Trong lòng Thương Mẫn thấp thỏm, cô click vào đó xem thử, trong bức ảnh, Mâu Nghiên và Mạc Hậu đang ngồi cùng bàn, anh vẫn nghiêm túc như thế, còn Mạc Hậu thì nhìn vào ống kính cười rất tươi, mặc dù hai người không ngồi quá gần, nhưng trông rất xứng đôi.
Cô lướt xuống bên dưới, thấy tin tức đó viết, nhà họ Mâu tuyên bố bọn họ sẽ cưới nhau vào năm sau.
Năm sau, nói cách khác, là chỉ còn nửa năm nữa… Thương Mẫn tắt điện thoại, thảo nào Mâu Nghiên nói, việc ly hôn chỉ có thể do anh chủ động đưa ra, hóa ra anh đã sớm chuẩn bị ổn thỏa chuyện kết hôn với Mạc Hậu trước khi ly hôn.
Thương Mẫn ôm hai chân, rồi gối đầu lên đầu gối, cả người như rơi vào hầm băng.
Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy mất mát, là vì Du Thắng? Hay Mâu Nghiên?
Nhưng chắc không phải, cô mới quen biết Mâu Nghiên chưa được bao lâu, sao có thể có tình cảm với anh được?
Thương Mẫn không ra khỏi cửa một ngày một đêm, cả ngày ăn không ngon miệng, chỉ ở trong thư phòng tổng kết tranh vẽ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, nhưng dù cô nhìn thế nào, cũng không thấy bóng dáng Mâu Nghiên.
Thương Mẫn cảm thấy mình thật ngây thơ, giờ người ta đang ôm ấp cô Mạc, cả nhà sum vầy, sao có thể quay về đây được?
Chẳng mấy chốc đã tới thứ hai.
Thương Mẫn mặc bộ đồ công sở đơn giản lại thuận tiện, áo sơ mi trắng phối với quần ống rộng, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng không chói mắt nhưng vẫn tươm tất, làm nổi bật khí chất khắp người.
Lê Chuẩn lái xe đưa cô đến tòa nhà Đạt Phan, cô bước xuống xe, rồi ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao chọc trời, tự dưng cảm thấy căng thẳng.
Tập đoàn Đạt Phan là nơi mà nhiều người chen nhau đến bể đầu cũng muốn bước vào, không những là công ty thiết kế thời trang nổi tiếng trên thế giới, mà dưới trướng còn có vô số người mẫu và nghệ sĩ.
Trước đây Thương Mẫn hoàn toàn không dám mơ tưởng mình có thể trở thành nhân viên trong công ty này, nhưng giờ, cô không những sắp bước vào, mà nhất định phải nổi danh tại đây.
“Chị dâu, cố lên.” Lê Chuẩn cổ vũ cô.
Thương Mẫn gật đầu, bình tĩnh đi vào tòa nhà, đôi giày cao gót 10 phân làm nổi bật khí chất của cô, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào chiến trường thuộc về mình.
“Cô làm gì vậy, lề mà lề mề, cả đội chỉ đợi một mình cô đấy!”
Thương Mẫn vừa bước vào cửa, đã nghe thấy một tiếng rống giận, dọa cô giật mình, cô nhìn kỹ lại thì thấy cả đại sảnh đứng chen chúc hơn mấy trăm người.
Bọn họ đồng loạt nhìn cô, làm Thương Mẫn luống cuống tay chân.
“Tôi?” Thương Mẫn chỉ vào mình.
“Cô tên Thương Mẫn đúng không?” Người nói là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, với giọng nói thô kệch, dáng người cũng khá cao lớn, vừa nhìn đã biết là người phương bắc.
Thương Mẫn gật đầu.
“Cô nhận lấy bảng tên rồi tới chỗ của mình mau, không có một chút khái niệm về thời gian.” Người phụ nữ ném bảng tên trong tay, Thương Mẫn vội bắt lấy, rồi nhìn thấy trong nhóm người Tô Huệ Phi đang vẫy tay với cô.
“Thật ngại quá.” Thương Mẫn rất áy náy nói, rồi đi tới bên cạnh Tô Huệ Phi.
“Sao giờ cậu mới tới?” Tô Huệ Phi khẽ hỏi: “Bọn tớ đều tới đây trước nửa tiếng, nhưng cậu thì hay rồi, đây là nơi nào mà cậu còn tới trễ?”
Thương Mẫn đâu biết mấy chuyện này, còn tưởng có một chị gái xinh đẹp dịu dàng tới dẫn đường cho cô như trong phim truyền hình.
“Đó là trưởng phòng nhân sự phụ trách nhóm người mới chúng ta, tên là Vương Lam Minh, đây đều là thực tập sinh được tuyển dụng trong năm nay, tổng cộng có 120 người.” Tô Huệ Phi sớm đã tìm hiểu hết rồi.
Thương Mẫn đen mặt.
Quả thật có tên Vương Lam Minh, nhưng Lam Minh này khác xa với những gì cô nghĩ.
“Tôi biết mọi người đều là sinh viên xuất sắc từ các trường đại học, trong đó có không ít cô chủ nhà quyền thế với xuất thân cao quý, nhưng, nơi này là Đạt Phan, nên mọi thành tích và gia thế của các cô đều sẽ bị xóa sạch. Nơi làm việc chính là tàn khốc như thế, thời gian thử việc là ba tháng, để kiểm tra mọi người, trong 120 thực tập sinh ở đây, nhưng cuối cùng, chỉ có 10 người là được giữ lại phòng thiết kế chúng tôi, nên tôi mong mọi người dựa vào bản lĩnh của mình, để phát huy năng lực tốt nhất của bản thân.”
Trưởng phòng Vương vừa dứt lời, mọi người liền nhỏ giọng bàn tán.
“Mười người!” Thương Mẫn cũng ngạc nhiên: “Xác suất giữ lại chưa tới 10%, thật tàn nhẫn.”
Tô Huệ Phi lắc đầu thở dài: “Nên tớ mới nói cậu không nghĩ thông suốt, với năng lực của cậu, tới công ty nhỏ nào cũng có thể xem là bảo vật, nhưng ở đây, rất có thể cậu sẽ bị loại ngay từ vòng gửi xe, hơn nữa còn kéo tớ xuống nước.”
“Nói bậy.” Thương Mẫn vỗ nhẹ vào mông cô ấy: “Cô đây sẽ chiến đấu đến cùng, là người đăng quang ngôi vị hoàng đế.”
“Giờ sẽ có trưởng nhóm nhỏ dẫn mọi người đi tham quan các bộ phận trong công ty, mong mọi người hãy giữ trật tự, không được làm phiền các nhân viên cũ làm việc.” Trưởng phòng Vương vừa dứt lời, đã có 12 cô gái đứng xếp hàng ở phía sau.
Bước chân chỉnh tề và nụ cười máy móc đó làm Thương Mẫn ảo tưởng rằng, đây không phải công ty, mà là một căn cứ quân sự.
Quả nhiên là tác phong của Mâu Nghiên, thật biếи ŧɦái.
“Haizz.” Thương Mẫn và Tô Huệ Phi được xếp thành một tổ, cô khoác vai nói nhỏ vào tai cô ấy: “Cậu đừng bỏ qua các chi tiết nhỏ, đừng nghĩ rằng bọn họ đang dẫn chúng ta đi tham quan, chắc chắn lát nữa họ sẽ bắt chúng ta viết cảm nghĩ gì đó, có khi còn bắt cậu nói ra số đo bộ đồ trưởng nhóm nhỏ đang mặc.”
“Bọn họ đáng sợ đến thế ư?” Tô Huệ Phi bán tín bán nghi.
Thương Mẫn thở dài, cô từng trải qua chuyện này dưới tay Mâu Nghiên rồi, e rằng chuyện tàn khốc hơn còn nằm ở phía sau.
Xuất phát điểm của 12 đội hoàn toàn khác nhau, tòa nhà chính của tập đoàn Đạt Phan có 50 tầng, phần lớn đều là các bộ phận đi đầu như phòng mua sắm, khai phá, tài vụ, còn có cả văn phòng tổng giám đốc, phòng tiêu thụ, nhân sự và hậu cần.
Phía sau còn có mười mấy tòa nhà thấp hơn với hình dáng đặc biệt, đây mới là phòng thiết kế chủ lực của Đạt Phan, phòng thiết kế lại chia thành mười mấy tổ riêng biệt, mỗi tổ là một tòa nhà độc lập.
Trong tòa nhà có xưởng thiết kế, phòng vải mẫu và phòng may.
Ngoài ra, còn có hai tòa nhà khác, một là tòa triển lãm chuyên ngành, hai là tòa dành cho người mẫu và nghệ sĩ.
Quan trọng nhất là, nơi mà mấy người Thương Mẫn đang đứng, chỉ là tổng bộ của Đạt Phan, nếu gộp cả công ty và công nhân viên trong xưởng của Đạt Phan ở trong nước, thì phải lên tới trăm nghìn người.
Trăm nghìn người! Thương Mẫn nghe trưởng nhóm nhỏ giới thiệu như vậy thì ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
Cô vốn cảm thấy Mâu Nghiên là ông chủ Nova đã cực kỳ giàu có rồi, giờ xem ra, Nova thật sự chỉ là thú vui của Mâu Nghiên như lời Lê Chuẩn nói, còn Đạt Phan mới là xí nghiệp gia tộc danh chính ngôn thuận của nhà họ Mâu.
Thảo nào bình thường Mâu Nghiên luôn mang dáng vẻ ngông cuồng, hóa ra anh thật sự sắp kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Tham quan sơ lược xong, mọi người lại quay về đại sảnh.
Thương Mẫn cực kỳ hối hận khi đã mang giày cao gót, sau khi đi một vòng, chân cô đã sớm tê liệt rồi.
“Này, cô đã nghe thấy gì chưa, hôm nay cậu hai Mâu cũng tới đấy.” Mấy cô gái đi phía sau cô bắt đầu tám chuyện.
“Cô nói thật? Chẳng phải mọi người thường nói anh ấy hiếm khi tới công ty à? Thật may mắn, ngày đầu tiên đi làm đã có thể gặp được cậu hai Mâu trong truyền thuyết.”
“Tôi thật sự rất muốn gặp mặt cậu hai Mâu ở ngoài đời, chắc chắn anh ấy còn đẹp hơn trong TV, nghe nói giờ anh ấy vẫn chưa kết hôn…”
“Cô đừng mơ tưởng nữa, người ta đã có vợ chưa cưới rồi, anh ấy ở bậc cấp thái tử, làm gì đến lượt cô nhớ nhung.”
…
Thương Mẫn nghe bọn họ bàn tán thì lộ vẻ mặt khinh thường.
Lưu truyền thần kỳ, lợi hại như vậy, nhưng rồi sao, chẳng phải lúc lên giường cô, anh vẫn quỳ xuống người cô à?
Thương Mẫn nhớ lại hình ảnh khỏa thân của Mâu Nghiên, rồi bất giác đỏ mặt.
“Cậu làm gì mà đỏ mặt vậy?” Tô Huệ Phi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
“Hả?” Thương Mẫn hoàn hồn, hận không thể vỗ vào trán mình.
Giờ cô đang ở trong tình cảnh nào, mà còn suy nghĩ bậy bạ nữa.
“Tới rồi tới rồi! Mọi người xem, là cậu hai Mâu!” Không biết ai đã hô lên, rồi cả nhóm người bắt đầu sôi sục.
Thương Mẫn nhìn qua đó, có mấy người đang từ tốn bước ra khỏi thang máy, dưới sự bao vây của bảo vệ Mâu Nghiên mặc bộ đồ vest, nở nụ cười lạnh nhạt, đi về phía bọn họ.
Hai người ở chung với nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Thương Mẫn nhìn thấy Mâu Nghiên mặc vest, bộ đồ chỉnh tề càng làm nổi bật khí chất cấm dục trên người anh, khuôn mặt điển trai kết hợp với vóc dáng đó, nhất thời làm cho các cô gái kích động hét lên.
Mâu Nghiên… Thương Mẫn sửng sốt.
“Đẹp trai quá!” Tô Huệ Phi cũng chảy nước miếng, hai tay nắm lấy, hoàn toàn rơi vào trạng thái si mê.
Mâu Nghiên từng bước đi tới trước mặt bọn họ, rồi liếc nhìn Thương Mẫn.
“Cô thấy thế nào?” Anh bỗng lên tiếng.
Thương Mẫn ngạc nhiên, anh đang làm gì vậy? Ở đây nhiều người như vậy, sao anh lại tới nói chuyện với cô, anh muốn cô trở thành kẻ thù chung ngay từ ngày đầu tiên à?