Lưu Bạch Ngọc ngược lại cũng trực tiếp, nàng một tay kẹp điếu thuốc, tay kia trực tiếp sờ lên đùi Hoàng Phượng.
Hoàng Phượng bị kí©h thí©ɧ nổi da gà, nàng nắm lấy tay Lưu Bạch Ngọc, khϊếp sợ nhìn nàng: "Cô làm gì?"
"Không phải cô nói cô uống nhiều rồi sao?" Lưu Bạch Ngọc bễ nghễ nhìn nàng, nhìn thấu toàn bộ tâm địa gian giảo của nàng: "Không phải là vì cái này sao?"
"Nói cái gì đó." Hoàng Phượng nắm tay nàng, trong mắt lóe lên lên chút ảm đạm: "Cô nghĩ rằng tôi thích cô chỉ vì những chuyện này?"
"Nếu không thì sao? Mấy năm nay bên cạnh cô cũng không thiếu nữ nhân, biên kịch Hoàng."
Lưu Bạch Ngọc giọng nói ngả ngớn, ánh mắt cũng mang theo một tia vô định, Hoàng Phượng bắt lấy tay nàng, một hồi, liếʍ môi: "Cô ghen tị?"
Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn nàng: "Ghen?"
"Nếu không phải cô kéo chuyện trước đây của tôi ra làm gì." Hoàng Phượng lần này cũng không giả say nữa, bắt đầu thể hiện quyết tâm: "Cô biết tôi, gần bùn mà chẳng nhuốm bùn, hơn nữa tôi chính là một tiểu biên kịch, tiếp xúc đều là diễn viên hạng hai hạng ba, một chút tâm tư cũng không có, hơn nữa, trong giới giải trí hạng người thuần lương quá ít, đó là chỗ khiến tôi may mắn có thể trở thành một đóa bạch liên hoa, cho nên —"
Hoàng Phượng nắm lấy tay Lưu Bạch Ngọc áp lên mặt mình: "Vì để tránh tôi bị ô nhiễm, cô hãy mau thu phục tôi đi."
Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm Hoàng Phượng, nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của nàng, sau một lúc thì rút tay về, nhàn nhạt nói: "Tôi đã không sạch sẽ nữa."
"Tôi không để tâm." Hoàng Phượng trả lời rất nhanh, quan hệ giữa Lưu Bạch Ngọc và Mẫn Văn nàng xem như là chứng kiến từ đầu đến cuối, nàng chưa từng bởi vì Lưu Bạch Ngọc từng có một đoạn tình cảm mà trong lòng có khúc mắc gì: "Người là phải nhìn về phía trước không phải sao? Cô cũng không thể bởi vì quá khứ mà phủ định tương lai."
"Coi như là tôi sợ rồi, được không?"
Trong mắt Lưu Bạch Ngọc tràn đầy tơ máu, giọng nói bình tĩnh dường như đang kể một chuyện xưa: "Coi như là tôi sợ rồi, chịu đủ tổn thương rồi, không muốn lại vướng vào tình cảm, có được không?"
Hoàng Phượng bị Lưu Bạch Ngọc nói như vậy liền cúi đầu, qua nửa ngày chờ tâm tình Lưu Bạch Ngọc bình phục, nàng mới thấp giọng nói: "Tôi biết, tôi làm sao lại không biết tính tình của cô, nhưng Bạch Ngọc, tôi cũng muốn chờ thêm một chút nữa, nhưng.... Ở trong lòng tôi, cô quá chói mắt, tôi sợ chờ thêm nữa, sẽ bị người khác nhanh chân đến trước, tôi đã ảo não thống hận như vậy, cô cũng đừng để tôi tiếc nuối lần nữa, được không?"
Lưu Bạch Ngọc nhìn chằm chằm Hoàng Phượng nửa ngày, ngậm lấy điếu thuốc, lắc đầu, đứng dậy trực tiếp đi ra cửa.
Ngoài cửa, ánh trăng chiếu xuống xung quanh vẫn như cũ là dòng người náo nhiệt, Lưu Bạch Ngọc lại cảm giác cả người băng lãnh, nàng nhớ đến một buổi tối tương tự hôm nay, Mẫn Văn nắm tay nàng, nói cho nàng biết muốn đem tất cả phó thác cho nàng , để nàng không còn một mình cô đơn nữa, nhưng sau đó thì sao?
Trên đời này, không đáng tin cậy nhất chính là tình thoại.
Nhưng nàng cũng từng nghe qua.....trên đời này đẹp nhất chính là tình thoại.
* * * * * * *
Ngồi trên xe, xe xóc nảy cơn say của Nặc cảnh quan bắt đầu dâng lên, cả người cô khó chịu, dựa vào Hàn Nại đổ mồ hôi lạnh.
Hàn Nại sờ trán cô, nhíu mày: "Không thể uống sao còn uống nhiều như vậy."
"Em không uống chị ấy liền rót cho chị, hơn nữa Bạch Bạch tâm tình không tốt chị không phát hiện sao?"
Nặc cảnh quan khó chịu lầm bầm, Hàn Nại nhéo mặt cô: "Cô ấy tâm tình không tốt em cứ như vậy tự rót cho mình?"
Nặc cảnh quan cau mày, phất tay: "Ai nha, em khó chịu, đừng nói chuyện với em nữa, lát nữa nôn đầy người chị."
Hàn Nại: "......."
Đến nơi, Hàn Nại đỡ Nặc Nhất Nhất xuống xe, Nặc Nhất Nhất thật sự say đến mơ hồ, vừa xuống xe cô liền đẩy Hàn Nại ra, vọt tới bên cạnh bụi cỏ nôn thốc nôn tháo.
Hàn Nại bước đến nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, Nặc Nhất Nhất không muốn nàng nhìn thấy mình chật vật, muốn đẩy nàng ra. Hàn Nại bị đẩy một cái, trong nháy mắt mi tâm nhíu lại, lớn tiếng nói: "Em đẩy một cái nữa thử xem?"
Nặc cảnh quan chính là một kẻ nhát gan, mọc một cái gan nhỏ, cái gì mà rựa thêm can đảm, lời này hoàn toàn không liên quan đến cô.
Bị Hàn Nại rống một câu, cô cũng không dám làm càn nữa, dưới chân vẫn lảo đảo, Hàn Nại đỡ cô đi tới cửa.
Đến cửa, Hàn Nại một tay ôm cô, một tay lục tìm chìa khóa trong túi xách, Nặc cảnh quan nhắm mắt toét miệng khen: "Thể lực tốt, khó trách lại là đai đen nhu đạo."
Hàn Nại không để ý tới cô, mở ra, đỡ cô ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
"Em nằm xuống trước đi, đừng làm rộn, tôi đi làm cho em chút dấm đường giải rượu."
"Em mới không cần uống gì đó của chị, mưu sát a!"
Nặc cảnh quan vẫy tay bắt đầu mượn rượu làm càn, Hàn Nại lạnh lùng cười: "Em muốn thử một lần thân thủ đai đen nhu đạo sao?"
Nặc cảnh quan: "......."
Nhìn Nặc Nhất Nhất nằm trên ghế sô pha cuối cùng cũng nghiêm chỉnh, Hàn Nại đến phòng bếp nấu canh điều giải, tuy rằng nàng không biết nấu ăn nhưng sống một mình lâu như vậy số lần uống say cũng không ít. Ở bên ngoài, vô luận khó chịu cỡ nào Hàn Nại cũng sẽ kiên trì, sau khi về nhà nôn đến cả người rét run, chờ khi có chút sức lực thì uống chút gì đó ấm dạ dày. Không phải là không từng yếu đuối, cũng đã từng nghĩ đến buông tha, nhưng cắn răng, liền từng bước kiên trì.
Đem Nặc Nhất Nhất nâng dậy, Hàn Nại cẩn thận đút canh giải rượu cho cô, nhìn cô bỉu môi không vui từng ngụm nuốt xuống, trong lòng ấm áp, ngay cả trong mắt đều là cưng chìu, đáng tiếc Nặc Nhất Nhất uống đến đầu óc mơ hồ cũng không nhìn thấy, còn không hài lòng oán giận: "Đây là canh giải rượu gì, chị trực tiếp cho em ..... Cho em bình dấm chua để em ôm mà uống đi...."
Hàn Nại nhịn không được nhíu mày, nhưng một câu sau đó của Nặc Nhất Nhất lại dập tắt lửa giận của nàng.
"Chờ sau này, sau này chị uống say rồi, em, em nấu canh giải rượu cho chị uống." Nặc cảnh quan ợ một cái, vui cười ôm eo Hàn Nại, đem đầu vùi vào ngực nàng: "Thật tốt."
"Cái gì?" Hàn Nại vuốt mái tóc mềm mại của Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất ôm thật chặt thắt lưng nàng, cọ cọ, lẩm bẩm: "Trước đây lúc em uống say, em, em không dám về nhà, đi tìm bạn bè, sau này thì tốt rồi em đã có một người vợ rồi."
"Người vợ?" Hàn Nại nghe có chút buồn cười, nhân sinh lần đầu tiên bị xưng hô như vậy, mặc dù có chút không thích hợp nhưng cảm giác tựa hồ cũng không sai.
"Đúng vậy, vợ, nếu như chị không đồng ý, em làm vợ chị cũng được." Nặc Nhất Nhất lẩm bẩm nói, đến cuối cùng có chút không chịu nổi, ôm Hàn Nại nhắm hai mắt lại. Hàn Nại nhìn người "vợ" trong lòng , bởi vì uống say, áo bị kéo xốc xếch, lộ ra tảng lớn da thịt trắng như tuyết cùng xương quai xanh khêu gợi, Hàn Nại nhìn chằm chằm một lúc, tay nhịn không được sờ lên xương quai xanh của Nặc Nhất Nhất.
Nặc Nhất Nhất nhíu mày, nhưng cũng không cử động, Hàn Nại nhìn cô, lại chọt một cái, Nặc Nhất Nhất lại nhíu mày: "Có con muỗi."
Không nhịn cười được, Hàn Nại cũng không náo loạn cùng Nặc Nhất Nhất nữa kéo cô đứng lên: "Được rồi, vào phòng nghỉ ngơi đi, ân?"
"Không đi, rượu.... Mùi rượu." Đến lúc này rồi Nặc cảnh quan còn cố mà ưa sạch, Hàn Nại cũng không để ý lời của cô, ôm cô đi về phòng ngủ, vào phòng ngủ, Hàn Nại trước đem Nặc Nhất Nhất đặt lên giường, sau đó xoay người đi đến tủ quần áo tìm áo ngủ cho cô.
Bởi vì là mùa hè, cho nên áo ngủ Nặc Nhất Nhất để ở nhà Hàn Nại đều là loại váy ngắn tơ tằm, Hàn Nại cầm váy ngủ của cô đứng tại chỗ có chút do dự.
"Em muốn đi ngủ!"
Nặc cảnh quan ở trên giường bắt đầu lăn qua lăn lại, tay không ngừng kéo quần áo của mình, Hàn Nại vừa nhìn như vậy cũng không chậm trễ nhanh chóng xoay người lại, nắm tay cô: "Em đừng lộn xộn, tôi cởi cho em."
Nặc cảnh quan không vui bĩu môi, Hàn Nại cởi thắt lưng cho cô, tay có chút run rẩy, nàng hít sâu một hơi ổn định tâm tình, một mạch đem thắt lưng cùng quần kéo xuống.
Nặc Nhất Nhất bị cởi quần lộ ra hai chân thon dài tuyết trắng, bình thường che kín nhìn không ra cái gì, nhưng lúc này vừa nhìn Hàn Nại liền nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Nặc Nhất Nhất vốn là cao, chân lại vô cùng đẹp, hai chân thon dài dưới ánh đèn vàng nhạt tựa hồ tỏa ra ánh sáng khác thường.
Tim Hàn Nại đập nhanh, không dám nhìn nữa, vội vã vươn tay đến cởϊ áσ của cô.
Áo này mặc vào thì dễ nhưng nếu là người khác cởi ra lại không hề dễ dàng, hơn nữa Nặc cảnh quan phi thường không phối hợp bị Hàn Nại khiến cho cả người khó chịu, cô vặn mi nhắm mắt cuộn người: "Khó chịu, làm gì a?"
"Nghe lời, giơ cánh tay lên."
Hàn Nại nén giận an ủi, Nặc cảnh quan vừa nghe lời này bật người bĩu môi: "Ôm đầu!"
Hàn Nại: "......"
Nhìn Nặc cảnh quan dáng vẻ ngoan cố, Hàn Nại cũng biết nếu như lại để cho cô hành hạ như thế thì xem như xong cả buổi sáng, nàng cắn răng một cái cũng không quản Nặc cảnh quan phản đối, hai chân nhảy qua người cô áp chế hai chân đang hồ đồ của cô, đem chiếc áo lột khỏi người cô.
Chờ thấy rõ nội y của Nặc cảnh quan, Hàn Nại nhịn không được mắng một câu.
Cô cho rằng Nặc Nhất Nhất thế nào cũng phải mặc nội y màu trắng, kết quả người ta mặc một bộ màu hồng nhạt, Hàn Nại hổn hển đứng dậy đi lấy áo ngủ, từ đầu đến chân mặc vào cho Nặc Nhất Nhất.
Cứ như vậy đi.....
Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất mà nghĩ, nếu như thật sự cởi nội y cho cô, nàng thật sự sẽ khống chế không được bản thân.
Thật vất vả đem da của Nặc cảnh quan cởi xuống, nhìn cô giống như một con thỏ trắng lớn ôm gối đầu bên cạnh mà ngủ, Hàn Nại cũng yên tâm, nàng đứng dậy đến phòng tắm tắm rửa.
Có lẽ là vừa rồi cởi quần áo cho Nặc Nhất Nhất nhìn thấy rất nhiều hình ảnh đáng kích động, lúc tắm lại bị hơi nước huân nóng, chờ Hàn Nại từ phòng tắm đi ra, thân thể đã bắt đầu có chút khó chịu.
Nàng đến phòng ngủ, trước tiên là sấy khô tóc. Hàn Nại cầm khăn mặt lau mặt cho Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan hiện tại giống như một con lợn chết, một chút tri giác cũng không có, mặc cho Hàn Nại lau mặt cho mình, không nhúc nhích chút nào.
Tất cả đã làm xong, Hàn Nại nằm bên cạnh Nặc Nhất Nhất, nàng nhìn dáng vẻ Nặc Nhất Nhất bĩu môi ngủ say, nhịn không được vươn tay chậm rãi vuốt ve ngũ quan của cô.
Lông mi của Nặc cảnh quan rất dài, Hàn Nại vướt qua, sau đó lại vuốt ve sóng mũi cao của cô....Đôi môi gợi cảm nhếch lên....
Lúc chạm đến môi Nặc Nhất Nhất, thân thể Hàn Nại bắt đầu nóng bừng khó chịu, nàng đã đến tuổi này, đương nhiên biết đây là cảm giác gì, hít sâu một hơi, nàng thu tay về, cường ngạnh xoay người, muốn dập tắt ngọn lửa trong lòng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Nặc cảnh quan uống say ở bên cạnh lại làm chuyện xấu, Nặc Nhất Nhất bị quấy rầy nửa ngày, lẩm bẩm một tiếng, hai chân giống như gác gối ôm mà kẹp lấy Hàn Nại, cả ngực cũng theo đó dán đến, Nặc Nhất Nhất cảm giác được sự mát mẻ, Nặc cảnh quan ăn được ngon ngọt vui vẻ càng thêm dùng sức, ôm chặt lấy thân thể Hàn Nại không ngừng cọ cọ.