Thỏ trắng bị người trói chặt tay chân là dạng gì, trong mắt của Hàn Nại, hiện tại Nặc Nhất Nhất chính là tiểu bạch thỏ, mà nàng chính là thợ săn muốn từng chút nắm lỗ tai thỏ đem ngạo khí của nó mài mòn hầu như không còn.
Thời khắc rửa sạch mối nhục trước đây, đang ở trước mắt.
Cả người Nặc Nhất Nhất đều căng thẳng, rõ ràng là muốn buông lỏng, nhưng là bây giờ ngay cả chân cũng cong lên, giống như một cuộn lông nhung cuộn mình trên sô pha, chỉ còn kém run rẩy nữa thôi.
"Tôi bảo cô thả lỏng."
Hô hấp ấm áp phun trên gương mặt, trong mắt Hàn tổng mang theo nụ cười như có như không, như là dây leo có độc, một vòng lại một một vòng quấn lấy trong lòng Nặc cảnh quan. Khuôn mặt Hàn tổng càng ngày càng gần, Nặc cảnh quan có chút không chịu nổi, trên sóng mũi thật cao có một giọt mồ hôi rỉ ra, giọng nói cũng nghẽn: "Cô.... Đây thật là thôi miên sao?"
"Ân~."
Không giống như trước đây lời nói ác độc châm chọc, Hàn tổng ôn nhu ngoài ý muốn, phần này ôn nhu theo lãnh hương trí mạng nhộn nhạo trong lòng Nặc cảnh quan, thúc đẩy thân thể của cô hoàn toàn mất đi khí lực, mềm yếu thành một đoàn: "Nhưng... Tôi xem trên ti vi cũng không thấy gần như vậy."
Nặc Nhất Nhất cảm thấy cả người cô đều sắp bị Hàn tổng ôm lấy, thậm chí ngay cả cánh tay cô cũng không dám động, động một cái là có thể mơ hồ cảm giác được bộ ngực mềm mại của Hàn tổng.
Hàn Nại nhíu mày, câu môi khẽ cười: "Kỹ thuật của tôi không bằng bọn họ, cho nên –."
.....
Hàn Nại nghiêng đầu, đem ngôn ngữ thổi vào lỗ tai đã phiếm hồng của Nặc cảnh quan: "Tôi phải đến gần một chút."
"Tôi không cần thôi miên nữa."
Nặc cảnh quan cảm giác tóc gáy cũng sắp dựng lên, lỗ tai cô luôn luôn mẫn cảm, bị Hàn tổng thôi khí như vậy dường như thổi một cái trong nháy mắt có cảm giác rồi. Hàn Nại còn đang cười, tay đẩy thân thể Nặc Nhất Nhất lên cao, không lưu tình chút đẩy cô trở lại trên sô pha.
Hàn tổng đứng dậy, hai tay đặt hai bên vai của Nặc Nhất Nhất, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống: "Đòi thôi miên là cô, muốn trốn chạy cũng là cô, vậy mặt mũi của tôi để ở đâu?"
Nặc cảnh quan căn bản không dám nhìn Hàn Nại, mặt đỏ thành con tôm, cực kỳ khó chịu: "Tôi sai rồi còn không được sao?"
"Cô sai ở chỗ nào?"
Hàn tổng vẫn như cũ duy trì quyền chủ động tuyệt đối, tóc dài mềm mại rơi vào trên mặt của Nặc Nhất Nhất, từng chút tản ra, nhộn nhạo lòng thiếu nữ.
Khuôn mặt Nặc cảnh quan vo thành một nắm, chật vật chật vật chịu thua: "Tôi sai rồi, sau này tôi không bao giờ lấy oán trả ơn nữa, tôi nhất định sẽ mỗi ngày nấu cơm cho Hàn tổng, không cùng Hàn tổng đối nghịch nữa, cô nói đông tôi không nói tây."
"Không có thành ý."
Hàn tổng mím môi nhịn cười: "Tôi cho rằng thừa nhận sai lầm hẳn là đều phải nhìn thẳng ánh mắt của đối phương."
"......"
Nặc cảnh quan chần chờ nhìn Hàn tổng, chỉ thấy một đôi mắt hắc bạch phân minh vô cùng xinh đẹp, ánh sáng lấp lánh, giống như ẩn chứa vô hạn phong tình, câu ra điện lưu, trực tiếp kích vào trong lòng.
"Xin lỗi....."
Nặc cảnh quan ủy khuất như cô vợ nhỏ, Hàn tổng nhìn cô cúi đầu, nhìn cô mím môi, còn có xương quai xanh trắng nõn rồi lại phiếm một tầng phấn hồng gợi cảm, đạm đạm nhất tiếu, nàng vươn tay, vuốt ve cánh môi của Nặc Nhất Nhất: "Ngoan."
!!!
Nặc cảnh quan giống như chó bị đạp phải đạp, đẩy Hàn Nại ra đứng lên, cô sờ môi mình, tức giận nhìn Hàn Nại.
Hàn tổng trái lại lạnh nhạt ngồi trên ghế sô pha, hai tay buông lỏng đặt hai bên, thản nhiên hỏi: "Thế nào, còn muốn thôi miên?"
......
Nặc cảnh quan đi rồi, mang theo đầu tức giận sau khi bị đùa giỡn cùng khi dễ vào nhà. Cả buổi tối cô hầu như cái gì cũng không làm, chỉ là vẫn dùng tay ngơ ngác sờ môi mình, nhân sinh lần đầu tiên, bởi vì một nữ nhân mà mất ngủ.
* * * * * * *
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Nặc cảnh quan một đêm không ngủ giống như kẻ trộm ngồi dậy rón rén đem làm xong điểm tâm cho Hàn tổng, mặc cảnh phục, trời còn chưa sáng liền chạy ra khỏi Hàn gia, cụ thể vì sao phải trốn, cô cũng nói không rõ, nói chung trong lòng không phải rất bình tĩnh.
Cố định giao thông công cộng, đến sở cảnh sát, Nặc Nhất Nhất nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mới sáu giờ, cô hà hơi một cái đi vào trong sở, muốn bổ giấc an thần, cách đó không xa đã nhìn thấy một thân ảnh cao gầy đứng ở đó.
.....
Thần kinh bạch đại quái?
Nặc cảnh quan sờ sờ mi cốt mới thay băng gạt lúc sáng, cô cúi đầu, kéo cổ áo nỗ lực che khuất bản thân, muốn đem mình làm người qua đường tiến vào trong sở.
"Nặc cảnh quan."
Mẫn Văn sớm đã thấy Nặc Nhất Nhất, nàng mỉm cười gọi cô lại, Nặc Nhất Nhất thân thể cứng đờ, tiếp tục đi, thần kinh bạch đại quái nhất định là đang gọi Nặc cảnh quan khác.
"Nặc cảnh quan cái đầu núp ở dưới cổ áo, tôi đang gọi cô"
Không nhanh không chậm giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, Nặc cảnh quan sắp hỏng mất, gần đây cô rốt cuộc là đã gặp vận rủi gì, thế nào gặp phải một đống tổ tông không thể trêu chọc như vậy?
Phải đối mặt, cùng lắm thì chính là sống mái với nhau một lần, Nặc cảnh quan hít sâu một hơi, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Mẫn Văn.
Đều nói người động vật thích cái đẹp, thị giác xúc động vĩnh viễn đều là phản ứng đầu tiên, cũng là trung thành nhất.
Nữ nhân ngày hôm qua còn đem mi cốt của ngươi đánh ra máu, hôm nay cứ như vậy một thân đơn bạc thuần trắng đứng trên đường phố vắng lạnh, gió nhẹ thổi tóc của nàng tán loạn, thổi vào xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ánh mắt vẫn như cũ mạnh mẽ quật cường lại để cho người ta thương tiếc, Nặc cảnh quan nhìn thấy có chút sửng sốt.
Mẫn Văn cảm giác được Nặc Nhất Nhất đang nhìn mình, đạm đạm nhất tiếu, vươn tay vuốt lại mái tóc bị thổi loạn, hỏi: "Tôi đẹp mắt không?"
.....
Mạnh cúi đầu, Nặc cảnh quan đỏ mặt. Nụ cười của Mẫn Văn càng đậm: "Nặc cảnh quan, tôi muốn mời cô ăn cơm, đối với chuyện ngày hôm qua nói lời xin lỗi."
Trầm mặc một hồi, Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn nàng: "Không cần."
Trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên Mẫn Văn thật không ngờ Nặc Nhất Nhất sẽ lập tức cự tuyệt như vậy.
"Chuyện ngày hôm qua, xin lỗi, là tôi hiểu lầm."
Biểu tình của Nặc Nhất Nhất không nóng không lạnh, hạ thấp giọng nói: "Tôi không biết cô cùng Bạch Bạch là quan hệ như thế nào, nhưng tôi là bạn của chị ấy, mà cô – bất quá là một người qua đường. Tại sao tôi phải cùng người qua đường nói chuyện?"
Huống hồ còn là một một người bệnh có chứng nóng nảy? Lớn lên dễ nhìn thì sao? Hàn tổng so với ngươi càng đẹp mắt!
Nặc cảnh quan âm thầm nghĩ, bỏ qua Mẫn Văn muốn đi, Mẫn Văn phản ứng nhanh hơn cô, dùng thân thể chặn cô lại.
Nặc cảnh quan nhíu mày, động đến vết thương ngày hôm qua, có chút đau, cô chớp mắt nhìn Mẫn Văn, trong mắt mang theo một tia cảnh cáo.
Mẫn Văn trái lại lạnh nhạt nhìn cô: "Hôm nay là ca trực của cô?"
Nặc Nhất Nhất nghi hoặc nhìn Mẫn Văn. Mẫn Văn mỉm cười: "Nếu như tôi cứ như vậy đứng ở bên ngoài, hô to Nặc Nhất Nhất tôi yêu cô, trong sở sẽ là phản ứng gì? Ân? bạn tốt?"
.....
"Tùy ý cô!" Nặc cảnh quan cắn răng, cô không thể bị hù dọa như vậy, xoay người rời đi. Mẫn Văn cong khóe môi, hít một hơi thật sâu, há mồm vừa muốn hô lên, đã bị Nặc Nhất Nhất lui về phía sau bịt miệng nàng lại: "Cô đủ rồi!"
Nặc Nhất Nhất nghĩ cô gần đây nhất định là số con rệp, nếu không thế nào nữ nhân bên cạnh một người lại kỳ quái hơn một người.
Ngồi trong quán trà, Nặc Nhất Nhất không biểu tình gì nhìn Mẫn Văn: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Mẫn Văn cúi đầu khuấy trà sữa, nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Nặc Nhất Nhất: "Tôi nghe nói Nặc cảnh quan mới vừa tham gia công tác không bao lâu, cùng Bạch Ngọc quan hệ tựa hồ không tệ."
Nặc Nhất Nhất trong lòng tiểu nhân cười tà ác, thì ra là muốn nhận sai, thù này không báo còn đợi đến khi nào.
"Đương nhiên, bọn tôi mỗi ngày ngủ cùng một chỗ."
Nặc Nhất Nhất nói cũng không sai, hai người một ký túc xá mỗi ngày khẳng định ngủ cùng một chỗ. Cô nghĩ đến ngày hôm qua cô chỉ gọi một tiếng "Bạch Bạch", thì bạch đại quái thần kinh này đã nôn nóng thành như vậy, hôm nay có thể hay không lại muốn đem cô làm thịt? Ngoài dự liệu, hiển nhiên Mẫn Văn trước khi ra cửa đã uống thuốc đi, nàng ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, cười như không cười: "Nga? Vậy cô có nhìn kỹ dáng người của cô ấy không, rất tốt nga~"
..........
Nặc cảnh quan trợn tròn cặp mắt nhìn Mẫn Văn, Mẫn Văn lại dán đến gần, quyến rũ lại giảo hoạt mà cười: "Hoặc là cô đã cảm thụ thưởng thức qua rồi?"