Chương 17
Thân thể Kỳ Tiểu Nguyên đột nhiên run lên, làm bản xét nghiệm trong tay cũng lắc lư theo. Hai tay của cậu gắt gao đan vào nhau, cái cảm giác bị người nhìn xuyên thấu đãkhiến cậu khẩn trương đến mức không khống chế được sự run rẩy.
Diệp Thần vỗ vỗ Quý Hoành: “Đừng dọa cậu ta.” Sau đó xoay người đỡ Kỳ Tiểu Nguyên: “Trước tự giới thiệu một chút, chú là Diệp Thần, chú ấy là Quý Hoành. Thừa Tử là thằng nhócmà hai chú đã nhìn từ nhỏ đến lớn. Nó cùng con của tụi chú Diệp Diệp cùng với chúng ta… chúng ta…”
Quý Hoành tiếp lời: “Con rể Thẩm Lăng Hiên của tụi chú!” Nếu phân không rõ, vậy đơn giản không cần phân luôn.
Thẩm Lăng Hiên vừa là cháu ngoại của Quý Hoành vừa là con rể của hắn. Loại quan hệ này người ở bên ngoài nhìn vào rất vô nghĩa. Bất quá hắn cũng không để ý, còn thoải mái thừa nhận chuyện cháu ngoại cùng cậu của nó ở cùng nhau, đã vậy còn sinh ra đứa nhỏ Quý Dân có huyết thống gần trong họ hàng.
Diệp Thần nhu nhu ấn đường, bảo: “Đúng thế, ba đứa tụi nó đều lớn lên cùng nhau. Thực hiển nhiên, Quả cam nhỏ không biết cậu đã sinh cho nó một đứa con trai, đúng không?”
Đôi môi Kỳ Tiểu Nguyên có chút phát run, cậu không nghĩ tới bí mật màmình cố gắng giấu kín trong hai năm qua, cứ như vậy bị trắng trợn bại lộ trước mặt người khác.
“Chú, các chú vì sao lại nghĩ Tử Tử là do cháu sinh? Hai người dựa vào cái gì cho rằng, một người đàn ông như cháu có thể sinh con?”
Diệp Thần nhẹ nhàng cười cười, không nói gì, chỉmở một tấm ảnh trong di động lên: “Chú nghĩ dù chú giải thích thế nào cũng không thông, vẫn là trực tiếp cho cậu xem sự thật đi!”
Kỳ Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn ảnh chụp trong di động của Diệp Thần. Trên ảnh chụp là một người đàn ông có ngũ quan cực hoàn mỹ, đường cong khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài xõa ngang vai. Dưới ánh mặt trời, người kia lộ ra biểu tình biếng nhác, miễn cưỡng nằm trên cái võng dưới cây liễu, trong ngực còn ôm một con mèo màu trắng. Nếu đột nhiên nhìn qua, hình ảnh này thật giống như một tấm áp–phích tuyên truyền cho một bộ phim điện ảnh.
Khi nhìn kỹ, sẽ thấy được phần bụng của đối phương hơi hơi nhô lên, nếu như là người khác khả năng sẽ cảm thán – người đàn ông có diện mạo hoàn mỹ như vậy, đáng tiếc lại có bụng bia.
Thế nhưng theo những gì Kỳ Tiểu Nguyên phát hiện, nếu như là bụng bia thì không có khả năng chỉ có phần bụng dưới mới nhô lên như vậy. Người đàn ông trong ảnh chụp chỉ mặc một kiện áo len, rất rõ ràng có thể thấy được cái bụng nhô cao. Nếu căn cứ những gì trông thấy, hắn ta phải mang thai ít nhất cũng năm tháng.
Kỳ Tiểu Nguyên xoay người nhìn về phía Quý Hoành, bởi vì cậu nhận ra người đàn ông xinh đẹp trên ảnh chụp cũng chính là người nam nhân không yên lòng ở trong phòng mổmà chạy đi điều tra này. Nhất là mái tóc dài xõa tung độc quyền kia và chiếc nhẫn bạch kim chói mắt có cùng kiểu dáng trên tay trái.
Diệp Thần thu di động, khẽ cười cười: “Hiện tại cậu có thể yên tâm nói cho chúng tôi biết rồi chứ?”
“Đứa nhỏ này là con của Thừa Tử phải không? Cậu mang thai khi nào? Vì sao lạimuốn trộm sinh con của Thừa Tử?” Diệp Thần không phải muốn gây sự, thật rabọn Quả cam nhỏ ở trong tâm hắn đều cùng một dạng. Bỗng nhiên có người ôm một đứa nhỏ xuất hiện ở trước mặt hắn, mà đứa bé này cònlà con của một trong mấy đứa nhỏ mà bọn họ trông coi, đã vậy con là trộm sinh. Tuy rằng, người thanh niên trước mắt này cũng không phải dạng người thủ đoạn, nhưng nếu biết rõ được sự thật, đối với ai cũng đều có chỗ tốt.
Kỳ Tiểu Nguyên hiệncó rất nhiềunghi vấn trong đầu. Cậu muốn biết tại sao mình có thể sinh con, vừa muốn biết người ta vì sao cũng có thể giống cậu mang thai. Nhưng hiện tại xem ra, cậu vẫn nên đem nguyên nhân sinh Tử Tử nói rõ ràng mới tốt.
Kỳ Tiểu Nguyên không phải là người giỏi biểu đạt, nếu không cậu cũng sẽ chẳng thầm mến Cao Thừa Tử ba năm mà chừa nói ra được một chữ nào.
Thời điểm nói chuyện, Kỳ Tiểu Nguyên có chút nghẹn ngào: “Cháu… cháu thích anh ấy…”
Lúc này, thần thái không chút để ý của Quý Hoành rốt cục thu liễm một chút, hắn thu hồi tờ báo cáo, bắt đầu cẩn thận lắng nghe Kỳ Tiểu Nguyên kể chuyện xưa: “Không… là cháu thầm mến anh ấy ba năm…” Nói tới đây, Kỳ Tiểu Nguyên đã cảm thấy ủy khuất.
Cậu thích một người có gì sai sao? Cậu chỉ muốn trước khi hắn rời đi giao thân mình cho hắn cũng là sai sao?
Thật ra cậu cũng không biết bản thân của mình ra sao nữa. Tại sao chỉcùng anh ấy làm một lần mà cậu đã mang bầu?
Thời điểm mới vừa biết mình mang thai, Kỳ Tiểu Nguyên quả thực sợ đến choáng váng. Cho dù như vậy, chỉ vì đây là con của anh ấy, nên cậu mới có thể kiên trì sinh đứa nhỏ ra. Dù chịu nhiều khổ cực hơn nữa, nhiều đau đớn hơn nữa, cậu cũng không để ý, bởi vì cậu có thể sinh cho người mình yêu một đứa con! Cho dù cậu không phải nữ nhân, cậu cũng sẽ vì đối phương mà cố gắng sinh đứa con nối dõi tông đường.
“Cháu là tiểu binh của bộ hậu cần Bầy Sói, còn anh ấy là huấn luyện viên Bầy Sói. Năm đó, cháu mỗi ngày đều nhìn anh ấy ở thao trường luyện tân binh. Cháu thích sự ngoan tuyệt cùng với thái độ dụng tâm phụ trách với mỗi binh lính của ảnh. Dù sao nói đến cùng cháu chính là thích anh ấy.”
“Ba năm đó, cháu thật sự rất thống khổ, mỗi buổi tối cháu đều nhớ anh ấy đến mất ngủ. Nhưng cháu biết, anh ấy là huấn luyện viên giỏi giang còn cháu chỉ là tiểu binh, chớ nói chi là hai tụi cháu đều là nam. Cho nên cháu cái gì cũng chưa nói, chính cầnmỗi ngày được nhìn anh ấy thôi cũng thỏa mãn rồi. Nhưng cháu vẫn phải xuất ngũ. Khi nghĩ về sau rốt cuộc nhìn không thấy anh ấy nữa, trong lòng cháu rất khổ sở. Đêm hôm đó, anh ấy bỗng nhiên nói rất nhiều thứ với cháu, còn uống rượu nữa. Cháu ngay cả rượu cao lương cha mang cho mìnhcũng lấy ra… Sau đó, anh ấy uống liên tục, rồi cháu liền…”
Quý Hoành nghe tới đây chợttán thưởng nhìn Kỳ Tiểu Nguyên liếc mắt một cái: “Không tồi, nhóc con có tiền đồ lắm! Sớm nên như vậy, xuống tay trước chính là cháu. Quả cam nhỏ thằng nhóc này căn bản chính là đầu gỗ, cháu không đem nó ấn lên trên giường, nó căn bản sẽ không ở cùng với ai đâu.”
Kỳ Tiểu Nguyên sắc mặt ửng đỏ: “Sau đó, cháu lại liên tục phát sốt đến nửa tháng. Trong nửa tháng này cháu luôn luôn uống thuốc Đông y, thật vất vả điều dưỡng cho tốt, lại bắt đầu ói. Cháu có một người bạn mở phòng khám trung y, cậu ấy bắt mạch cho cháu, rồi nói cháu đã mang thai. Có lẽ là do đoạn thời gian đó cháu vừa uống thuốc lại phát sốt, cho nên thời điểm hoài thượng Tử Tử mới có thể tạo thành dị tật cho trái tim của con…”
Diệp Thần hợp thời nói: “May mắn là cháu uống thuốc Đông y, nếu không thì sẽ chẳng đơn giản là bệnh khuyết thiếu vách liên thất như vậy đâu.”
Diệp Thần ôm cánh tay nhìn Kỳ Tiểu Nguyên: “Nói như vậy, Tử Tử thật sự là con của Thừa Tử? Chính là, đêm hôm đó nó không biết sao? Đột nhiên có một đứa nhỏ giống y như nó xuất hiện ở trước mặt, vậy mà nó không mảy may hoài nghi?”
Mà lúc này, Cao Thừa Tử vừa muốn gõ cửa lại nghe được mấy câu nói của Diệp Thần. Hắn dừng động tác trêntay, lặng yên trốn phía sau cửa, ấn đường thật sâu nhíu lại.
Tử Tử là con của Cao Thừa Tử? Tử Tử là con trai của mình?
Kỳ Tiểu Nguyên nức nở lắc lắc đầu: “Anh ấy không biết, đêm hôm đó ảnh say đến rối tinh rối mù, cháu dù đẩy như thế nào, gọi anh ấy thế nào, ảnh cũng không tỉnh. Nếu không bởi vì… cháu cũng không dám…”
Sau, Kỳ Tiểu Nguyên giật mình, lại nói: “Sau khi phát hiện Tử Tử có bệnh tim bẩm sinh, cháu lập tức đưa con đến thành phố Z chữa bệnh. Nhưng bác sĩ nói con phải nộp tám vạn làm tiền phẫu thuật cùng tiền thế chân nằm viện trước buổi chiều hôm qua. Cháu không có nhiều tiền như vậy. Cháu đã đem tất cả tiền bạc đầu tư vào trang trại nhà mình. Ngay khi trang trại vừa có được lời nhuận thì không ngờ tới Tử Tử lại mắc phải bệnh này. Không có cách nào khác, cháu phải chạy đi tìm bạn học cũ mượn tiền. Không ngờ lão Đại của bọn cho vay nặng lãi kia lại vừa vặn có tiếp xúc với anh Thừa Tử, bọn họ muốn dùng cháu lấy lòng anh Thừa Tử, liền đem cháu bắt đi…”
Hiển nhiên, Quý Hoành chả thấy hứng thú gì với phần trước của câu chuyện, thật ra hắn càng thấy hiếu kì với phân đoạn phía sau hơn. Chỉ là Kỳ Tiểu Nguyên kể tới đây lại không chịu nói nữa.
Mà thật ra cũngkhông cần cậu ta nói, mọi người đềucó thể đoán được mặt sau đã xảy ra chuyện gì.
Quý Hoành lia đôi mắt sắc bén, lướt qua dấu hôn trên cổ Kỳ Tiểu Nguyên: “Đây là kiệt tác của Quả cam nhỏ?”
Kỳ Tiểu Nguyên theo bản năng vươn tay che đi, lại phát hiện mình đang mặc một chiếc áo thun nên căn bản không thể giấuđược gì, đành phải mặt đỏ tai hồng gật đầu: “Dạ, cháu bị hạ được, anh ấy nếu không làm thế cháu sẽ chết mất. Ảnh nói ảnh đã chạm vào thân thể cháu, về sau sẽ để cháu theo ảnh. Nhưng cháu biết, anh Thừa Tử chính là người như thế, trong lòng ảnh đối cháu chỉ có trách nhiệm, không có yêu thích. Nếu anh ấy biết Tử Tử là con trai của mình, trách nhiệm trong lòng ảnh sẽ nhiều thêm một phần. Đó cũng là một trong những nguyên nhân cháu không nói anh ấy biết Tử Tử là con trai của ảnh. Cháu thừa nhận cháu ích kỷ. Cháu không nên vì vậy mà không cho cha con hai người nhận nhau. Nhưng trong lòng cháu… vẫn không thể vượt qua hố sâu này…”
Quý Hoành hé mắt: “Không chỉ có nguyên nhân này, nhiệm vụ của Quả cam nhỏ hiện tại so với mọi người tưởng còn phức tạp hơn nhiều. Nếu để cho người khác biết nó có một đứa con trai, đứa nhỏ này sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Cháu làm không sai, đừng quá đặt nặng vấn đề.”
Lúc này, chiếc đồng hồ cao cấp đeo trên cổ tay của Cao Thừa Tử bỗng truyền đến một trận tê dại. Cao Thừa Tử lập tức nhíu chặt ấn đường. Hắn biết khả năng có nhiệm vụ mới, liền thối lui đến một góc khuất, nhìn nhìn bốn phía vắng lặng lập tức hướng về phía đồng hồ nói: “Cô Lang thu được tín hiệu, Đầu Sói xin đưa ra chỉ thị!”
Ngay lập tức, một mệnh lệnh ngắn gọn được phát ra: “Bến tàu số 2, đầu tàu nòng cốt của tổ chức X sắp lên bờ, nhiệm vụ kỳ này tên là ‘Kỳ tích’, quan sát kỹ hắn. Trong vòng 3 ngày sẽ tiến hành gặp gỡ đầu sỏ của X, tra ra thân phận của tên trùm này.”
Cao Thừa Tử lập tức trả lời: “Cô Lang đã rõ!”
Buông cổ tay xuống, Cao Thừa Tử lập tức xoay người đi lên lầu. Mới vừa đi hai bước, hắn lại lộn trở lại phòng bệnh ICU.
Xuyên thấu qua tấm thủy tinh thật dày, Cao Thừa Tử nhìn đứa nhỏ vẫn đang chìm vào hôn mê nhưcũ. Nắm tay nho nhỏ của bé đang gắt gao nắm chặt, ấn đường nhíu lại, lông mi dưới ánh đèn huỳnh quang run nhè nhẹ. Khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn lại lộ ra ti tí kiên nghị. Cao Thừa Tử bỗng nhiên nở nụ cười: “Đây mới thật là con của mình!”
Cha Kỳ lúc này đang nằm ở ghế salon ngoài phòng hồi sứcnghỉ ngơi. Đêm qua ông đã lo lắng hãi hùng cả đêm, thật vất vả mới ngủ trong chốc lát.
Cao Thừa Tử quay đầu lại nhìn ông một cái, rồi xoay người nhìn Tử Tử, nói: “Con trai, ở chỗ này chờ ba ba. Chờ ba trở về sẽ dẫn con cùng người cha còn lại của con về thăm ông bà. Ba ba hiện tại phải đi làm siêu nhân, con ba nhất định cũng là một tiểu siêu nhân. Kiên cường lên cục cưng! Ba ngày sau, ba ba sẽ trở lại.” Nói xong Cao Thừa Tử xoay người, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Làm một bộ đội đặc chủng, thời điểm chấp hành nhiệm vụ không thể có bất luận vướng bận gì.
Thế nhưng trong lòng hắn hiện tại lại có đến hai cái. Nhưng hắn là Cao Thừa Tử. Dù trong lòng có nhiều vướng bận hơn nữa, thì Cao Thừa Tử hắn vẫn là một con sói hoangcô độc đánh mãi không chết.
Ngay khi Cao Thừa Tử chậm rãi đóng cửa lại, cha Kỳ lại chậm rãi mở mắt ra, trongđáy mắt không có lấy nửa điểm buồn ngủ. Ông hơi hơi nhănấn đường, nhẹ nhàng phun ra một hơi: “Cái gì nên tới, cuối cùng vẫn phải tới.”
Hay hài hihihi