Chương 43

Chú rễ Tô Ngọc nhìn thấy Lưu Bạch Ngọc, tay hắn tự nhiên mà huých Mẫn Văn đang đôi mắt rưng rưng nhìn Lưu Bạch Ngọc, mỉm cười: "Đi xem đi."

Cùng một động tác, trong mắt những người khác ý nghĩa cũng khác nhau.

Theo Lưu Bạch Ngọc, động tác của Tô Ngọc giống như đang tuyên thệ chủ quyền, dùng hành động thực tế nói cho nàng biết, nữ nhân trước mắt này, nghiễm nhiên đã là cô dâu của hắn, vô luận hai người có quá khứ như thế nào, từ hôm nay trở đi, cũng sẽ tiêu tan thành mây khói, xóa hết tất cả những dấu vết trên người Mẫn Văn có liên quan đến nàng, chuyên tâm làm Tô phu nhân của hắn.

Mà Nặc cảnh quan lại phát hiện bất đồng, cô phát hiện Tô Ngọc đối với sự xuất hiện của Lưu Bạch Ngọc tựa hồ không có địch ý, mà là mang theo một tia tâm tình phức tạp, có nguyên nhân của sự phức tạp đó, cô không nhìn ra.

Áo cưới thật dài kéo trên mặt đất, Mẫn Văn bước chân nặng nề đi đến trước mặt Lưu Bạch Ngọc.

Lưu Bạch Ngọc vẫn duy trì mỉm cười, mặc dù trong lòng nước mắt đã tràn lan, tâm đã đau đớn tìm không được chỗ phát tiết, nhưng nàng tự nói với mình, phải kiên trì.

"Bạch Ngọc."

Tô Ngọc mở miệng trước, hắn lịch sự mỉm cười, Mẫn Văn nhìn Lưu Bạch Ngọc, mím môi, muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra. Mà cách đó không xa, ba của Mẫn Văn vốn dĩ còn chuyện trò vui vẻ cùng tân khách, lúc này lại trở nên dị thường nghiêm túc, hắn không nháy một cái nhìn con gái mình, miệng mím thật chặt. Mà mẹ của Mẫn Văn vẫn cúi thấp đầu, nhìn không thấy nét mặt của bà.

Trầm mặc hồi lâu, mang theo vẻ lúng túng, hai người ai cũng không mở miệng trước, tuy rằng ngày thường Nặc cảnh quan thói quen hồ đồ nhưng cô lúc này cũng giống như một pho tượng bùn, đem thất vọng cùng phẫn nộ toàn bộ dồn vào đáy mắt nhìn về phía Mẫn Văn.

Nếu như làm không được cũng không cần hứa hẹn, đây không phải là điểm mấu chốt giữa người yêu sao?

Đã từng thề non hẹn biển còn ở bên tai, bảo người khác làm sao không hận?

Đến cuối cùng, vẫn là Lưu Bạch Ngọc nở nụ cười, nàng tiến lên một bước, chậm rãi nói: "Chúc cô hạnh phúc."

Mẫn Văn nhìn nàng, dùng sức cắn môi, dùng sức gật đầu, nhưng cái gì cũng chưa nói ra miệng.

Ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc chưa từng rơi vào trên người Tô Ngọc, nàng nhìn Mẫn Văn, trong mắt tràn đầy lệ quang lại mang theo mỉm cười: "Phải hạnh phúc."

Nói xong câu đó, nàng tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Mẫn Văn, cái ôm rất nhanh rồi lập tức tách ra.

Có thể chỉ là tiếp túc ngắn ngủi nhưng trái tim hai người vẫn bị bóp chặt đau đớn.

"Quà mừng."

Lưu Bạch Ngọc đưa cho Mẫn Văn một phong thư màu đỏ, Mẫn Văn chăm chú nhìn chằm chằm nàng, trong mắt là lo lắng bất an, trước đây vô luận dây dưa thế nào, Lưu Bạch Ngọc cho dù hận nàng, nàng cũng chưa từng nhìn thấy quyết tuyệt trong mắt nàng ấy, mà hôm nay, nàng nhìn thấy, xuyên thấu đôi mắt màu đen, là loại quyết tuyệt buông tay.

Ôm, khẽ chạm, chúc phúc....

Xoay người rời khỏi không lưu luyến nữa, rốt cuộc là không thể nhìn người "đã từng" yêu nhất chính miệng hứa hẹn làm vợ người khác, trái tim chung quy không phải cường đại như tưởng tượng

"Bạch Ngọc....."

Lúc ra cửa, Mẫn Văn nỉ non một câu hô hoán vẫn thoát ra khỏi miệng, Lưu Bạch Ngọc dừng bước, Nặc Nhất Nhất quay đầu nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn mấp máy môi, rốt cuộc vẫn không nói câu nào.

Chân chính ra khỏi lễ đường, Nặc Nhất Nhất kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của Lưu Bạch Ngọc, lo lắng nhìn nàng: "Bạch Bạch, chị khó chịu thì khóc đi."

Lưu Bạch Ngọc hít sâu một hơi, nhìn bầu trời, chậm rãi nói: "Dây dưa nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có kết quả."

Một câu nói êm ẩm tận đáy lòng, Nặc Nhất Nhất dùng sức nắm tay Lưu Bạch Ngọc, những lời an ủi toàn bộ nuốt vào trong bụng, giờ này khắc này, cô có thể làm cũng chỉ có ở bên cạnh.

"Đi uống rượu không?"

Nặc Nhất Nhất nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc gật đầu, chỉ chỉ vào váy: "Tôi thay quần áo trước đã."

"Được."

Lên xe, Lưu Bạch Ngọc ở bên trong xe như cũ bật bài Marry You, Nặc cảnh quan nghe đến khó chịu, muốn tắt đi nhưng Lưu Bạch Ngọc nhìn cô nói: "Năm đó bọn tôi cùng một chỗ, cô ấy hát bài ca cho tôi nghe cả đêm."

.....

Nặc cảnh quan cúi thấp đầu xuống, trong lòng cuồn cuộn đau đớn, các nàng rốt cuộc đã làm sai điều gì? Rõ ràng yêu nhau, rõ ràng không muốn, bất quá là cùng giới tính, đây là ba mẹ ban cho, ai có thể làm chủ được. Tình yêu của các nàng càng thêm chân thành, càng thêm nồng đậm, nhưng vì cái gì lại không thể vượt qua được ánh mắt thế tục?

Bi kịch bắt đầu, hạnh phúc vốn có đã kết thúc, lúc một người bắt đầu hoài niệm, liền chân chính đi đến đoạn tuyệt.

"Lúc nhỏ, chúng tôi cùng một chỗ, tính tình của cô ấy bá đạo, không ít khi dễ tôi. Nhưng cô ấy thuộc loại chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính đốt đèn, ngoại trừ cô ấy, bất luận kẻ nào cũng không được phép khi dễ tôi."

"ha ha , em thấy ánh mắt của cô ấy không? Một khắc lúc tôi xuất hiện, cô ấy vẫn cố chấp như vậy, muốn đem tôi giam vào lao ngục của cô ấy, cô ấy a, nhiều năm như vậy một chút cũng không thay đổi...."

Lời nói thương cảm đã thấm đẫm nước mắt, tóc dài theo gió tung bay. Khóe miệng Lưu Bạch Ngọc còn mang theo một nụ cười phiền muộn: "Nhất Nhất, em nói tôi là bị coi thường sao? Trước khi đến hôn lễ, tôi thậm chí có vô số huyễn tưởng, tôi nghĩ cô ấy nhìn thấy tôi sẽ thay đổi quyết định. Tôi cố ý ăn mặc xinh đẹp như vậy, thật ra là cho cô ấy xem a, trong lòng vẫn nghĩ có lẽ cô ấy nhìn thấy tôi sẽ luyến tiếc, luyến tiếc thì sẽ còn một tia hy vọng. Tôi thực sự là hạ tiện a..."

"Bạch Bạch...." Giọng nói của Nặc Nhất Nhất có chút nghẹn ngào, vẫn một người kiên cường bị hôn lễ của người yêu đả kích tan vỡ, cô là bạn nhưng cái gì cũng không làm được.

"Tôi a, đã nhiều năm như vậy ngoài miệng nói hận cô ấy, nhưng thật ra vẫn không buông xuống được. Chân của cô ấy từ nhỏ đã không tốt, tương tự như phong thấp, cho nên, mỗi lần mưa xuống tâm tình của tôi cũng không tốt, sợ cô ấy khó chịu.....ha ha...."

Nói xong lời cuối cùng, Lưu Bạch Ngọc tự giễu bật cười, đầy mặt lệ ngân không lau đi, mặc cho gió thổi.

"Cũng tốt, cuối cùng cũng cho tôi một kết quả, nếu không tôi vẫn chưa từ bỏ ý định mà chờ đợi."

Đến cuối cùng, âm nhạc ngừng lại, Lưu Bạch Ngọc từ trên xe bước xuống, xuống xe vệt nước mắt trên mặt nàng đã khô cạn, đôi mắt hơi sưng đỏ. Nặc Nhất Nhất theo xuống, nặng nề thở dài.

Đơn giản thay đổi quần áo, Lưu Bạch Ngọc chỗ nào cũng không đi, trực tiếp cùng Nặc Nhất Nhất về nhà, hai người ai cũng không có tâm tình làm cơm, trực tiếp đến siêu thị mua thịt dê cùng các loại món ăn, nấu lẩu.

Cái lẩu sôi ùng ục hương khí lan tràn, Lưu Bạch Ngọc không có khẩu vị gì, trái lại một ly lại một ly mà uống rượu, Nặc Nhất Nhất tận lực gắp thức ăn bỏ vào chén cho nàng, không ngừng khuyên nàng ăn nhiều một chút, nhưng Lưu Bạch Ngọc giống như không nghe thấy, như cũ tự mình uống rượu.

Nặc Nhất Nhất đang bế tắc, điện thoại sáng lên, cô cầm lên vừa nhìn, là tin nhắn của Hàn Nại.

— Mở cửa.

Mở cửa? Nặc Nhất Nhất sửng sốt một chút, phản ứng kịp, cô ảo não đứng dậy bước nhanh ra mở cửa.

Bên ngoài, Hàn Nại mặc một thân quấn áo vàng nhạt, tóc tản ra, rất thanh xuân, nàng liếc mắt nhìn Nặc cảnh quan: "Cô ấy đâu?"

"Trong phòng, uống rượu, khuyên như thế nào cũng không nghe."

Hàn Nại gật đầu, đưa chiếc túi trong tay cho cô

"Là cái gì?"

Nặc Nhất Nhất tò mò nhìn túi, Hàn Nại vừa đi vừa nói: "Đều là thức ăn, cô ấy hẳn là rất lâu cũng không ra ngoài."

Không thể không nói, tuy rằng Nặc Nhất Nhất cùng Lưu Bạch Ngọc có thể xem là quan hệ mật thiết, nhưng so về mức độ hiểu biết, cuối cùng là không bằng người ta thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Nặc cảnh quan chua chát nhìn một chút, đến phòng bếp, đem thực phẩm trong túi phân loại bảo quản.

"Đến rồi?"

Lưu Bạch Ngọc ôm bình rượu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại gật đầu, ở đối diện nàng ngồi xuống.

Chỉ có một bộ chén đũa, xem bộ dáng là Nặc Nhất Nhất mới vừa rồi đã dùng qua, Hàn Nại không nói gì, gắp một miếng thịt chấm nước sốt rồi ăn.

Nặc cảnh quan vừa vào phòng liền thấy một màn như vậy, mặt lập tức đỏ lên, phải biết rằng chén ăn lâu rất không giống các loại khác, bên trong rau, nước lẩu các loại cô đã ăn qua, Hàn Nại cư nhiên cũng không ngại...

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn Hàn Nại, nhịn không được nhíu mày: "Cô là đến chỗ tôi diễn trò ân ái?"

Hàn Nại nhàn nhạt nhìn nàng một cái, lại gắp một miếng thịt cổ Lưu Bạch Ngọc thích ăn nhất, bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng nhấm nuốt: "Đúng vậy."

Nặc Nhất Nhất: "....."

Lưu Bạch Ngọc: "......"

Nặc Nhất Nhất hai mắt nở hoa đào nhìn Hàn Nại, thiếu chút nữa quỳ xuống đất sùng bái, nữ nhân nhà cô thật kêu ngạo, phương pháp an ủi người khác quá đặc biệt.

"Nếu như tin tưởng, thì tiếp tục tin tưởng, nếu như không tin, thì từ đầu nên buông tay."

Hàn Nại buông chén đũa nhìn Lưu Bạch Ngọc, biểu tình nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói lại bao hàm vô hạn nội dung. Lưu Bạch Ngọc giật mình. Nhìn nàng hơi híp mắt lại. Nặc cảnh quan cũng tò mò nhìn nàng: "Là thế nào?"

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất: "Em theo đến hôn lễ?"

Nặc Nhất Nhất gật đầu, Hàn Nại nhướng mày: "Phát hiện có gì khác thường?"

Nặc Nhất Nhất do dự liếc mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, ho khan một tiếng, Lưu Bạch Ngọc mắt hạnh trợn tròn: "Em giấu diếm tôi cái gì?"

Nặc cảnh quan bị rống một câu liền run lên, Hàn Nại đang ngồi một bên không vui, nhịn không được nhíu mày: "Cô rống em ấy làm gì? Em ấy cái gì cũng không biết, tôi chẳng qua là muốn thử khả năng quan sát của em ấy, mỗi một người điều sẽ trải qua đau khổ vì người mình yêu, nếu như sau này chúng tôi cũng có những chuyện tương tự phát sinh, tôi rất khó đảm bảo em ấy sẽ bình tĩnh được như cô."

"Tôi muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Ánh mắt của Lưu Bạch Ngọc thẳng tắp nhìn chằm chằm Hàn Nại, Hàn Nại nhìn nàng: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, cô so với ai khác càng hiểu rõ Mẫn Văn, tính tình của cô ấy, là tuyệt đối sẽ không mặc cho người khác sắp đặt, cho dù là cha ruột cũng không được."

Lưu Bạch Ngọc cảm giác tay của nàng bắt đầu đổ mồ hôi, tim đập kịch liệt: "Tôi đã phái người điều tra cô ấy."

Hàn Nại nhìn nàng: "Cô điều tra cô ấy có cùng với Tô Ngọc hay không, đúng chứ?"

Lời này trái lại khiến Lưu Bạch Ngọc không cách nào cãi lại, Nặc cảnh quan bàng quan một bên gấp gáp: "Ai nha, rốt cuộc làm sao vậy?"

Hàn Nại liếc mắt nhìn cô, Nặc cảnh quan rụt cổ một cái, không lên tiếng.

"Tôi có người quen ở cục dân chính, điều tra hôn thú."

Ánh mắt của Hàn Nại dừng trên người Lưu Bạch Ngọc: "Giấy hôn thú là giả. Tôi không biết Mẫn Văn cùng Tô Ngọc đã có hiệp nghị như thế nào, nói chung có liên quan đến việc khống chế cổ phần Mẫn gia."

Nặc cảnh quan chen vào:".... Giả? Chuyện lớn như vậy làm sao có thể giấu được ba mẹ hai bên? Chị đã điều tra ra, lẽ nào ba mẹ hai bên không tra ra sao?"

Tinh thần nghiên cứu của Nặc cảnh quan lại nổi lên, Hàn Nại liếc mắt nhìn cô: "Em muốn kết hôn, ba mẹ em sẽ điều tra giấy hôn thú của em sao?"

Nặc cảnh quan nghẹn lời, vừa nhìn sắc mặt của Hàn Nại, liền đổi sắc mặt ngọt ngào nói: "Người ta chỉ muốn gả cho chị."

"Em có thể cút ngay rồi, để cô ấy nói hết!"

Lưu Bạch Ngọc sắp nổi giận, Nặc Nhất Nhất vội vàng biến sang một bên.

Hàn Nại nói tiếp: "Trái lại là Mẫn thúc thúc có phái người đi thăm dò qua, chỉ là Mẫn Văn đã có chuẩn bị, an bài người quen, cho nên đã lọt qua cửa."

Lưu Bạch Ngọc lắc đầu, thấp giọng nói: "Cô ấy cái gì cũng chưa từng nói với tôi."

"Nói cho cô biết cô sẽ tin sao? Cô mấy ngày nay điện thoại trên cơ bản đều trong trạng thái tắt máy, lại cùng một chỗ với tỷ tỷ, Mẫn Văn có lẽ cũng sẽ hoài nghi." Hàn Nại một kim thấy máu, sắc bén nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Sói đến nhà nhiều rồi, sợ là bất luận kẻ nào cũng sẽ có đề phòng, Mẫn Văn lần này là liều mạng, không chỉ cô ấy, tựa hồ dì cũng đã có động tác."

"Cái gì?" Lưu Bạch Ngọc nhìn Hàn Nại, giữa tình cảm của hai người, khiến Mẫn Văn do dự lo lắng chính là mẹ cô ấy, mà ba cô ấy cũng vẫn lấy đó khống chế cô ấy.

Hàn Nại: "Mẫn Văn có ý định dời đi công ty cổ phần, cổ phần trong tay cô ấy có bốn mươi phần trăm, cô ấy đem phần của mình cùng 8% dùng thủ đoạn có được toàn bộ chuyển quyền sở hữu cho một công ty dưới danh nghĩa của dì, cũng có nghĩa là cổ phần lớn nhất hiện tại chính là dì."

"Mẫn Phong sẽ không phát hiện được?"

Lưu Bạch Ngọc nhìn Hàn Nại, Hàn Nại gật đầu: "Hắn sẽ phát hiện, nhưng Mẫn Văn đã đáp ứng hôn nhân gia tộc với Tô Ngọc cũng là một khoản lợi ích không nhỏ. Mẫn gia mấy năm nay sự nghiệp đi xuống, cho nên cần trợ lực, mà tôi nắm giữ, đã —"

Hàn Nại nhìn Lưu Bạch Ngọc, lại nói: "Mẫn Văn đã tiết lộ cho tôi, sau khi cô ấy kết thúc tất cả những việc này, sẽ thoát ly gia tộc, đối với đền bù cho Tô Ngọc, chính là 10% cổ phần trên danh nghĩa quà cưới của Mẫn thúc thúc."

"......"

Nặc Nhất Nhất hít một hơi khí lạnh: "Thoát ly gia tộc? Quà cưới? Chị ấy đi bước cờ này có phải quá độc ác rồi không?"

Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất: "Là đã nhẫn nhịn quá lâu nên triệt để bạo phát, không thành công thì xả thân, Mẫn Văn đợi lâu như vậy, chính là đang chờ đợi ngày này."

Lưu Bạch Ngọc ở bên cạnh cũng không nói bất cứ lời nào, ánh mắt có chút đăm chiêu, Nặc Nhất Nhất nghi ngờ hỏi: "Chị là làm sao biết được?"

Hàn Nại thở dài, nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Bạch Ngọc, tôi có thể làm cho cô cũng chỉ có như vậy."

Hàn Nại đứng dậy, nàng nhìn Nặc Nhất Nhất: "Chiếu cố cô ấy thật tốt, cho em nghỉ phép một ngày."

Nặc Nhất Nhất: "....."

Nặc cảnh quan bị khí phách của Hàn Nại kinh sợ, nghỉ phép một ngày? Có thể ít một chút không?

Hàn Nại bởi vì Ma Huy còn có việc phải xử lý, liền đi trước, lưu luyến không rời tiễn Hàn Nại đến cửa, Nặc Nhất Nhất nhanh lên chạy về, cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Lưu Bạch Ngọc hai mắt đỏ ngầu cắn răng uống rượu.

Nặc cảnh quan nuốt một ngụm nước bọt, bước lên an ủi: "Bạch Bạch, tôi biết chị nhất thời không thể chấp nhận, có muốn cùng chị ấy trao đổi một chút không?"

"Trao đổi?!" Hai mắt Lưu Bạch Ngọc lửa giận phun ra ngoài: "Chuyện lớn như vậy cô ta cư nhiên giấu diếm tôi! Khiến tôi chết đi sống lại nhiều lần như vậy, được lắm, Mẫn Văn, cô giỏi!"