Đôi mắt Lương Thiền mở to ra, cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Dược phẩm Nhân Nhất!
Mới sáng hôm nay, cô nhìn thấy cái tên này trong tài liệu mà Đồ Tể lấy từ trong két sắt ra.
Hơn nữa sau khi Chu Lương chết, có một khoản tiền lớn được gửi vào tài khoản của vợ chồng họ Chu, bên gửi tiền là Dược phẩm Nhân Nhất!
Bọn họ bắt đầu sản xuất thuốc điều trị bệnh trầm cảm rồi ư?
Chiều nay cô lên mạng tìm kiếm các loại thuốc mà Công ty Dược phẩm này kinh doanh, không thấy có loại thuốc này.
Thấy vẻ mặt của cô là lạ, Trần Khai Ngọc hỏi: “Sao vậy? Thuốc này có vấn đề gì à?”
Lương Thiền lắc đầu, trong lòng dần dần sinh ra một nghi vấn, nhưng nó thuộc về chuyện kinh doanh, huống hồ vụ án chưa bắt đầu điều tra, vẫn đang trong giai đoạn bảo mật.
“Mẹ, con cũng không biết có vấn đề gì không, mấy ngày nay mẹ cứ uống loại thuốc lúc trước đi, thuốc này con mang về Cục.”
Trần Khai Ngọc làm vợ của một cảnh sát hơn hai mươi năm, rất nhạy cảm với một số chuyện: “Được, mẹ nghe con.”
Tính Lương Thiền hấp tấp, vốn định ở nhà ngủ một đêm, nhưng bây giờ cô phát hiện ra điểm đột phá, cộng thêm những lời nói mà Đồ Tể nói hôm nay, cô không ở nhà nổi nữa.
Cô nhét lọ thuốc kia vào túi, ôm Trần Khai Ngọc: “Mẹ, vốn con định ở nhà với mẹ một đêm, nhưng con đột nhiên nhớ ra một vài chuyện, tối nay phải trở về, cuối tuần con lại về thăm mẹ. Cô Từ, cô chăm sóc tốt cho mẹ cháu nhé!”
Nói xong, không đợi người khác có phản ứng gì, cô mở cửa đi luôn.
Trần Khai Ngọc bất đắc dĩ cười một tiếng, than thở: “Haizz, con bé này!”
***
Cùng lúc đó, trong quán bar tên là Mị Sắc trên một con phố sầm uất của thành phố Lâm.
Chu Chấn Thiên ngồi hút thuốc trong phòng riêng, trên mũi dán một miếng băng gạc, vẻ mặt âm trầm.
Bên cạnh hắn ta có mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc thời thượng, cầm ly cocktail, lắc eo ngồi xuống bên cạnh hắn ta.
Chu Chấn Thiên có ngoại hình sáng sủa, cho tiền thì hào phóng, tuy rằng hơi nóng nảy, tính cách như con vua, nhưng tóm lại vẫn là vị khách tôn quý nhất của quán bar này.
Trên chiếc xô pha bên cạnh Chu Chấn Thiên còn có mấy người nữa, vừa hút thuốc vừa ve vãn cô nàng bên cạnh.
Nếu là bình thường, chắc chắn Chu Chấn Thiên cũng giống bọn họ, cô nào tới cũng nhận.
Nhưng hôm nay, khi những mùi nước hoa nồng nặc ấy ập vào mũi, hắn ta lại cảm thấy khó chịu, thậm chí là chán ghét.
Trong đầu hắn ta bỗng nhớ tới cảnh mình bị nữ cảnh sát kia ấn xuống đất, hoặc nói đúng hơn là hoài niệm thủ đoạn bạo lực, vừa ngang tàng vừa gợi cảm của cô.
Chu Chấn Thiên nhả ra một làn khói, đẩy cô nàng đang sờ mó lung tung bên cạnh ra, mắng một câu: “Đệch, cô xịt mấy tấn nước hoa vậy hả? Làm ông suýt viêm mũi luôn rồi.”
Đám đàn em của Chu Chấn Thiên nhìn nhau, một người tên là Thạch Đầu thông minh, biết gần đây gia đình Chu Chấn Thiên xảy ra chuyện, anh rể và chị gái của hắn ta bị cảnh sát bắt vì bị tình nghi gϊếŧ người.
Hắn liếc mắt với cô gái bị mắng kia, để cô ta nhường chỗ cho mình, sau đó rót thêm rượu cho Chu Chấn Thiên.
Hắn cười tủm tỉm, nói: “Anh Thiên sao vậy? Hôm nay các anh em tụ tập trừ xui cho anh, anh vẫn thường tới nơi này, sao lại không thích?”
Chu Chấn Thiên cũng không rõ cảm giác của mình lúc này là gì.
Sau khi nộp tiền bảo lãnh cho hắn ta ra ngoài, bố hắn ta cầm roi quất hắn ta một trận, sau đó nhốt trong nhà để “hối cải”, cuối cùng mấy ngày nay cũng được thả ra.
Hắn ta lập tức liên lạc với đám đàn em, gọi bọn họ tới thả lỏng, vậy mà trong đầu lại nghĩ tới nữ cảnh sát đã đánh mình bầm dập.
Hắn ta bưng chén rượu trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt mạnh xuống, vỗ vai Thạch Đầu, nói: “Tôi nói cho cậu biết, đù má, đầu tôi bị phân lấp đầy rồi, mấy ngày nay toàn nghĩ tới, hơ, toàn nghĩ tới nữ cảnh sát đã bắt mình...”
Thạch Đầu và mấy anh em bên cạnh bày ra vẻ mặt như bị táo bón: “A...”
Một tên tóc vàng bên cạnh Thạch Đầu nói: “Anh Thiên, nữ cảnh sát đó có đẹp không?”
Mặt Chu Chấn Thiên đỏ tưng bừng, ợ một hơi rượu: “Đẹp, đẹp... hơn cả sao nữ!”
Thạch Đầu nhìn đám đàn em bên cạnh, nói: “Hay là mấy anh em bắt cô ấy về đây cho anh?”
Chu Chấn Thiên bỗng nở nụ cười, vỗ mạnh vào vai Thạch Đầu, chỉ vào mũi mình: “Bắt? Lũ các cậu á? Ha, nhìn thấy vết thương của ông đây không? Cô ấy đánh đấy, đừng nói là cậu, đánh mười thằng như tôi cũng không thành vấn đề!”
Thạch Đầu và mấy người còn lại nhìn nhau.
Bọn họ đều đi theo Chu Chấn Thiên, trước kia Chu Chấn Thiên để mắt tới ai, nếu không tán được, bọn họ sẽ ra trận, không biểu diễn một vụ anh hùng cứu mỹ nhân thì lại dùng một vài chiêu hèn hạ, đảm bảo những cô đó sẽ nghe lời răm rắp.
Nhưng bọn họ không dám đối chọi với cảnh sát.
Toàn là người có tiền án, bị bắt vào không phải chuyện đùa.
Thạch Đầu nghĩ, tâm trạng của Chu Chấn Thiên không tốt, vậy thì dẫn hắn ta đi giải sầu. Gái xinh đúng không? Bọn họ không kiếm được một nữ cảnh sát xinh đẹp, nhưng có thể cosplay được mà.
Rất nhiều người xung quanh bọn họ thích cái kiểu “sự dụ hoặc của đồng phục” như thế này.
Hắn chỉ muốn ấn like cho IQ của mình, lẳng lặng nói vài câu vào tai Chu Chấn Thiên.
Vốn Chu Chấn Thiên đang không vui, nghe thấy lời đề nghị của Thạch Đầu, hắn ta hơi kích động: “Được đó nhóc, sao cậu tìm được nơi đó vậy?”
Thạch Đầu cười gian: “Em không có tài cán gì, nhưng chơi bời thì khỏi phải bàn.”
Thế là cả đám kéo nhau ra khỏi quán bar.
Lúc ấy đã quá nửa đêm, tại một công viên sườn đồi ở vùng ngoại thành nào đó của thành phố Lâm.
Nửa năm trước, khu đất này đã bị tập đoàn Nam Sơn mua lại, đang trong trạng thái khai thác, gần đây xảy ra chuyện nên đã đình công gần nửa tháng rồi.
Những bụi cây trồng từ một năm trước còn chưa kịp cắt tỉa, mấy chiếc xe đỗ ở cách đó không xa.
Chu Chấn Thiên bước từ trên xe xuống, nhìn thấy một khu đất trống, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Hắn ta không vui, nhíu mày nói với Thạch Đầu: “Cái đệch, cậu chọn cái nơi quái quỷ gì vậy hả? Âm u rùng rợn!”
Thạch Đầu nói: “Anh Thiên, anh không biết đấy thôi, gần đây thành phố Lâm càn quét tệ nạn căng quá, nhỡ bị phát hiện ra thì chúng ta sẽ bị tóm đấy.”
Chu Chấn Thiên nhìn cô nàng xinh đẹp đã thay đồ cảnh sát trong lòng, lại nhìn khung cảnh xung quanh, không hiểu sao chẳng cảm thấy hứng thú chút nào.
Thạch Đầu nháy mắt với cô nàng trong lòng Chu Chấn Thiên.
Cô nàng hiểu ý, nũng nịu kéo Chu Chấn Thiên đi vào sâu trong khu vực lùm cây.
Đèn xe dập tắt, trời đen kịt. Bất chợt, một tiếng hét thảm thiết vang lên, như một cái dùi đâm thủng màn trời của vùng ngoại thành này.
***
Một tiếng sau, Lương Thiền có mặt ở hiện trường phát hiện ra án mạng.
Đang là nửa đêm nên những đội viên khác chưa tới.
“Đội trưởng Lương tới rồi.” Cảnh sát nhân dân của khu này đưa một đôi găng tay cho cô.
“Ai báo cảnh sát?”
Cảnh sát nhân dân chỉ vào đám người ăn mặc kỳ lạ, đang ngồi run rẩy ở bên cạnh, không nhịn cười nổi: “Những người này tụ tập mua bán da^ʍ, chạy tới vùng dã ngoại, kết quả là phát hiện ra thi thể trong hang động, sợ mất hồn mất vía.”
Lương Thiền nhìn thoáng qua hiện trường đã bị phong tỏa, pháp y và người của tổ khám nghiệm dấu vết đang kiểm tra thăm dò.
Cô quay đầu đi về phía nhóm người kia.
Tuy nói là người báo án, nhưng dính líu tới việc tụ tập mua bán da^ʍ, bọn họ vẫn bị cảnh sát nhân dân của khu trông giữ, chờ cảnh sát hình sự của Cục Cảnh sát thành phố tới thẩm vấn xong rồi sẽ tiến hành xử phạt.
Lương Thiền tới gần, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Một cô gái mặc đồng phục cảnh sát “kiểu mới” ngồi xổm bên cạnh hắn ta, trông còn rất trẻ, chưa tới hai mươi tuổi.
“Chu Chấn Thiên à, tôi tưởng là ai. Vừa được cứu ra, bây giờ lại vào, tôi tò mò lắm đấy, lần này bố anh lại lấy lý do gì để cứu anh ra đây?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu.
Khuôn mặt của Chu Chấn Thiên trở nên vặn vẹo.
Thạch Đầu và đám đàn em lặng lẽ ngẩng đầu lên, trông thấy một nữ cảnh sát xinh đẹp khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, như sương tuyết cuối thu.
Dáng cô dong dỏng, không phải kiểu liễu yếu đào tơ, khiến người ta cảm nhận một một vẻ đẹp khỏe khoắn.
Thảo nào người thường xuyên nhìn thấy gái xinh như anh Thiên cũng phải nhớ mãi.
Chu Chấn Thiên sầm mặt ngồi xổm ở đó, chỉ muốn tìm một cái lỗ để đút đầu mình vào.
Hắn ta đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh gặp lại cô, ví dụ như lái xế hộp tới cổng đơn vị đón cô, hoặc là bày ra một màn pháo hoa rực rỡ dưới khu nhà cô ở.
Tóm lại, không phải là tình huống hiện giờ.
Tất nhiên là Lương Thiền không biết những suy nghĩ trong lòng Chu Chấn Thiên, cô liếc nhìn ba người đàn ông và ba cô gái khác ở đây.
“Ai trong số các người là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?”
“Là, là tôi...”