Vừa nghĩ đến điều này, Thương Mẫn lại cảm thấy đau đầu.
Mặc dù cô là người hay khếch trương, nhưng cô không muốn bị người ta vây xem như trò bài tây trong vụ scandal này. Vốn còn định nghỉ ngơi lầy sức một thời gian trước, bây giờ, Mâu Nghiên lại lựa chọn công khai vào lúc này, e rằng ngày tháng sau này sẽ không dễ sống như trước kia nữa.
Không đúng… Thương Mẫn ngừng lau tóc.
Trước kia hẹn hò bí mật, cuộc sống của cô cũng đâu có dễ dàng.
Đang nghĩ ngợi, thân người Mâu Nghiên đã dừng lại ở sau lưng cô, anh lấy khăn trên tay cô và bắt đầu lau tóc cho cô.
“Bây giờ chuyện của bọn họ coi như đã được xử lý xong, có phải cũng nên giải quyết chuyện giữa chúng ta không?”
Nghe giọng điệu trong lời nói của Mâu Nghiên, Thương Mẫn đột nhiên có một dự cảm xấu.
“Chúng… Giữa chúng ta có chuyện gì sao?”
Mâu Nghiên lau tóc cho Thương Mẫn hơi mạnh hơn, chiếc khăn màu trắng vò tóc cô thành một cục, dần dần rối tung thành ỗ gà.
“Những điều em nói trên quảng trường, là lời thật lòng ư?” Mâu Nghiên hỏi cô.
Thương Mẫn đánh trống trong lòng, cô biết ngay, với tính thù dai của Mâu Nghiên nhất định sẽ tìm thấy cô tính số sau.
“Đó là em bị ép. Mạc Hậu đã gọi điện uy hϊếp em, nói em không được đồng ý lời cầu hôn của anh, còn muốn em dùng những lời lẽ cay độc để vu khống hãm hại, khiến anh khó chịu. Là vì tư chất của em tốt, lời nói còn lưu tình…”
Mâu Nghiên giật giật ngón tay.
Người phụ nữ này rốt cuộc có biết là, lúc đó cô nói rất nghiêm túc lại như thật như vậy, đã làm anh thật sự tin.
“Ói chết!” Như chợt nhớ ra điều gì, Thương Mẫn vội vàng đứng dậy, Mâu Nghiên chưa kịp phản ứng với hành động này của cô, đỉnh đầu cô đã trực tiếp đυ.ng vào cằm anh.
“Chiếc nhẫn! Chiếc nhẫn kim cương đó đâu? Mâu Nghiên, chắc không phải là anh chưa nhặt lại đó chứ!”
Mâu Nghiên ôm lấy chiếc cằm bị đυ.ng đau, chân mày nhíu chặt.
Thương Mẫn sờ sờ chóp đầu, nhưng chẳng chút đề tâm đến chút va chạm nhỏ này, trong tâm trí cô chỉ toàn là viên kim cương lớn lấp lánh kia.
“Chiếc nhẫn đó bao nhiêu tiền cơ chứ? Anh nói xem liệu lúc này nó còn ở đó không? Em đi tìm xem thử.”
Nói xong, Thương Mẫn liền muốn đi ra ngoài, hoàn toàn không đề ý đến trên người cô đang mặc gì.
Mâu Nghiên nắm lấy khăn tắm của cô kéo mạnh, kéo cô cái mạnh mẽ này về phía mình.
“Em chỉ nhớ đến mỗi chiếc nhẫn đó sao?” Giọng điệu của anh mang vẻ đầy trách cứ: “Một người lớn như anh em không cần, còn cần chiếc nhẫn đó làm gì?”
Thương Mẫn bĩu môi lộ vẻ tức giận: “Lúc đó là em cũng không còn cách nào khác. Nếu không làm theo lời của Mạc Hậu, Tô Huệ Phi sẽ phải chịu khổ. Em không thể vì cái lợi trước mắt của bản thân mà bỏ mặc sự an toàn của bạn thân mình.”
Mâu Nghiên ôm eo Thương Mẫn, đưa tay vén mái tóc rối bù của cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
“Vậy nên, anh cho em thêm một cơ hội nữa, em trả lời đàng hoàng cho anh.”
Thương Mẫn chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn Mâu Nghiên, đợi anh nói tiếp.
“Em có bằng lòng gả cho anh không?” Anh hỏi cô.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Thương Mẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của anh qua lớp quần áo, cô im lặng nhìn vào mắt Mâu Nghiên, hồi lâu không nói gì.