp theo phải làm là cần mở rộng, Thẩm Niệm nhét ngón trỏ và ngón giữa vào trong miệng, nước bọt óng ánh nơi đầu lưỡi theo nhịp liếʍ mυ"ŧ hai đầu ngón tay mà chảy xuống, sau đó anh đưa hai ngón tay đã ướt nhẹp vào giữa hai đùi, ngón giữa cẩn thận từng chút một đâm sâu vào hậu huyệt rồi lại rút ra, ngón trỏ cùng ngón áp út kéo lấy phần nếp gấp xung quanh. Đợi đến khi đã quen với dị vật, ngón trỏ liền tham lam tiến vào theo, lỗ nhỏ càng to hơn từng chút.

Lâm Hác vừa tuốt lộng dương v*t của mình vừa nhìn Thẩm Niệm tự mở rộng hậu huyệt, hình ảnh cửa hang khép chặt kia đang chậm rãi mở lớn như thể lấy lòng cậu. Lâm Hác kéo tay Thẩm Niệm ra dùng đầu khấc của mình vùi vào lỗ nhỏ mềm mại ấy. Thẩm Niệm lại lần nữa đưa tay ra sau bắt lấy dương v*t của Lâm Hác, dẫn vật to lớn ấy đâm sâu vào thân thể mình. Qυყ đầυ của Lâm Hác so với lỗ nhỏ chật hẹp của anh thật sự quá lớn, anh vất vả mãi mới nhét vào trong được một chút thì qυყ đầυ lại bị nước bôi trơn nơi cửa động làm trượt ra ngoài. Thẩm Niệm lui về sau một chút, dùng bàn tay còn lại đang nắm lấy thành giường vặn cánh mông sang một bên, cái miệng nhỏ bị kéo giãn lớn thêm một vòng, sau đó anh khẽ lắc mông, rốt cuộc cũng nuốt được phần qυყ đầυ vào trong.

Thẩm Niệm nhẹ nhàng thở ra rồi lại đưa tay lên nắm lấy thành giường, ý định thích ứng với cảm giác căng trướng do qυყ đầυ cắm vào khe mông gây nên, không nghĩ tới chưa đợi anh đứng vững Lâm Hác đã trực tiếp nắm lấy mông anh thẳng lưng đâm dương v*t vào sâu bên trong. Thẩm Niệm bất ngờ bị cắm hít sâu một hơi mà Lâm Hác phía sau anh lại sướиɠ đến khẽ hừ một tiếng.

"Tiểu Hác, nhẹ một chút." Giọng nói thẩm niệm không như đang van xin mà chỉ như đang ôn hoà thảo luận.

Lâm Hác khó có thể chống cự lại kiểu giọng nói thế này, rất ngoan trả lời: "Biết rồi."

Lâm Hác chậm rãi cọ xát, tư thế này có thể làm cho cậu nhìn được rõ ràng khung cảnh dương v*t ra vào và lỗ nhỏ bị làm đến phun nước. Nhưng cậu cũng không hoàn toàn để ý vấn đề này, so với nó cậu càng muốn ôm lấy Thẩm Niệm hơn.

Lâm Hác cúi người từ đằng sau ôm chặt lấy Thẩm Niệm, dưới thân tăng nhanh tốc độ, cậu có thể nghe thấy hơi thở của Thẩm Niệm nặng thêm.

Thẩm Niệm bị đâm đến lắc lư lên xuống, anh nắm lấy thành giường, ngay cả giường cũng nương theo biên độ mà phát ra từng tiếng két két. Thẩm Niệm bỗng có hơi lo lắng Lâm Hác ngủ ở trên chiếc giường như vậy sẽ không an toàn.

Lâm Hác là một đứa trẻ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Thẩm Niệm đưa tay lên xoa đầu Lâm Hác đang vùi mặt hôn bả vai anh, anh nhẹ nhàng vuốt ve Lâm Hác cũng nói với cậu: "Tiểu Hác, nhẹ một chút đừng để dấu vết, nếu không cha của con sẽ phát hiện ra mất. Con để ta xoay người lại ôm con một cái có được không?"

Giọng nói của Thẩm Niệm mãi luôn dịu dàng như mang theo một trời nắng vậy, Lâm Hác thích giọng điệu lúc Thẩm Niệm an ủi mình, cậu rút dương v*t từ trong thân thể anh ra ngoài, ngay lúc Thẩm Niệm xoay người lại ôm lấy anh mà Thẩm Niệm cũng dịu dàng ôm lại cậu.

Giữ nguyên tư thế ôm lấy nhau, Lâm Hác nghiêng người kéo ngã Thẩm Niệm vào trên nệm chăn vừa nãy anh mới giúp cậu trải xong, sau đó liền dùng dương v*t cắm vào mông Thẩm Niệm lần nữa.

Trên người Thẩm Niệm có hương vị của nước giặt quần áo ở nhà, Lâm Hác nhớ đến trên người mình cũng có một mùi hương y như vậy. Thân thể Thẩm Niệm thật ấm áp, bờ môi, đầu lưỡi, sau tai, cổ, xương quai xanh, núʍ ѵú, cái rốn, dương v*t, còn có bên trong khe mông, Lâm Hác đều đã dùng thân thể chính mình tận hưởng qua hết. Cậu muốn hôn Thẩm Niệm, anh liền sẽ duỗi đầu lưỡi mềm mại ra dây dưa cùng cậu. Cậu muốn làʍ t̠ìиɦ, Thẩm Niệm lập tức sẽ giống như bây giờ nằm dưới thân cậu. Lâm Hác chẳng hiểu tại sao Thẩm Niệm lại luôn thuận theo như thế, có phải từ khi sinh ra đã hèn hạ như vậy rồi không, cũng giống như chính cậu.

Thẩm Niệm lại bị Lâm Hác cᏂị©Ꮒ đến bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính hết lên trên cơ bụng của Lâm Hác. Trên gương mặt Thẩm Niệm hiện ra vệt đỏ, giống như một con cá mắc cạn sắp chết mà nỗ lực hít khí. Anh hỏi Lâm Hác: "Tiểu Hác, muốn bắn ở ngoài sao?"

Lâm Hác đang chạy nước rút trước khi xuất ra, cậu muốn bắn vào bên trong, cậu điên cuồng ham muốn được bắn vào trong Thẩm Niệm, nhưng cậu không dám.

"Tiểu Hác, nếu con muốn bắn vào bên trong..."

"Không được, tôi không để cho anh mang thai đâu."

"Tiểu Hác, ta là đàn ông, ta sẽ không mang thai."

"Lần này sẽ bắn vào miệng anh." Lâm Hác cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Thẩm Niệm ngồi dậy, quay về phía dương v*t của cậu há to miệng, vào lúc lè lưỡi ra cũng là khi Lâm Hác bắn tinh. Có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi vào trong miệng Thẩm Niệm, số còn lại bắn đầy trên mặt đều bị Thẩm Niệm dùng tay lau đi sau đó liếʍ hết vào trong miệng.

Hai người ôm chặt lấy nhau ngã vào trên giường, Lâm Hác lại hỏi Thẩm Niệm những câu hỏi rất kỳ lạ. Dù cho có bị hỏi biết bao nhiêu lần, Thẩm Niệm cũng chưa từng bực bội.

"Những lúc cha tôi chơi anh cũng để cho ông ta bắn hết vào trong sao?"

"Tiểu Hác, cha con chưa từng đυ.ng đến ta. Anh ấy không thích đàn ông."

"Vậy tại sao anh lại để cho tôi cᏂị©Ꮒ?"

"Bởi vì chúng ta là người nhà."

Không phải, người nhà sẽ không làm những chuyện thế này. Rốt cuộc là ai đang tự lừa mình dối người bằng đoạn nói chuyện nhảm nhí này đây?

- --
Chương Tiếp »