Chương 19

Nếu Nặc Nhất Nhất đã nói như vậy, Lưu Bạch Ngọc cũng không thể nói gì nữa, dù sao là một người bạn nên nói nên làm nàng đã làm hết rồi, nhiều hơn nữa sợ là sẽ phải khiến người phiền chán. Chuyện tình cảm kết quả cuối cùng chỉ có thể dựa vào cá nhân quyết định, bất kỳ người nào cũng không thể miễn cưỡng, điểm ấy, chính bản thân Lưu Bạch Ngọc là ví dụ điển hình. Nếu quả như thật có thể dễ dàng quên Mẫn Văn, nếu như có thể nghe người khác khuyên một câu, hai người cũng sẽ không day dưa không dứt như bây giờ.

Nếu ngay cả bản thân còn không thuyết phục được, nàng có lý do gì để cường ngạnh muốn thay đổi người khác?

"Về sở trước đi, em dù sao cũng phải gặp lãnh đạo trong sở một chút."

Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất nói, Nặc Nhất Nhất gật đầu, cười hì hì nhìn nàng: "Bạch Bạch, chị nghĩ thông suốt, không giận tôi?"

"Ít cợt nhả cho tôi, xấu hổ chết người, lớn như vậy còn giống như trẻ con."

Lưu Bạch Ngọc ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng sắc mặt lại hòa hoãn rất nhiều, Nặc Nhất Nhất len lén đánh giá nàng, cảm thấy nếu như sau này Mẫn Văn có thể hối cải làm lại người mới, cô ngược lại có thể suy xét dạy cho nàng cách hàng phục một người thích xù lông.

Trở lại trong sở, Nặc Nhất Nhất "lọt vào" nhiệt liệt hoan nghênh.

Cảnh khu đã bị vây chật như nêm cối, mọi người ngươi một câu ta một câu nói liên tục, người làm Nặc Nhất Nhất bị thương vì tội hành hung cảnh sát nên bị bắt giữ, mà khiến mọi người vỗ tay khen hay chính là không biết có phải là trời xanh có mắt hay không, khu vực quản lý của Nặc Nhất Nhất vốn dĩ có nhiều thành phần bất hảo lực lượng trong sở vẫn không cách nào trừ tận gốc sau khi Nặc Nhất Nhất bị thương cư nhiên bị cấp trên lấy thái độ quyết liệt toàn bộ thủ tiêu, ngay cả cọng lông cũng không còn, quy mô lúc đó... Lúc đó còn có người nghị luận không biết có phải gia đình Nặc Nhất Nhất bối cảnh phi thường thâm sâu các loại, cũng có người nói cô là thân thích của vị quan chức lớn nào đó. Người trong cảnh khu còn cốý lưu lại hình ảnh tư liệu cho Nặc Nhất Nhất xem, để cô được hả giận, Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm nửa ngày, nhếch miệng cười. Vì sao lại thành trừ? Có ai có năng lực cùng không tiếc vận dụng nhiều công sức như vậy để quan tâm đến khu vực của cô, cô mơ hồ có thể đoán được.

Đến cuối cùng, tay phải bị thương của Nặc Nhất Nhất thiếu chút nữa tàn phế được mọi người thăm hỏi, một lần lại một lần nói: "Tôi không sao." Mặc dù có chút uể oải, nhưng trong lòng Nặc Nhất Nhất lại ấm áp, lần đầu tiên ở nơi này cô cảm thụ được sự ấm áp của gia đình.

Bên trong phòng làm việc, hai vị lãnh đạo tiếp đãi cô, ủy viên đánh giá sắc mặt của Nặc Nhất Nhất, yên tâm mỉm cười: "Nhất Nhất của chúng ta thật sự là một cô gái kiên cường."

Nặc Nhất Nhất mỉm cười, dùng tay trái sờ sờ cánh tay phải bị thương. Cô không cười chẳng lẽ phải khóc sao? Nếu đã như vậy, không bằng thản nhiên chấp nhận đi, chỉ là trong những ngày bị thương, cô ở trong bệnh viện ít nhiều cũng xem qua những trang web cùng video liên quan đến đồng tính, trước đây vẫn không biết tầm quan trọng của tay phải, hôm nay sau khi biết khó tránh khỏi trong lòng có chút không được tự nhiên cùng khó chịu. Nhưng Nặc Nhất Nhất tin tưởng vững chắc, với niềm tin cường đại cùng lực chống đỡ của cô nhất định có thể khiến tay phải hoàn toàn khôi phục. Dù sao, tay này về sau vẫn sẽ có đất dụng võ.

Sở trưởng Trương nhìn cô mỉm cười: "Cô trở lại nghỉ ngơi thật tốt đi, bằng khen của cục đã phát xuống, tôi nghe Bạch Ngọc nói, cô không muốn nói cho ba mẹ biết, chúng tôi cũng liền không đến nhà cô, lát nữa tôi bảo phòng hậu cần đem sữa cùng thực phẩm dinh dưỡng mang đến ký túc xá lấy cho cô, được rồi, kết quả giám định thương tật cũng có rồi, thương tật cấp sáu."

"Ha ha" nghe được hai chữ "thương tật", Nặc Nhất Nhất có chút mất tự nhiên, cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay phải bị thương, lâu như vậy, cô cũng ít nhiều nghe ra chút manh mối, cánh tay này nếu như cô sau này không nghiêm túc chữa trị, sợ là thật sự không thuộc về cô nữa.

"Được rồi, đừng khổ sở, sau này tìm bác sĩ và vân vân, trong sở sẽ an bài, cô bây giờ cần phải làm là hảo hảo dưỡng thương. Được rồi, cô không trở về nhà vậy có chỗ nào để đi không?" Ủy viên mỉm cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất gật đầu: "Ân, các vị yên tâm, tôi không sao."

Nói xong cô đứng dậy: "Các ngài làm việc đi, tôi thật không có việc gì, lát nữa sẽ đi gặp sư phụ tôi, sau đó sẽ trở về, được rồi, lãnh đạo, tôi còn muốn nhận quản lý khu vực, sẽ không từ bỏ."

Lời nói của Nặc Nhất Nhất khiến sở trưởng Trương cùng ủy viên đều sửng sốt, hai người chẳng ai nghĩ tới Nặc Nhất Nhất sẽ mang đề tài kế tiếp bọn họ định nói kéo ra trước.

"Trừ phi....." Nặc Nhất Nhất nhàn nhạt cười: "Trừ phi hai vị lãnh đạo thật sự cảm thấy tay tôi bị thương, tàn phế rồi, nếu không hay là khu vực của tôi để cho người khác tạm thời quản lý trước đi."

"Ân, vấn đề này, Nhất Nhất chờ cô khỏi hẳn chúng tôi bàn lại."

Ủy viên đỡ kính, hắn làm sao không cảm giác được trong nụ cười của Nặc Nhất Nhất mang theo áp bách, Nặc Nhất Nhất nghịch ngợm trừng mắt nhìn: "Chính ủy, tôi không chấp nhận loại đáp án phi chính thức này nga."

"Được được, tôi sẽ nói với cấp trên."

Sở trưởng Trương nở nụ cười, hắn vào ngành cũng hơn hai mươi năm rồi, nữ cảnh sát như Nặc Nhất Nhất thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Thương tật cấp sáu chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Nặc cảnh quan sau này cho dù một ngày trực ban cũng không có , cứ như vậy mà ở nhà, trong sở cũng không thể trừ cô một đồng lương nào, dù sao cũng có vinh dự ở trên người. Người bình thường bị thương tổn lớn như vậy phản ứng đầu tiên đều là từ chối tuần tra, không ngờ Nặc Nhất Nhất lại muốn tiếp tục làm

Nặc Nhất Nhất hài lòng từ phòng làm việc bước ra, nàng là người không chịu thua, té ngã ở đâu thì đứng lên ở chỗ đó, không thể bởi vì gặp phải chút trắc trở mà cứ như vậy buông tay, vậy còn là cô sao?

"Nhất Nhất."

Giọng nói của Triệu Vũ truyền tới, Nặc Nhất Nhất cấp tốc xoay người: "Sư phụ!"

"Ai, được rồi?"

Triệu Vũ nhìn chằm chằm cánh tay của cô, Nặc Nhất Nhất mỉm cười, vẫy cánh tay gấu chó: "Còn đang khôi phục, đâu thể nhanh như vậy, thương đến gân cốt dưỡng thương trăm ngày."

"Nga, nga... Trách sư phụ." Triệu Vũ cúi đầu, trong mắt đều là hổ thẹn, Nặc Nhất Nhất biết hắn đang suy nghĩ gì, liền vội vàng nói: "Sao có thể trách sư phụ, là em sơ ý, sư phụ, em thấy mắt sư phụ đều là tơ máu, có phải thức đêm hay không?"

"Ha ha, tiểu nhân tinh."

Triệu Vũ làm sao sẽ nhìn không thấu Nặc Nhất Nhất đang suy nghĩ gì, hiền hòa vuốt tóc cô, Nặc Nhất Nhất hài lòng mỉm cười. Đau xót cũng không lưu lại bất luận dấu vết gì trên mặt cô, trái lại khiến cô trở nên kiên định nghênh đón ngày mai.

Trò chuyện với các đồng sự trong sở xong, Nặc Nhất Nhất vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc, một cánh tay thật có chút bất tiện, Lưu Bạch Ngọc ở một bên cũng không giúp một tay, nhìn cô xếp quần áo vào vali còn đang dở dang, châm một điếu thuốc.

Đây là lần đầu tiên Nặc Nhất Nhất thấy Lưu Bạch Ngọc hút thuốc, cô kinh ngạc mở to hai mắt, động tác trong tay ngưng trệ như tượng điêu khắc, Lưu Bạch Ngọc đứng dậy đi đến bên cạnh cô, nhắm ngay mông Nặc Nhất Nhất đá một cước: "Cút ngay."

Nặc Nhất Nhất vuốt mông bĩu môi đứng lên: "Bạch Bạch, chị không thể hút thuốc."

Lưu Bạch Ngọc ngậm điếu thuốc, cúi đầu đem quần áo của Nặc Nhất Nhất từng cái từng cái xếp lại: "Em quản quá nhiều."

"Hút thuốc không tốt cho thân thể, dễ chết."

.......

Lưu Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, thế nào đều cảm thấy cô gái này từ sau khi bị thương nghiễm nhiên thay đổi thành một người khác. Nặc Nhất Nhất thập phần chăm chú nhìn nàng: "Em nói là sự thật."

Lưu Bạch Ngọc hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu thu dọn quần áo, cuối cùng, nàng kéo vali lại, đứng dậy đi đến bên cạnh Nặc Nhất Nhất, đối mặt cô nhả khói.

Nặc Nhất Nhất trái lại không có bị sặc, mà là có chút ngây ngẩn cả người. Bởi vì ở ký túc xá, Lưu Bạch Ngọc chỉ mặc áσ ɭóŧ màu trắng, quần ngắn, da thịt trắng nõn hiện lên quang mang, chân dài, hai ngọn núi ngạo nhân, cùng với biểu tình khêu gợi lúc nhả khói vừa rồi, thật là..... Có đủ câu người.

"Ha ha, choáng váng?" Lưu Bạch Ngọc vỗ vỗ khuôn mặt Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất có chút xấu hổ cúi đầu: "Bạch Bạch, chị thật xinh đẹp."

"Tôi đẹp? So ra kém Hàn Nại." Lưu Bạch Ngọc cười nhạo Nặc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, em nói thật với tỷ tỷ đi, có phải em có chứng tự ngược hay không?"

"Có ý gì?" Nặc Nhất Nhất nghi hoặc nhìn Lưu Bạch Ngọc, thế nào lại kéo dến chủ đề này. Lưu Bạch Ngọc hút một hơi thuốc: "Có phải em thích loại đại tỷ tỷ giống tôi ngược đãi em hay không?"

"Đại tỷ tỷ?" Nặc Nhất Nhất hiểu, chợt bật cười: "Không có a, Hàn tổng nhìn rất trẻ tuổi."

.........

Lưu Bạch Ngọc ánh mắt gϊếŧ người, Nặc Nhất Nhất đơn giản là mắng chửi người không dùng lời thô tục, có ý gì, nàng rất già sao?

Vừa nhìn Lưu Bạch Ngọc biểu tình dữ tợn, Nặc Nhất Nhất nhanh chóng tiến lên ôm lấy nàng, ôm eo nàng cười nói: "Ai nha, đừng nóng giận, em đùa thôi."

"Bỏ đi." Lưu Bạch Ngọc giống như gỡ cao dán da chó mà đẩy Nặc Nhất Nhất ra: "Em đừng động một chút thì ôm tôi, em là "Cuồng ma làm nũng" sao? Hàn Nại là người có tính chiếm hữu cao như vậy, nếu như bị cô ta nhìn thấy em..."

"Thấy cái gì?"

Nặc Nhất Nhất trừng đôi mắt ham học hỏi nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc nhìn cô như vậy thiếu chút nữa mắng thô tục: "Tốt, Nặc cảnh quan, tôi thực sự là coi khinh em, em không chỉ học biểu cảm học, còn học tẩy não, có phải hay không?"

Nặc Nhất Nhất cùng Lưu Bạch Ngọc đã sớm hiểu biết, lần bị thương này càng làm cho Lưu Bạch Ngọc thẳng lên địa vị người thân trong lòng cô, Nặc Nhất Nhất thuộc về loại người cùng người ngoài giả thục nữ cùng người nhà là giả đứng đắn, cô cười gật đầu: "Đúng vậy, cảm ơn khích lệ."

.....

Lưu Bạch Ngọc không phản đối cô, phất phất tay, dập thuốc: "Được rồi, em đừng đắc ý như vậy, có đi hay không, tôi tiễn em."

"Không cần."

Nặc Nhất Nhất dùng tay trái lôi kéo hành lý của cô: "Chị theo tôi mệt mỏi nhiều ngày như vậy, nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi tự mình đón xe là được rồi."

"Nói cái gì đâu!"

Lưu Bạch Ngọc nhanh chân thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe xoay người rời đi, Nặc Nhất Nhất bĩu môi tính tình này cô cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn theo sau lưng Lưu Bạch Ngọc. Lúc mang hành lý lên xe, Nặc Nhất Nhất đứng ở bên cạnh thỉnh thoảng nhìn xung quanh, phát hiện không được bình thường.

Sự kiện bị tấn công lần trước, bài học đẫm máu như vậy khiến Nặc cảnh quan vốn là nhạy cảm càng thêm nhạy cảm, cô cảnh giác dùng thân thể chặn trước mặt Lưu Bạch Ngọc, không nháy một cái nhìn chằm chằm một chiếc xe thể thao màu bạc cách đó không xa. Lưu Bạch Ngọc quay người lại, thấy Nặc Nhất Nhất khẩn trương dùng thân thể che chở mình, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác theo đường nhìn của cô mà quan sát, khẽ cong khóe môi: "Thật đúng là một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, đúng lúc, không cần tôi phải mất công tiễn em."

"Cái gì?" Nặc Nhất Nhất nghi hoặc nhìn Lưu Bạch Ngọc, không rõ nàng đang nói cái gì nữa.