"Hàn, Hàn tổng....."
Nặc Nhất Nhất thở hổn hển nhìn Hàn Nại, Hàn Nại xoay người nhìn cô, mặt cười đông lạnh, màu đen tăng thêm khí chất lãnh khốc. Một sợi tóc bị gió nhẹ thổi dán trên mặt, đôi môi hồng nhuận dưới ánh ánh mặt trời tản ra ánh sáng mê người, vì đến gặp Nặc Nhất Nhất, cô cố ý thay đổi một thân quần áo màu đen trầm tính để thích ứng bầu không khí nơi này, không tạo ra phiền toái không cần thiết. Nặc Nhất Nhất nhìn thoáng qua liền cúi đầu, cảm thấy may là Hàn tổng vẫn chưa vào sở, nếu không khẳng định sẽ bị vây xem.
Nặc Nhất Nhất không dám đối diện cùng cô, liền khom người thở dốc, Hàn Nại nhìn cô chằm chằm, thở dài: "Nặc cảnh quan, cô rất khó hẹn a."
Hàn Nại đã gặp qua rất nhiều người, nàng thừa nhận, bản chất của Nặc Nhất Nhất xác thực thiện lương chính trực, từ thái độ đối với Triệu Vũ ngày đó của cô cũng có thể nhìn ra cách cô đối xử với mọi người, nhưng Hàn Nại cũng rõ ràng cảm giác được tâm lý mâu thuẫn của Nặc Nhất Nhất đối với nàng, hơn nữa phản ứng của Nặc Nhất Nhất khiến nàng bất đắc dĩ lại rối bời, không nóng không lạnh, không vội không chậm, làm cho cô một quyền đánh vào không khí, xuất không ra lực.
Nặc Nhất Nhất không ngốc, thế nào lại nghe không ra tia trêu chọc nói móc trong lời này, cô thẳng người lên nhìn Hàn Nại, phi thường chính trực ăn ngay nói thật: "Ngại quá, tôi tưởng cô là người chuyển phát nhanh."
Hàn tổng: "......"
A Khôn đứng bên cạnh Hàn Nại khóe miệng khẽ động, gục đầu xuống che trán. Đôi khi, lời nói thật có thể khiến người ta mất hết mặt mũi, khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, nhéo mắt lại. Nặc Nhất Nhất mặc một thân chế phục cảnh phục, cô cũng không giống những cảnh sát khác cảnh phục bẩn đến không có cách nào nhìn ra, một thân cảnh phục sạch sẽ, lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái, thậm chí nhờ gió còn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, hai tay cô chắp trước người đứng yên tại chỗ, tựa như tùng bách trong gió, bất giác hấp dẫn ánh mắt của người khác, tư thế hiên ngang, quả thật rất có phong phạm nữ cảnh sát. Cô nhìn Hàn Nại ngược lại là dáng vẻ làm chuyện công: "Hàn tổng, cô có chuyện gì không?"
"Không biết Nặc cảnh quan có thời gian hay không."
Hàn Nại cho tới nay đều là cao cao tại thượng được người kính ngưỡng, cho tới bây giờ đều là người khác mời cô, nếu như không phải Nặc Nhất Nhất quá khó mời, cô cũng sẽ không đích thân đến sở cảnh sát một chuyến.
Nặc Nhất Nhất trả lời cũng nhanh, cô mỉm cười lắc đầu nói: "Hàn tổng không cần khách khí nữa." Ngụ ý rất rõ ràng, đó chính là "Tôi bề bộn nhiều việc, cô muốn đi đâu thì đi đi."
Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, gân xanh cái trán nhảy ra.
"Còn có việc sao?" Nặc Nhất Nhất mỉm cười dưới ánh nắng hàm răng trắng đều lộ ra, Hàn Nại nhìn cô chằm chằm một hồi, gật đầu: "Khó có được đến đây một lần, cũng muốn ký biên bản và nộp tiền phạt."
"Cô sao?" Nặc Nhất Nhất kinh ngạc nhìn Hàn Nại, lập tức phản ứng kịp là bản thân lỡ lời, vội vàng che miệng: "Tôi không phải muốn nói Hàn tổng, cô tự mình nộp sao?"
Hàn Nại còn sót lại chỉ có cười lạnh: "Nếu không thì sao?"
......
Cứ như vậy Hàn Nại được Nặc Nhất Nhất dẫn vào sở cảnh sát, cũng may, mọi người gần đây bận rộn xử lý vụ án, đang lúc tạm nghỉ, người trong sở không nhiều lắm, nhưng cho dù là như vậy Hàn Nại vẫn thành công hấp dẫn vô số ánh mắt. Lúc ngang qua phòng điều tra, Hàn Nại nhịn không được nhíu mày, nơi đó đang thẩm vấn một nam nghi phạm, hắn trừng hai mắt không nháy một cái mà nhìn Hàn Nại. Nặc Nhất Nhất biết hắn, là một nghi phậm cưỡng bức bị bắt hôm qua, đang bị thẩm vấn.
Nặc Nhất Nhất cũng cảm giác được ánh mắt hèn hạ của hắn, cô cố ý tiêu sái đến bên cạnh Hàn Nại, ngăn trước mặt nàng, Nặc Nhất Nhất quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn nam nhân kia. Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất dáng vẻ hung ác, khẽ cong khóe môi, khuôn mặt đông cứng nhìn chung có chút dịu xuống rồi.
Đến cảnh cảnh khu, Lưu Bạch Ngọc cũng không biết đã làm gì, Nặc Nhất Nhất chỉ chỉ cái ghế: "Ngồi đi."
Hàn Nại nhìn thoáng qua cái ghế thủng một lỗ lớn tối như mực, mím môi, nhìn về phía Nặc Nhất Nhất.
"Ngồi ở đó? Đẻ trứng sao?"
"......"
Nặc Nhất Nhất quẫn bách, cô cũng nhìn ra Hàn tổng tâm tình khó chịu. Nặc cảnh quan vội vàng đem cái ghế của mình nhường lại, còn bản thân cô thì ngối trên cái ghế thủng, nhưng Hàn Nại vẫn lãnh đạm, không nói lời nào cũng không ngồi.
Nặc Nhất Nhất nhìn cô, kinh ngạc hỏi: "Ngồi a, nếu không tôi làm thế nào hỏi cô"
Hàn Nại đạm đạm nhất tiếu, tiến lên một bước, gần kề Nặc Nhất Nhất, chớp mắt, đôi môi hé mở: "Cứ như vậy mà hỏi."
Giọng điệu bá đạo mang theo một tia lãnh hương, Nặc Nhất Nhất chưa từng ngửi qua loại mùi hương này, nước hoa là trôi lơ lửng trong không khí, còn mùi hương trên người Hàn Nại thì lại mang theo một tia câu người, mùi hương đó giống như có chân, bò vào trong xương tủy, cắn xé thần kinh, cổ độ mang đủ loại dụ hoặc.
Khuôn mặt Nặc cảnh quan hơi nóng, cô xê dịch cái ghế sang một bên, ho khan một tiếng.
Động tác chống cự này thật sự làm Hàn tổng tổn thương lòng tự trọng, nàng khoanh tay, lạnh lùng nhìn Nặc Nhất Nhất. Tốt!
"Vậy cô muốn đứng thì đứng."
Nặc cảnh quan hết sức "hiểu ý người", Hàn tổng cắn môi dưới, không biểu tình gì.
Chờ sở trưởng Trương nghe được tin tức, cùng ủy viên vội vội vàng vàng từ phòng làm việc trên lầu chạy xuống muốn nghênh tiếp Hàn tổng, vừa vào phòng làm việc liền thấy một màn khiến người ta trân trối nghẹn họng.
Nặc cảnh quan thong dong ngồi ở trên ghế ghi chép, mà Hàn tổng lại là vẻ mặt bất thiện ôm cánh tay mà đứng, vẻ mặt xấu xí không cách nào hình dung. Mà tựa hồ của Nặc cảnh quan tựa hồ không phải tốt, không thèm phản ứng trước dáng vẻ của Hàn tổng, chỉ có giao lưu ngôn ngữ, không có trao đổi ánh mắt. Đôi mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm máy vi tính, nhìn cũng không nhìn Hàn tổng.
Chuyện này làm sở trưởng Trương kinh ngạc, hắn vội vã đi lên trước, chào hỏi: "Hàn tổng, ngài thế nào lại đến đây? Cũng không báo trước một tiếng."
Hàn Nại còn chưa lên tiếng, thấy sở trưởng Trương cùng chính ủy, Nặc Nhất Nhất liền đứng lên: "Sở trưởng Trương, ủy viên!"
Dáng vẻ nhiệt tình nghiêm túc đó bỏ xa khi đối với Hàn tổng mấy con phố, Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, khóe miệng vẫn luôn mang theo một nụ cười lạnh nhìn không thấu.
Nặc Nhất Nhất, cô đang khiêu chiến giới hạn của tôi sao?
* * * * * *
Lần này không cần Hàn tổng mời, Nặc Nhất Nhất bị sở trưởng cùng chính ủy kéo đến ăn cơm "chịu đòn nhận tội".
Trên đường đi, ủy viên nhìn Nặc Nhất Nhất rầu rĩ không vui, cười phổ cập thường thức cho cô: "Nhất Nhất a, sở cảnh sát chúng ta, nếu như chỉ nhờ vào chút ít giúp đỡ từ phân cục, phỏng chừng ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Bởi vì địa phương đang trong giai đoạn xây dựng, chính phủ cũng không cấp nhiều vật lực, nguồn kinh tế sở chúng ta đều là do các công ty doanh nghiệp hỗ trợ, có một số việc, vẫn cần khách sáo một chút."
Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn một chút ủy viên: "Ý của ngài là không thể đắc tội tập đoàn Ma Huy."
Sở trưởng Trương bị chọc cười, cô gái này quả thực thông minh, căn bản không thích kiểu ném đá giấu tay. Hắn trái lại ăn ngay nói thật: "Nhất Nhất, tôi nhiều ít có nghe tiểu Trần nói đến chuyện hôm đó em cùng lão Triệu bị bao vây , sau đó Hàn tổng giải thích một chút hiểu lầm trong đó với tôi, lát nữa đến, em cũng lớn nên rộng lượng một chút, sau này đều là công ty trong phạm vi khu vực của em quản không tốt, đau đầu vẫn là em."
Nặc Nhất Nhất không lên tiếng, cô đã nhìn ra, đêm nay cô chính là một người làm quan hệ xã hội. Người ta là lãnh đạo cũng đã lên tiếng rồi, cô cô nói cái gì. Chỉ là Nặc cảnh quan có chút không rõ, Hàn Nại nói như thế nào cũng là một đại tổng tài thế nào còn muốn dính dáng đến cô. Cô đối với Hàn tổng vẫn rất lịch sự, rốt cuộc là chọc giận cô ở chỗ nào? Cô không thích quá trực tiếp, nhất là hôm nay Hàn tổng cứ như vậy đến trong sở tìm cô, làm trong lòng Nặc Nhất Nhất thập phần không vui, bởi vì ba mẹ cô đều là công chức nhà nước, cho nên cô rất lưu ý chuyện qua lại với người khác, không hy vọng cũng không muốn cùng tập đoàn Ma Huy có quan hệ gì. Mấy ngày nay cô cũng tra xét Ma Huy bao gồm Hàn tổng, đối với nữ nhân chói mắt đứng trên đầu sóng ngọn gió này cô càng thêm một phần thoái nhượng cùng khó xử, trong lòng là tuyệt không muốn dính liếu.
Nơi Hàn tổng chọn rất khác biệt rất thanh nhã, đi qua rừng cây nhỏ, đi qua thác nước nhân tạo, sau tấm bình phong sơn thủy cực lớn, chiếc bàn cổ điển bày đầy thức ăn, Hàn tổng đã chờ từ lâu.
Nặc Nhất Nhất liếc mắt nhìn nàng, sau đó lập tức cúi đầu.
Hàn tổng tối nay mặc một thân váy dày lam nhạt, trang điểm tinh xảo nhưng đơn giản, tóc bới lên rất gọn gàn, thoạt nhìn ít đi một phần sắc bén thêm một phần trang nhã, xương quai xanh tinh tế, ánh mắt màu xanh nhạt, chân dài, giày cao gót, gợi cảm vô biên, cấm dục lại mê hoặc, hai loại khí chất đối lập ở trên người nàng dung hợp rất hoàn mỹ, Nặc Nhất Nhất thậm chí thấy sở trưởng Trương cùng chính ủy yết hầu khẽ trượt.
Nặc Nhất Nhất đi theo hai lãnh đạo mà ngồi xuống, nghe hai bên hàn huyên, cô tuyệt đối có thể cảm thấy ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người mình, Nặc cảnh quan ngẩng đầu, dưới cái nhìn soi mói của hai vị lãnh đạo, cô nhìn Hàn tổng kéo ra một nụ cuời còn khó coi hơn khóc.
Ủy viên: "....."
Sở trưởng Trương: "....."
Hàn tổng dùng mỉm cười che giấu tâm tình, thực sự là không sai, qua nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người dầu muối không vào như Nặc Nhất Nhất, thú vị, đang cùng cô phân cao thấp sao?
Kỳ thực ở sâu trong nội tâm Nặc Nhất Nhất ấn tượng đối với Hàn tổng cũng không tệ lắm, dù sao tướng mạo của Hàn tổng làm cho người ta không cách nào không thích, nhưng Nặc Nhất Nhất lòng dạ hẹp hòi, cô còn nhớ rõ sư phụ bị khi dễ, còn có.... Còn có cô cũng không biết nguyên nhân gì, trong lòng theo bản năng chống cự Hàn Nại.
Từ lúc vào ngành tới nay, Nặc cảnh quan vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với trường hợp qua lại với doanh nghiệp thế này, cô không có hứng thú, uống rượu cũng chính là nhàn nhạt vài ngụm. Sở trưởng Trương cùng ủy viên là ai, hai con cáo già, rất nhanh bọn họ đã có thể nhìn ra bữa cơm này rốt cuộc là có ý gì, cho nên giữa chừng hai người liền tìm một lý do thích hợp rút lui, lúc này cũng chỉ còn lại Nặc Nhất Nhất cùng Hàn tổng.
Nặc Nhất Nhất len lén liếc mắt nhìn Hàn tổng, Hàn tổng uống rượu, gương mặt phiếm hồng, đã có chút say, ánh mắt thay đổi tùy ý lại càng thêm câu người, dưới ánh đèn chiếu rọi, nàng giống như đang nhìn con mồi mà nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, ánh mắt thẳng tắp hiện lên ánh sáng.