Chương 16: Chương trình tình ái 7: Làm hoà

Edit: Llia59

【Chưa đã thèm】

- ----------------------------

Phù Kiêu hơi né tránh cánh tay Tống Á Tư, lắc đầu, "Cảm ơn, tôi không bị thương đến mức độ không đi được."

Tống Á Tư xấu hổ thả tay xuống, "Máy ảnh hôm qua anh ném ở chỗ tôi này, hình như bị hỏng rồi. Anh trai tôi biết sửa, hay là tôi mang đến để anh ấy sửa xong rồi lại trả cho anh?"

"Không cần đâu, cô đưa cho tôi đi." Phù Kiêu nói.

Tống Á Tư: "Cái máy ảnh đó của anh đắt như vậy, còn là mượn của người khác, sửa không tốt lại gặp rắc rối."

"Máy ảnh của anh là đi mượn sao?" Nhiêu Thanh Án nghi ngờ hỏi.

"... Coi là vậy đi."

"Máy ảnh này của anh ấy cộng thêm cả ống kính chắc cũng phải hơn tám mươi vạn, sửa không được thì không biết sẽ phải đền cho người ta bao nhiêu tiền đâu." Tống Á Tư nói.

"Đắt như vậy à?!" Nhiêu Thanh Án kinh ngạc, cô quay đầu nói với Tống Á Tư, "Á Tư hay là cô cứ đem máy ảnh đưa cho tôi, tôi tìm người sửa. Dù sao cũng bởi vì tôi nên mới hỏng."

"Loại máy ảnh này không phải ai cũng sửa được đâu, vừa hay anh trai tôi biết sửa, cứ để tôi làm cho."

"Vậy được... Làm phiền cô rồi." Nhiêu Thanh Án nói. Đến lúc đó cô trả tiền sửa chữa cho Tống Á Tư là được rồi.

"Haizz..." Phù Kiêu bất đắc dĩ thở dài, anh vốn nghĩ hỏng thì hỏng, dù sao cái máy ảnh đó cũng chỉ là một nhãn hiệu nào đấy của công ty nhà bọn họ, anh cũng không tốn tiền mua. Nhưng anh chưa kịp nói gì, Nhiêu Thanh Án đã quyết định xong chuyện này, bỏ đi, tùy ý cô vậy, "Vậy cảm ơn cô trước."

"Việc nhỏ thôi." Tống Á Tư cười nói.

"Cảm ơn." Nhiêu Thanh Án nói.

Tống Á Tư cười nhẹ, "Tuy rằng máy ảnh không phải của cô, nhưng tôi vẫn nhận lời cảm ơn vậy."

Nhiêu Thanh Án hơi ngưng lại, quay đầu nói với Phù Kiêu: "Đi lên em thay thuốc cho anh."

"Vậy em dìu anh đi."

"Chân anh bị gãy mất à?"

"Em không đỡ thì là bị gãy đấy." Phù Kiêu xấu xa nói.

Nhiêu Thanh Án mím môi cười, đi đến đỡ lấy anh, "Chân của Tiết Định Ngạc." (Tiết Định Ngạc là Erwin Schrödinger nhà vật lý người Áo, người tìm ra thuyết cơ học lượng tử)

Tống Á Tư cười gượng gạo, nhìn hai người đi lên tầng, sắc mặt âm trầm, tức giận quay người bỏ đi.

Mạnh Tử Châu đang ngồi trên sô pha quan sát, nhìn thấy vậy vội đứng dậy đuổi theo Tống Á Tư.

Tôn Li đang gặm táo nói: "Tự mình mất mặt." Cô quay đầu thấy Thạch Quyền đang xem phim, nhìn lâu thêm một chúti, "Đây không phải là Vạn Viện Viện sao?"

"Ừ."

"Anh đang xem phim của cô ấy à?"

"Tình cờ nhìn thấy."

"Phim có gì mà xem, rõ ràng người thật đang sống sờ sờ trước mặt." Tôn Li đứng dậy, "Tôi xuống phòng bếp xem thế nào, anh đi cùng không ông chủ Thạch?"

Thạch Quyền lắc đầu.

"Có đau lắm không?" Nhiêu Thanh Án ngồi bên giường bôi thuốc cho Phù Kiêu.

"Đau." Thật ra chút đau ấy không nhằm nhò gì cả, từ nhỏ Phù Kiêu đã được ông nội huấn luyện theo chế độ của quân nhân, cái gì khổ mà chưa từng trải qua, lớn lên một chút mới được người nhà nới lỏng quản lý. Anh nói vậy cũng chỉ vì cố ý muốn Nhiêu Thanh Án đau lòng.

"Thật xin lỗi, em sẽ nhẹ chút." Nhiêu Thanh Án khẽ nhíu lông mày, động tác ở tay cũng nhẹ nhàng hơn, "Còn đau không?"

"Còn."

Nhiêu Thanh Án bôi thuốc lên cho anh, băng bó lại một lần nữa, Phù Kiêu đang muốn xoay người lại, Nhiêu Thanh Án đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau, hôn một cái lên lưng anh. Trái tim Phù Kiêu khẽ run lên, một cảm giác nóng rực theo cái hôn đó truyền khắp toàn thân, yết hầu anh khẽ động, giọng nói trầm thấp: "Nhiêu Thanh Án, em quyến rũ anh."

Nhiêu Thanh Án cũng không phủ nhận, "Ừ" một tiếng.

Phù Kiêu đột nhiên xoay người, ấn Nhiêu Thanh Án xuống giường, trái tim Nhiêu Thanh Án đều sắp nhảy cả ra ngoài, cô mở to mắt ngấn nước nhìn Phù Kiêu đang từ từ tiến lại gần, lông mi khẽ run, hai má nhanh chóng đỏ lên, hơi thở cũng có chút nhanh hơn. Toàn bộ hơi thở của người đàn ông vây xung quanh cô, cô căng thẳng đến mức toàn thân như nhũn ra.

Phù Kiêu sờ lên gò má cô, hôn xuống môi cô một cái, lại một cái, đôi mi dày che đậy du͙© vọиɠ trong ánh mắt anh, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng lớn, anh nhìn chằm chằm đôi mắt nhiễm sương mù của Nhiêu Thanh Án, hôn lên môi cô, hoàn toàn thâm nhập vào trong. Nhiêu Thanh Án nhắm mắt đáp lại, hai người hôn nhau đến nóng bỏng, sự tình bắt đầu có chút mất khống chế, thẳng đến khi có tiếng gõ cửa.

"Thanh Án, Phù Kiêu, hai người có ở trong đó không?" Lam Ôn Mậu gõ cửa hỏi.

Nhiêu Thanh Án sửng sốt hoảng loạn vội kéo tay Phù Kiêu từ trong áo ra, đẩy đẩy anh, vẻ mặt Phù Kiêu có chút khó chịu, tiến lên phía trước liếʍ liếʍ môi cô rồi mới buông ra.

"Có." Nhiêu Thanh Án sửa sang lại quần áo chỉnh tề mới đáp lại.

Lam Ôn Mậu mở cửa, nhìn thấy hai má Nhiêu Thanh Án đỏ bừng lại nhìn thấy vẻ không vui của Phù Kiêu. Anh ta quay đầu, thấy máy quay bị áo che lại, trong mắt loé lên một tia phức tạp.

"Cái đó, khi nãy Phù Kiêu phải bôi thuốc, cho nên có hơi bất tiện." Nhiêu Thanh Án vội giải thích.

"À." Lam Ôn Mậu ổn định lại bản thân, ôn hòa cười nói, "Nấu cơm xong rồi, xuống dưới ăn thôi."

"Cảm ơn sư huynh."

Buổi tối lại đến thời gian viết thư, mấy cô gái ngồi quanh bàn viết.

Nhiêu Thanh Án không chút do dự, trực tiếp viết cho Phù Kiêu — 【Hy vọng anh mau khỏe lại.】

Vạn Viện Viện do dự một hồi mới viết, sau đó cầm lấy thư của Nhiêu Thanh Án cùng đặt lên xe robot con.

Một lúc sau, thư của các chàng trai được đưa tới, Nhiêu Thanh Án cầm lấy lá thư thuộc về mình. Mở ra xem, nét chữ nhỏ mạnh mẽ sạch sẽ xinh đẹp viết — 【Chưa đã thèm】. Nhiêu Thanh Án ban đầu vẫn không nghĩ gì, sau đó cô nhớ lại ánh mắt của Phù Kiêu nhìn cô sau khi bị Lam Ôn Mậu đột nhiên gõ cửa quấy rầy. Bỗng chốc mặt cô lại đỏ lên, cô bụm mặt, sợ người khác nhìn thấy.

Vạn Viện Viện mở thư ra, bên trong viết ba chữ — 【Chúc ngủ ngon】, cô ấy nhíu mày, cái này là của ai vậy?

Sau khi thời gian viết thư kết thúc, Vạn Viện Viện và Nhiêu Thanh Án trở về phòng. Vạn Viện Viện kéo Nhiêu Thanh Án lại hỏi: "Lam Ôn Mậu không viết thư cho cô à?"

"Không có."

Vạn Viện Viện suy nghĩ một lúc, "Chẳng lẽ..." Cô nhớ tới vẻ mặt vui sướиɠ của Tôn Li khi nãy, "Anh ta viết cho Tôn Li rồi hả?"

"Sao thế?" Nhiêu Thanh Án kì quái hỏi, "Như thế không tốt sao, tôi thấy Tôn Li rất thích anh ta."

Vạn Viện Viện nhíu mày, "Tốt cái gì mà tốt! Đồ đàn ông vô lương tâm, tôi vừa mới viết thư cho anh ta."

"Hả?" Nhiêu Thanh Án kinh ngạc nhìn Vạn Viện Viện đi phía trước, vội theo sau,"Cô thích sư huynh à?"

"Không phải, là hôm nay tôi với anh ta cùng nhau nấu cơm, thấy người đó cũng không tồi, ôn nhu lịch thiệp, còn biết chăm sóc người khác nên tôi có chút hứng thú với anh ta." Vạn Viện Viện ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu tẩy trang, "Tôi còn tưởng rằng, nể tình hôm nay nấu cơm với anh ta, anh ta sẽ viết cho tôi chứ."

"Viện Viện, cô đến cùng có hứng thú với bao nhiêu người đây?" Nhiêu Thanh Án thở dài, "Tại sao cô thay lòng đổi dạ nhanh thế?"

Mới đầu là Mạnh Tử Châu, sau đó là Phù Kiêu, Thạch Quyền, bây giờ lại là Lam Ôn Mậu. Trừ bỏ chưa viết thư cho Phù Kiêu ra thì đều viết cho ba người kia rồi.

"Thích thì phải bày tỏ tình cảm ra chứ, tình cảm của tôi đến nhanh cũng hết nhanh, tôi biết làm sao giờ?" Vạn Viện Viện chậm rãi lau miếng bông tẩy trang trên mặt, "Dù sao thích là nói, nói không chừng có thể bắt về một con... Một bạn trai."

"Ý cô nói là bắt được một con cá ư?" Nhiêu Thanh Án trêu ghẹo nói.

"Đáng ghét ~" Vạn Viện Viện phong tình vạn chủng liếc nhìn cô cười nói, "Tôi chỉ là phạm phải sai lần mà phụ nữ khắp thế giới này đều phạm phải, tôi cũng không có cách nào mà ~"

Nhiêu Thanh Án đột nhiên nhớ đến lời Vạn Viện Viện nói với cô trước kia —"Nhiều bạn bè thì nhiều đường đi, nhiều bạn trai cũ thì càng nhiều đường đi hơn." Dù sao cô cũng rất bái phục Vạn Viện Viện, Vạn Viện Viện không chỉ có thể làm bạn tốt với đám bạn trai cũ, hơn nữa đám bạn trai cũ còn đối với cô ấy "muốn gì được nấy", thậm chí đám bạn trai cũ đó còn rất vui vẻ.

Nhiêu Thanh Án nhớ tới mối quan hệ giữa mình và Phù Kiêu so với Vạn Viện Viện và đám bạn trai cũ của cô ấy bình thường hơn rất nhiều.

"Nghĩ gì thế? Chuẩn bị đi ngủ thôi." Vạn Viện Viện đưa tay nhéo nhéo mặt cô.

"Cô đừng có nhéo mặt tôi." Nhiêu Thanh Án vỗ vào tay cô ấy, "Má của tôi sắp phì lên rồi."

"Được lắm, chỉ Phù Kiêu được véo, không cho tôi véo phải không, tôi càng muốn véo." Vạn Viện Viện một tay giữ hai tay cô, một tay nhéo vào mặt cô.

"A không phải ha ha ha ha.... Bỏ ra ~" Nhiêu Thanh Án đùa giỡn với cô ấy.

*

"Anh ~ Em muốn đi mà ~ Em muốn đi, cầu xin anh đấy~" Tô Toàn đã bám lấy Tô Tầm Khải hai ngày nay, cầu xin Tô Tầm Khải để cho cô ấy tham gia 《 Công Thức Tình Yêu》, "Anh, anh cũng thấy đấy mà? Cái người Nhiêu Thanh Án đó luôn bám lấy anh Phù Kiêu, nếu em không đi, anh Phù Kiêu sẽ bị cô ta cướp đi mất!"

Tô Tầm Khải nhức đầu không thôi, anh ta không hiểu vì sao Phù Kiêu đang làm chủ tịch tập đoàn Phù Thị yên ổn, quản lí Phù gia, thế nào lại chạy đi tham gia cái chương trình tạp kĩ yêu đương đó, khiến cho Tô Toàn sống chết đòi đi, "Toàn Toàn, em đang lúc nổi tiếng, em có biết tham gia trường trình yêu đương hậu quả sẽ thế nào không?"

"Cùng lắm thì là mất nhiệt độ thôi mà!" Tô Toàn vẻ mặt không có việc gì cả, "Chẳng lẽ em yêu đương cũng không được sao? Mấy cái fans đó có tư cách gì quản em chứ, muốn thoát fan cứ thoát, em mới không cần!"

"Anh cả, cho em ấy tham gia đi, sợ cái gì." Tô Nghiêu ngồi ở trên sô pha lười biếng mở lời, "Toàn Toàn muốn làm cái gì thì làm, không phải còn có chúng ta ở đây chống đỡ sao."

"Anh hai tốt nhất!" Tô Toàn đi qua ôm Tô Nghiêu làm nũng, "Chỉ có anh hai yêu thương em nhất! Anh giúp em nói đỡ đi ~"

Tô Tầm Khải nhíu mày: "Chỉ có anh hai yêu thương em, anh cả không thương em sao?"

Tô Toàn chu mỏ giận dỗi, "Anh cả không thương em, hừ!"

"Được được được, đi thì đi, em đừng có hối hận." Tô Tầm Khải bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường.

"Anh cả tốt nhất!" Tô Toàn vui vẻ chạy qua ôm lấy Tô Tầm Khải.

Tô Tầm Khải bật cười lắc đầu: "Em, cái con nhóc này..."

Chờ Tô Toàn đi rồi, Tô Nghiêu mới thu lại ý cười, nhìn về phía Tô Tầm Khải nói: "Anh, lúc mười bảy tuổi Toàn Toàn biết mình không phải con ruột nên bây giờ vẫn luôn sợ hãi chúng ta bỏ rơi em ấy, em rất đau lòng, em luôn coi em ấy như em gái ruột cho nên em ấy muốn gì em đều sẽ nghĩ cách làm cho em ấy. Em tin anh cũng sẽ như vậy."

"Đương nhiên. Toàn Toàn từ nhỏ lớn lên bên cạnh chúng ta, mặc kệ trên người không chảy cùng dòng máu, trong lòng anh đều luôn coi em ấy là em gái ruột của mình."

"Vậy yêu cầu của em ấy anh còn do dự cái gì? Đi tham gia cái chương trình tạp kĩ tình yêu thì có sao?"

"Anh là sợ cô ấy phải chịu uất ức." Ánh mắt Tô Tầm Khải sắc bén nhìn qua, "Mười sáu tuổi Phù Kiêu đã bắt đầu chập chững tiếp xúc với gia nghiệp, hai mươi năm tuổi đã nắm quyền khiến cho mọi người đều phải ngoan ngoãn phục tùng, có thể tưởng tượng được thủ đoạn của cậu ta lợi hại thế nào, ngay cả cha cũng nói cậu ta không tầm thường. Anh rất ít khi tiếp xúc với cậu ta, em biết cậu ta nhiều năm như vậy đã khi nào thấy Phù Kiêu đối với một người phụ nữ như vậy không?" Tô Tầm Khải tháo kính xuống, cầm lấy mắt kính chậm rãi lau chùi, "Toàn Toàn sợ là sẽ gặp phải trắc trở rồi."

"Em chẳng quan tâm đến cậu ta nhiều như vậy. Toàn Toàn muốn có sao, em sẽ hái xuống cho em ấy. Muốn Phù Kiêu, em cũng sẽ hái xuống cho nó." Tô Nghiêu gác chân, vẻ mặt đường hoàng ngạo mạn, viên đá trên lỗ khuyên loá tới chói mắt.

"Em quá ngông cuồng, Tô Nghiêu." Tô Tầm Khải lắc đầu cười nói.

《Công Thức Tình Yêu》 chia mỗi tuần thành hai tập, một tập chiếu vào thứ bảy tuần đó, một tập còn lại của tuần trước sẽ chiếu tiếp vào thứ tư tuần sau. Cứ như thế, tuần này đã tới lúc đổi địa điểm du lịch thứ ba, tập thứ tư đã được phát sóng, Phù Kiêu cũng đã xuất hiệni.

Vì nhóm khách mời chưa kịp xem lại, cho nên không biết được cư dân mạng đang thảo luận sôi sục ngất trời về chương trình.

"Thanh Án, em có thể cách xa Phù Kiêu một chút không?" Tiếu Nhu ở đầu kia điện thoại hỏi.

"Không thể." Nhiêu Thanh Án trả lời.

"..." Tiếu Nhu trầm mặc một lát, "Vậy thì đến gần một chút đi."

"Hả?"

"Giờ em đi đọc nội dung bình luận của các tập trước đi, sau đó gọi điện lại cho chị."

"Vâng." Nhiêu Thanh Án nghe vậy bắt đầu xem lại mấy tập trước rồi đọc các bình luận trên mạng.

【Tác giả 】

Thông báo nhỏ, sau khi Tô Toàn đến, Án Án bắt đầu giải phóng bản thân...