“Cô Mạc bị thương, đưa đi bệnh viện trước, tất cả mọi chuyện chờ trở về nước rồi nói sau.”
Thương Mẫn biết rất rõ, cho dù có chứng cứ chứng minh Mạc Hậu xúi giục người bắt cóc Tô Huệ Phi, cho dù có thể xác định cô ta làm Tô Huệ Phi bị thương, tội danh của cô ta bất quá cũng là tội cố ý gây thương tích. Với lại tiêu chuẩn cân nhắc hình phạt của quốc gia này không giống trong nước, nếu đi tư pháp, kết cục cuối cùng của Mạc hậu còn chưa thể xác định được.
Tại đất nước này, không có ai để ý một người nước ngoài làm chuyện mắt trí gì, bọn họ chỉ coi chuyện này như là một truyện cười, sẽ không đồng cảm, sẽ không thù hận, vì vậy…
Cô muốn Mạc Hậu phải còn sống trở lại đất nước của bọn họ, tiếp thu xét hỏi của những người bị hại.
Ngoài cửa sổ trời đã muốn sáng.
Một đêm dẫn vặt, ở dưới ánh sáng mặt trời chiếu đến cuối cùng bụi bặm cũng đã lắng xuống.
Thương Mẫn ngồi ở trước cửa số trong phòng bệnh, nhìn cảnh vật bên ngoài ngây người.
“Khụ khụ…” Tô Huệ Phi là người đầu tiên tỉnh dậy, cỗ họng cô khô khàn ho một trận, Thương Mẫn nghe thấy âm thanh, lập tức đứng lên đi tới bên giường của cô.
“Nước…” Tô Huệ Phi ý thức mơ hồ hồ, Thương Mẫn vội vàng rót cho cô một ly nước ấm, dìu cô ngồi dậy đưa đến bên miệng.
“Huệ Phi.” Nhìn thấy Tô Huệ Phi ừng ực đem nước uống xuống, trái tim Thương Mẫn rốt cuộc cũng thả xuống, cô ôm chặt Tô Huệ Phi nước mắt tranh nhau rơi xuống.
“Mẫn…” Tô Huệ Phi chớp mắt, sau khi nhìn rõ người trước mặt, lại nhìn xung quanh phòng bệnh một vòng, đang định mở miệng hỏi, vừa quay đầu thì tháy Lê Chuẩn đang nằm trên giường bệnh bên cạnh, lại thu hồi lời định nói vào trong bụng.
“Tớ tưởng rằng không còn được nhìn thấy cậu.” Tô Huệ Phi nghẹn ngào, bởi vì không có sức lực, ngay cả động tác cô vươn tay ôm Thương Mẫn cũng làm không được.
Thương Mẫn mạnh mẽ lau nước mắt của mình đau khổ không thể kiềm chế được: “Cậu nói lời ngu ngốc gì vậy, đều nói tai họa ngàn năm, yêu tinh phiền toái giống như cậu còn phải sống rất lâu nữa.”
Tô Huệ Phi bị lời nói của Thương Mẫn chọc cười, cô nhếch miệng, hơi động người, vết thương trước ngực khiến cho cô đau đến mức hít một hơi khí lạnh.
“Cậu đừng động đậy.” Thương Mẫn vội vàng ngăn cản động tác của cô: “Bác sĩ nói cậu bị thương rất nặng, mắt máu quá nhiều, mấy ngày này phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Thương Mẫn nhìn vết thương của Tô Huệ Phi, vị trí ngay chỗ ngực, cô không dám tưởng tượng nếu vị trí này đi xuống mười phân nữa sẽ ra làm sao.
Nhưng cho dù bảo vệ được tính mạng, vết thương sâu như vậy còn khiến cô đau bao lâu?
“Lê Chuẩn…” Tô Huệ Phi nghiên đầu nhìn về phía giường Lê Chuẩn: “Anh ấy sao rồi? Anh ấy bị thương có nặng không? Vì sao còn chưa tỉnh lại?”
Tô Huệ Phi mơ hồ còn nhớ rõ chuyện trước đó, Lê Chuẩn dẫn người đuổi gϊếŧ bọn họ đi, cô trốn ở trong góc phòng nghe được tiếng đánh nhau rất lâu, sau đó cô thật sự chịu không nổi nữa nên đã nặng nề hôn mê bắt tỉnh, từ lúc đó cô mơ mơ màng màng nhìn thấy một chút, biết rằng mình đã được đưa vào bệnh viện, cô còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác trước khi chết, nhưng bây giờ nhìn thấy Thương Mẫn cô xem như đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng mà, Lê Chuẩn…
Trong lòng Tô Huệ Phi nóng bỏng, trước khi cô ngất xỉu điều cuối cùng trong đầu nghĩ tới là sự an nguy của anh.
Thương Mẫn cũng theo tầm mắt của Tô Huệ Phi nhìn qua, bắt đắc dĩ mà thở dài.
“Trên đầu anh ta đã trúng một gậy, cũng chảy rất nhiều máu, nhưng mà cũng không có tổn thương đến tính mạng. Bác sĩ nói là quá kiệt sức, thể lực cạn kiệt, tạm thời còn chưa tỉnh lại.”
Chu Lâm nói với cô, lúc cô mang người chạy tới hiện trường, Lê Chuẩn đã đem toàn bộ những người ở đó quật ngã, chẳng qua là chính chính mình cũng bị thương, lấy một chọi mười, đối phương bên kia mỗi người đều là lão luyện lại còn mang theo vũ khí nguy hiểm, trận đánh luân phiên này khiến anh ta tiêu hao quá mức, nhưng mà dù vậy, trước khi anh ta ngã xuống còn cố gắng chống đỡ đi về phía Tô Huệ Phi, muốn mang cô từ nhà xưởng ra ngoài…
“Lần này, may mắn là có anh ấy.” Tô Huệ Phi nhỏ giọng nói, cô nhớ lại hình ảnh tuyệt vọng trong gian phòng nhỏ đó, cơ thể mình nhịn không được run rẫy một cái.