Chương 18

Edit + beta: Hạ Lam.

[TIỂU KỊCH TRƯỜNG CHƯƠNG 17]

Một chương không xuất hiện Thiếu soái: Nhớ hắn! Nhớ hắn! Nhớ hắn!

Cố Mính: Cút! Nếu hắn có thể cút khỏi nguyên tác thì càng tốt.

Tác giả:... Cô không thấy tra nam rất có tính khiêu chiến à?

Thiếu soái móc súng ra: Ai là tra nam?

Tác giả: Chu nhị công tử!

Vô tội vạ nằm không cũng trúng đạn Chu nhị công tử:... Mẹ nó, các người đều bôi đen tôi từ trong truyện đến tiểu kịch trường! Tôi đã trêu chọc ai đâu?

(Tôi quên edit đoạn này mà lười lại sửa chương 17 nên qua ké đất chương 18 tí)

Chương 18

Trong suy nghĩ của Cố Mính, nam nhân giống như món đồ đồ ngọt, ăn nhiều thì dễ bị béo phì, lâu lâu nhấm nháp thì được, còn không bằng bữa ăn chính hằng ngày.

Cô đem sự quái dị của Phùng Cù quy kết thành "trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường", nhanh chóng vứt ra sau đầu, kiếm tiền mới là mục tiêu cuộc sống, bớt thời gian cải trang đến toà soạn giao bản thải cuối cùng, bị Lữ Lương nhiệt tình lôi kéo không buông, nếu không phải hắn liến thoắn hỏi về sách mới thì Cố Mính còn tưởng hắn có ý đồ xấu xa nào đó.

Lữ Lương: "Khi nào thì tiên sinh bắt đầu viết bộ thứ hai? Tôi luôn vui lòng ưu tiên tiên sinh lên đầu trang."

Cố Mính: "Vẫn muốn chuẩn bị thêm một chút nữa."

Kết cục của công tử xui xẻo không tốt lắm, bị nữ nhân xinh đẹp tâm cơ lừa bịp tống tiền, thua hết tài sản của tổ tiên, còn ôm một đống nợ, cuối cùng bị người ta đánh chết, vừa nghèo vừa bệnh mà chết.

Tất cả là do sinh thời hắn gây nhiều nghiệt, những người có thể mua đọc thì đa số đều tun tưởng nhân quả luân hồi, đặc biệt hài lòng với cái kết truyện này.

Lữ Lương đem Cố Mính xem thành thần tài, nếu có thể liền mang lên thờ cúng thắp ba cây nhang luôn.

Cố Mính tạm biệt Lữ Lương, ra khỏi toà soạn không bao xa, cảm giác lưng như bị kim chích lần trước lại xuất hiện.

Cô đi vào xe kéo, phân phó chạy đến chỗ phồn hoa nhất Dung Thành, nào biết mới chạy qua hai con phố, xe kéo liền đi vào ngõ nhỏ hẻo lánh.

"Dừng lại, dừng lại!" Cố Mính cảm thấy không ổn, liên tục kêu dừng.

Phu xe mắt điếc tai ngơ, trong đầu Cố Mính lập tức toát ra những vụ mua bán gϊếŧ người, trong lòng lạnh lẽo - không chết dưới súng Phùng Cù, nhưng lại chết ở chỗ nào còn không biết.

Phu xe kéo xe chạy như bay, phòng óc hai bên nhanh chóng lùi lại.

Cố Mính tính toán tốc độ của xe, thời điểm xe kéo đi ngang qua hẻm nhỏ liền từ trên xe nhảy xuống, lăn vài vòng, mũ rớt xuống, bị người sau lưng chặn ngang ôm lấy.

Trong nháy mắt rơi xuống, mắt cá chân vặn một cái, khuỷa tay cũng trầy trụa, lúc đó không kêu đau nhưng bị người phía sau ôm lấy nên cô tức khắc hét lên, "Cứu mạng-"

Phu xe quay đầu nhìn cô lập tức cả người ngây ngẩn, nhất thời chần chừ không biết nên tiến lên hay là chạy trốn.

"A Mính đừng sợ!"

Cách mấy tháng, Cố Mính lại một lần nữa nghe giọng nói của Tạ Dư, nhưng không nghĩ tới lại trong hoàn cảnh này.

Cô la ầm lên, "Tạ Dư, cậu muốn gặp tôi cũng không cần phải lén lút như thế, muốn hù chết tôi à?" Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt si ngốc của Tạ Dư, nếu có thể cô liền đánh hắn vài cái bạt tay, khi không lại bị doạ đến ba hồn bảy phách muốn bay luôn.

Một đoạn thời gian không gặp, dù Tạ Dư ngồi xổm nửa ôm Cố Mính nhưng vẫn cảm nhận được hắn cao lên rất nhiều. Ánh mắt Tạ Dư liếc qua hướng phu xe biến mất, thần sắc phức tạp, "A Mính, nếu không phải cậu gặp nguy hiểm thì tớ cũng sẽ không xuất hiện. Tớ có hù cậu đâu?"

Hắn cẩn thận ôm Cố Mính đặt dựa vào tường, đứng dậy cười, "Vị bằng hữu này, nếu đã đến thì lộ mặt đi, lập mưu còn dấu đầu lòi đuôi, quả thật uổng phí một màn công phu."

Phương hướng phu xe biến mất đi ra hai gã nam nhân, nam nhân đi trước mặc áo dài, cao lớn thon gầy, sắc mặt nhợt nhạt, hai má hãm sâu như là bị người ta đào hết thịt hai bên má vậy, giống một người bệnh.

Tựa hồ gã có chút nghi hoặc, hướng Tạ Dư ôm quyền, "Có phải ngài là Trần Duyên Khách tiên sinh?"

Tạ Dư không thể hiểu được, "Có lẽ ông nhận nhầm người rồi."

Gã quay mặt nhìn thiếu nữ đang dựa vài tường, khuôn mặt không lớn bằng bàn tay, đôi mắt ngập nước, rõ ràng là một đứa con gái nhỏ tuổi, gã dần lộ ra biểu tình không thể tin được, "... Chẳng lẽ cô là Trần Duyên Khách?"

Cố Mính ngu lắm mới có thể thừa nhận.

"Ông điên à? Nhìn tôi có giống Trần Duyên Khách không?"

"Tại hạ là chủ biên Tang Bồi Tuấn." Gã cảm thấy thất bại - Trần Duyên Khách là nam hay nữ tròn méo ra sao cũng không ai biết được.

Nếu gã sớm biết Trần Duyên Khách trông như thế nào thì mắc gì phải bày trận địa như thế này?

Tạ Dư cảm thấy khó hiểu, "Chủ biên của một toà soạn còn kiêm luôn nghề bắt cóc à?" Nếu như vậy thì không phải đang giành bát cơm với Thanh bang của bọn họ sao?

Tang Bồi Tuấn còn bất đắc dĩ hơn hắn, "Tôi cũng đâu có muốn, nhưng mà người mới của toà soạn là Trần Duyên Khách văn phong cực kỳ tốt, hành tung không rõ, tôi chỉ có thể đưa ra cái hạ sách này thôi." Gã hướng hai người ôm quyền, "Đắc tội hai vị! Chúng tôi canh chừng mấy tháng chỉ phát hiện hai vị là khả nghi, hiện tại chúng tôi mời hai vị đến toà soạn làm khách."

Nam nhân đứng sau gã từ nãy đến giờ vẫn không có lên tiếng, hắn tiến lên vài bước, hiện ra khuôn mặt, thì ra là một nam nhân đầy cơ bắp dữ tợn, vừa rồi hắn luôn đứng phía sau nên không có nhìn rõ.

Cố Mính ngây ngẩn cả người, "Tang tiên sinh đây là muốn chuẩn bị hành hung đánh người sao?"

Tang Bồi Tuấn kinh ngạc, "Tại hạ là người làm công tác văn hoá nên sao có thể đánh người? Chỉ là muốn mời hai vị đến toà soạn của chúng tôi một chút."

Tạ Dư: "Nếu chúng ta không đi thì sao?"

Nam nhân phía sau Tang Bồi Tuấn bẻ bẻ ngón tay kêu răng rắc, tiến lên vài bước, khuôn mặt hung thần ác sát.

Ý uy hϊếp rất rõ ràng.

Cố Mính nghĩ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống hồ mắt cá chân của cô bị sưng lên, giày còn không mang được, dù vậy đi một chuyến thì cũng có sao?

Đang muốn đồng ý, Tạ Dư đã đứng trước mặt nam nhân kia, khẽ mỉm cười rồi dùng tốc độ cực nhanh đấm thẳng vào mũi hắn.

Người nọ không hề phòng bị nên bị đấm trúng mũi, hai dòng máu mũi đua nhau chảy ra, tức thì tình huống xấu hổ lên.

Tang Bồi Tuấn vỗ trán, "Hồng Vũ..."

Quách Hồng Vũ lắc mình đến gần, lao thẳng đến chỗ Tạ Dư, không nghĩ tới đối phương có thân thủ nhanh nhẹn ngoài ý muốn, hai người họ bắt đầu so chiêu, tiếng đánh nhau nghe mà ê hết cả răng.

Cố Mính: "..."

Tạ Dư bị ngu à?!

Cô kêu lên, " Đừng đánh! Đừng đánh nữa!"

Nhưng mà hai người kia như bị điếc, vốn là mới gặp nhau lần đầu mà đánh nhau như kẻ thù lâu năm vậy.

Đánh một lúc, Quách Hồng Vũ ngửa đầu, cảm giác trời đất như rung chuyển, hắn lảo đảo lui về, "ầm" ngã xuống đất.

Tang Bồi Tuấn: "..."

Tạ Dư lạnh lùng cảnh cáo, "Tang tiên sinh, người ngài đang tìm chúng tôi không biết, nên nếu ngài ép buộc chúng tôi thì không phải là chuyện tốt đẹp gì đâu. Nếu còn xảy ra thêm một lần nào nữa thì không phải một mình tôi đánh mà là cả bang đánh!"

Hắn bình tĩnh nói, lộ ra nụ cười máu lạnh, Cố Mính phát hiện mắt trái của hắn sưng lên, hàm răng đều là máu, không tốt hơn Quách Hồng Vũ bao nhiêu.

Hắn đi tới chỗ cô, mỗi bước đều rất chậm, cũng không biết bị thương chỗ nào nhưng hắn vẫn cười nhẹ, ngồi xổm trước mặt cô, gian nan bế cô lên, "Tớ dẫn cậu đi khám đại phu."

Cố Mính bị hắn ôm như ôm bảo vật, tay nắm áo hắn, từ góc này cô có thể nhìn thấy cái má bị bầm tím.

"Đi là được chứ rồi, cần gì phải đánh nhau?"

"Bởi vì cậu không muốn đi."

"Tôi không muốn đi thì cậu cũng không cần đánh nhau với hắn bị thương đến nông nỗi này."

"Chuyện mà cậu không muốn làm thì tớ tuyệt đối không ép buộc cậu."

Hiển nhiên là Tạ Dư cảm thấy tính mạng của hắn có bao nhiêu quan trọng, người trong lòng mới quan trọng.

Hắn ôm Cố Mính đi đến y quán gần nhất, đại phu sờ vài cái, "Xương cốt sai chỗ."

Cố Mính hoảng hốt tái mặt, "Không lẽ muốn nắn lại?"

Đại phu chỉ huy Tạ Dư, "Cậu ôm chặt cô bé một lát đi."

Tạ Dư ôm cô gắt gao, chỉ nghe một tiếng thét thảm, xương phát ra tiếng "rắc" một cái thế là hồi phục, Cố Mính đau đến ra một đầu mồ hôi.

Lúc về, Cố Mính ngồi trên xe kéo hỏi Tạ Dư, "... Sao cậu biết tôi lâm vào nguy hiểm thế?"

Đối diện với ánh mắt của Cố Mính, Tạ Dư lộ ra vẻ thẹn thùng, "Đôi khi tớ sẽ đứng ở cổng trường nhìn cậu..." Hắn hèn mọn năn nỉ cô, "A Mính, cậu đừng đuổi tớ đi được không? Nếu không phải cậu gặp nguy hiểm thì tớ sẽ không xuất hiện đâu."

Tâm Cố Mính run lên.

Cô bị người khác khinh thường cũng quen rồi, lâu dần đã quên mất tư vị được tôn trọng, có đôi khi người ta duỗi chân muốn dẫm ngã cô thì chưa gì cô đã lăn đùng ra trước, thuận nước đẩy thuyền, tiếc không thể nịnh nọt hỏi thêm một câu: Ngài có vừa lòng không?

Thói quen này có lẽ Phùng Cù lĩnh hội rất sâu sắc.

Trước sống chết, tôn nghiêm là cái thá gì?

Rung động chỉ trong chốc lát, từ giờ trở đi cô càng phải linh hoạt ứng phó nhiều tình huống nguy hiểm nữa.

Cô cười cười tự giễu, "A Dư, cậu thân với tớ quá sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó."

Tạ Dư: "Tớ không để ý cái này, tớ chỉ muốn biết cậu có chấp nhận tớ không?"

Cố Mính cười, "Tiếc là tớ nhát gan lại yếu đuối, chỉ hy vọng hai ta đều sống lâu mà thôi."

Khi Cố Mính trở lại phủ thiếu soái quả thật doạ sợ dì Lâm, "Di thái thái, cô đi đâu mà thành ra như này?"

"Ngoài đường mém chút nữa thì bị xe tông."

Cô bâng quơ ứng phó một câu rồi lết cái chân què lên cầu thang.

"Di thái thái, hay là mời quân y lại đây khám cái đi? Quân y bên người thiếu soái phải nói là rất giỏi."

"Không cần đâu." Cố Mính tâm mệt, khập khểnh bò lên lầu hai, quần áo không thèm thay đã gục đầu ngủ mê, đến nửa đêm thì cảm giác bên người trầm xuống, cô cũng không phản ứng, tiếp tục ngủ ngon lành.

Phùng Cù dễ dàng gật đầu với lý do bị thương của Cố Mính, hắn cũng giống dì Lâm đều muốn mời quân y đến xem một cái nhưng bị Cố Mính từ chối.

"Đã được đại phu ở ngoài khám rồi, Thiếu soái không cần lo lắng."

Phùng Cù cảm thấy sai sai chỗ nào nhưng mà lại không biết là sai ở đâu, chỉ có thể ôn hoà dặn dò, "Vậy ở nhà dưỡng thương cho tốt rồi đi học sau."

Hắn còn quân vụ cần xử lí nên ngay sau đó liền rời đi.

Cố Mính ngoan ngoãn đồng ý, ô tô hắn mới vừa chạy ra khỏi cổng, chân sau của cô đã một hai đòi đi học, dì Lâm còn ngăn không được.

Editor: Chán thật, web reup truyện của mình nó dạng như auto copy, post, không hề có một đứa admin nào để mình ib giải quyết hết luôn, mình mới vừa đăng là bên đó có luôn á mọi người. Nhưng mà mình vẫn la lết đi edit tiếp nhé!