Chương 74: Các loại săn sóc

Tin tức Đàm Minh Triết mang thai rất nhanh truyền đến tai Đường Thu Diệp.

Năm mới không có việc gì, Tiểu Duệ cũng đi học, bà đang cùng các chị em đánh bài, hơn nữa vận may cực kỳ tốt.

Sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Đường Cửu, tiền thắng được bà cũng không cần, để những chị em khác thay thế vị trí của mình, vô cùng lo lắng mà rời đi.

“Ai? Sao chị Đường rời đi nhanh như vậy a?”

“Không biết, thần thần bí bí, không nói gì.”

“A, tính toán một chút, đánh bài, đánh bài tiếp.”

“Tôi có thể đem tiền riêng của chị Đường chiếm làm của riêng không?”

“Như vậy sao được, tiền thắng được chờ một lúc mời chúng ta ăn cơm.”

Đường Thu Diệp để tiểu Lưu trực tiếp đưa đến nhà Thẩm Đường Cửu.

Âu Dương Văn và Lục Dương còn chưa đi, Thẩm Đường Cửu để cho bọn họ đi siêu thị mua một đống nguyên liệu về nấu ăn, hắn chuẩn bị làm cơm để cho Đàm Minh Triết thưởng thức.

Đàm Minh Triết nôn một đường trở về, vào lúc này còn khó chịu hơn, cho nên cũng không cứng rắn chống đỡ, được Thẩm Đường Cửu ôm đến phòng ngủ nghỉ ngơi.

“Anh đem tin tức em mang thai nói cho mẹ, em chờ một lúc muốn ăn cái gì, để mẹ làm cũng được.” Thẩm Đường Cửu đắp kín chăn cho cậu, dùng tay xoa bụng của cậu, vô cùng thân mật.

Đàm Minh Triết đem chăn che mặt lại, thẹn thùng nói: “Ai nha, em ngượng ngùng. Sao anh lại nói cho mẹ nhanh như vậy?”

“Để bà giúp đỡ đồng thời chăm sóc em, mới tốt!” Thẩm Đường Cửu đem chăn kéo xuống một chút, cười nói, “Đừng che miệng lại, cẩn thận hô hấp không được.”

“Trước tiên anh nói chuyện với Lục Dương đi, ngày hôm nay để cho bọn họ ở lại đây ăn cơm. Đợi một chút Tiểu Duệ tan học để cho bọn họ đi đón con.” Đàm Minh Triết sắp xếp nói.

“Được.” Thẩm Đường Cửu nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ, không sai biệt lắm cũng sắp đến giờ Tiểu Duệ tan học, hắn hôn Đàm Minh Triết một cái, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Âu Dương Văn và Lục Dương ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, nhìn thấy hắn đi ra, hai người đều lên tiếng trêu chọc hắn, học bộ dạng hắn vừa nãy nói chuyện với Đàm Minh Triết, diễn lại một lần.

Lục Dương nằm ở nơi đó, Âu Dương Văn dùng tay xoa bụng của hắn, thâm tình nói: “A Triết, những ngày kế tiếp em lchuyên tâm dưỡng thai đi, chuyện còn lại đều giao cho anh!”

Thẩm Đường Cửu: “...”

Âu Dương Văn và Lục Dương cười nghiêng ngả, suýt chút nữa từ trên ghế sa lông ngã xuống dưới.

Thẩm Đường Cửu làm bộ muốn đạp Âu Dương Văn, Âu Dương Văn bò lên chạy đi, Thẩm Đường Cửi vì lo lắng cho Đàm Minh Triết nhưng lúc này lại bị bọn họ chọc cười, chuẩn bị đi làm đồ ăn.

“Hai người các cậu chờ một lúc giúp tôi đón Tiểu Duệ, tôi phải đi nấu cơm, hai người muốn ăn cái gì thì mua về đây, tôi làm cho.””Được.” Âu Dương Văn và Lục Dương liếc mắt nhìn nhau, đứng lên, cầm áo khoác đi ra ngoài, “Hai người cứ vui vẻ trải qua thế giới hai người đi, chúng tôi đi trường học đón Duệ Duệ.”

Nói xong mở cửa rời đi.

Vừa đúng lúc này, Đường Thu Diệp đến.

Đường Thu Diệp nhìn thấy hai bọn họ không khỏi sửng sốt một chút, Âu Dương Văn nhanh chóng chào hỏi: “Con chào bác.”

Lục Dương cũng cùng bắt chuyện: “Chào bác gái”

“Ừ, chào hai đứa, hai đứa đi đâu vậy? Làm sao không ăn ở lại cơm? Chớ vội đi, hôm nay ở đây ăn cơm đi.”

“Yên tâm đi, chúng con nhất định sẽ ở lại đây ăn cơm. Bây chúng con phải đi đón Tiểu Duệ, thằng bé sắp tan học rồi.” Âu Dương Văn giải thích.

“Thì ra là như vậy a, vất vả cho hai đứa rồi.” Đường Thu Diệp nhẫn nhịn hưng phấn nói lời từ biệt với bọn họ, sau đó vào cửa, liền mở miệng hỏi Thẩm Đường Cửu, “Tiểu Triết đâu?”

“Ở trong phòng ngủ ạ.” Thẩm Đường Cửu một bên nguyên liệu nấu ăn mang vào nhà bếp, một bên trả lời.

“Tiểu Triết thế nào rồi?” Đường Thu Diệp hỏi.

“Em ấy rất khó chịu, hôm nay trên đường đến sân bay, liền bắt đầu nôn, ở trên máy bay cũng không tốt, nôn một đường trở về, con để cho em ấy đi ngủ rồi ạ.”

“Như vậy a... Mấy tháng rồi?” Đường Thu Diệp tò mò hỏi.

“Lục Dương nói hơn sắp tháng. Hẳn là từ hồi chúng con mới ra nước ngoài.” Thẩm Đường Cửu xoa mũi, “Đáng tiếc lúc trước không rõ ràng, cũng không có dấu hiệu gì. Nếu không con cũng không dẫn em ấy chạy khắp nơi như vậy.

“Giai đoạn này là như vậy, ăn không được cái gì.” Đường Thu Diệp rất có kinh nghiệm,bà hỏi Thẩm Đường Cửu, “Con đang muốn làm gì vậy?”

“Con cũng không biết, xào vài món thức ăn, làm chút cháo!”

“Mẹ cảm thấy nên nấu nồi canh gà thì hơn.” Đường Thu Diệp đề nghị, “Có dinh dưỡng còn dễ ăn.”

“Canh gà dễ ăn ạ?” Thẩm Đường Cửu trợn mắt ngoác mồm.

Đường Thu Diệp ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn: “Vừa nhìn con liền biết con không hiểu. Tránh ra, để mẹ làm, đi gọi điện thoại cho cha con, để cho ông ấy mang gà cậu con biếu tới đây, buổi trưa đều ở đây ăn cơm đi.”

“Dạ.” Thẩm Đường Cửu ngoan ngoãn tránh ra, đi gọi điện thoại cho Thẩm Chương Niên.

Thẩm Chương Niên so với Đường Thu Diệp bình tĩnh hơn nhiều, nói câu biết rồi liền cúp điện thoại.

Bất quá, sau khi cúp điện thoại, trên mặt ông lão cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

Thẩm Đường Cửu mới vừa để điện thoại di động xuống, Đường Thu Diệp đột nhiên từ phòng bếp chạy ra ngoài, đi về phía phòng ngủ của Thẩm Đường Cửu: “Mẹ đi xem Tiểu Triết.”

“Mẹ!” Thẩm Đường Cửu kéo mẹ mình lại, nhẹ giọng nói, “Mẹ chớ doạ cậu ấy, cậu ấy xấu hổ.”

“Ôi...” Đường Thu Diệp không nhịn được vui vẻ, “Còn xấu hổ? Được thôi, con qua xem nó một chút, nếu nó đang ngủ thì thôi, không ngủ thì con hãy ngồi nói chuyện với nó một lúc. Để mẹ làm cơm cho các con là được.””Cảm ơn mẹ.” Thẩm Đường Cửu ôm bà một cái, vô cùng ung dung trở về phòng ngủ.

Đàm Minh Triết đương nhiên không thể ngủ nhanh như vậy, tay cậu khoát lên trên bụng, không có tinh thần gì, trừng mắt nhìn Thẩm Đường Cửu.

Đừng tưởng rằng hạ thấp giọng cậu sẽ không nghe thấy.

Thẩm Đường Cửu mỉm cười đi tới bên giường, nằm xuống bên cạnh Đàm Minh Triết, đưa tay ôm ôm cậu vào trong lòng: “Khỏe chưa? Còn chưa ngủ sao? Có cần anh rót cốc nước cho em không?”

“Ngủ không được, không muốn uống.” Đàm Minh Triết cầm lấy tay Thẩm Đường Cửu chơi đùa ngón tay của hắn, “Em có phải nên đi ra chào hỏi mẹ hay không?”

“Không cần, mẹ đang bận rộn nghiên cứu thực đơn.” Thẩm Đường Cửu dịch người nằm sát vào bên cạnh Đàm Minh Triết.

“Vừa nãy người nào đó không phải nói muốn nấu ăn cho em sao? Vào lúc này lại để mẹ làm.”

“Mẹ quá hưng phấn, để cho mẹ nấu cơm đi.” Thẩm Đường Cửu đem bàn tay tiến vào chăn, để lên trên bụng Đàm Minh Triết “Anh xoa cho em?”

“Xoa cũng không có tác dụng.” Đàm Minh Triết thở dài, “Ai, thế giới hai người vẫn chưa trải qua đủ. Sau này sẽ có hai, ba tháng ăn không thơm ngủ không ngon.”

“Cực khổ rồi.” Thẩm Đường Cửu vẫn nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu, “Mẹ nói nấu canh gà cho em, bảo cha mang hai con gà lại đây.”

“Thay em cảm ơn mẹ.” Đàm Minh Triết nghĩ đến lúc trước cậu mang thai Tiểu Duệ, giai đoạn ốm nghén cũng rất khó khăn.

Vào lúc này bên cạnh có Thẩm Đường Cửu săn sóc, còn có cha mẹ đối với cậu tốt như vậy, cậu không khỏi cảm thấy cảm động.

Con người a, lúc còn một mình thì có thể dễ dàng tự lập chống chọi, nhưng khi có người yêu thương săn sóc thì lại có thói quen muốn ỷ lại vào người đó.

Tɧẩʍ ɖυệ nhìn thấy người đón bé là Âu Dương Văn và Lục Dương, đầu tiên là vô cùng sốt sắng mà hỏi: “Ba ba và cha đâu ạ? Không phải nói ngày hôm nay trở về sao?” Làm sao không tới đón con?

“Chớ sốt sắng. Bọn họ không có chuyện gì, chỉ là ba ba con....” Lục Dương có thể hiểu đứa nhỏ đang lo lắng cái gì”

“Ba ba con làm sao vậy?” Tɧẩʍ ɖυệ không chờ hắn nói xong liền vội vàng hỏi.

“Ba ba con mang thai rồi.” Lục Dương nhanh chóng trả lời, “Con sắp được làm anh trai!”

Tɧẩʍ ɖυệ thở phào nhẹ nhõm, không khỏi ngạc nhiên ồ lên một tiếng, sau khi bò lên xe, bé kinh ngạc hỏi: “Thật ạ?”

Bé vẫn luôn không tin việc này.

Lúc này nhất định phải tận mắt xem, ba ba sinh em bé thế nào!

Như vậy liền có thể biết bé được ba ba sinh ra như thế nào.

Vừa về đến nhà, Tɧẩʍ ɖυệ liền ném cặp sách chạy đến phòng ngủ.

Nhìn thấy cha dĩ nhiên ôm ba ba nói chuyện tâm tình, bé không nhịn được bĩu môi.

“Ba ba!” Tɧẩʍ ɖυệ kêu một tiếng, theo thói quen muốn nhào lên, Thẩm Đường Cửu vội vã ngồi dậy đón lấy bé,“Đừng liều lĩnh như thế, ba ba con không thoải mái.”

“Con nghe thầy Lục nói... Ba ba trong bụng có em bé?” Đôi mắt Tɧẩʍ ɖυệ sáng long lanh, từ trong l*иg ngực Thẩm Đường Cửu vươn tay muốn thử thăm dò một chút, “Con xem một chút được không?”

Đàm Minh Triết không nhịn được vui vẻ: “Hiện tại vẫn chưa nhìn ra cái gì cả.”

“Vậy lúc nào thì có thể nhìn ra?” Tɧẩʍ ɖυệ chớp mắt, Thẩm Đường Cửu vẫn là đem bé để tới bên cạnh Đàm Minh Triết, ánh mắt thằng bé vẫn chăm chú nhìn vào bụng Đàm Minh Triết, còn vén chăn lên nhìn một chút.

Quả nhiên cái gì cũng không thấy.

“Phải qua hai, ba tháng nữa mới nhìn rõ.” Đàm Minh Triết vỗ một cái cái mông nhỏ của bé, “Thời điểm đó con có thể nhìn ra rồi.”

“Ba ba có phải rất đau bụng không?” Tɧẩʍ ɖυệ lo lắng hỏi.

“Hiện tại không đau.”

“Vậy ba ba nghỉ ngơi thật tốt.” Tɧẩʍ ɖυệ dùng tay nhỏ sờ sờ mặt Đàm Minh Triết, nằm úp sấp ở một bên, “Sau khi con vào cửa liền nhìn thấy bà nội ở nhà bếp nấu ăn, rất thơm a. Chờ một lúc gọi ba ba dậy ăn cơm.”

“Biết rồi, con có nhớ ba ba không?” Đàm Minh Triết đưa cánh tay ra, ra hiệu Tɧẩʍ ɖυệ nằm vào trong l*иg ngực của cậu.

Tɧẩʍ ɖυệ quay đầu nhìn Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu cười với bé: “Con nói chuyện với ba ba đi, cha đi giúp bà nội làm cơm.”

“Dạ!” Tɧẩʍ ɖυệ ngã vào khuỷu tay Đàm Minh Triết, dựa vào l*иg ngực Đàm Minh Triết, cùng cậu nói liên miên những chuyện xảy ra khoảng thời gian này.

“Ông bà nội cho con rất nhiều tiền lì xì.” Trước kia Tɧẩʍ ɖυệ trải qua tết âm lịch không có ấn tượng gì, thời điểm bảy tuổi lần đầu ở nước B trải qua tết âm lịch, mặc dù không có ba ba và cha ở bên cạnh, nhưng bé có ông nội bà nội, hơn nữa trẻ con ở nhà bên cạnh còn thả pháo hoa, ông nội và bé đồng thời đốt pháo, chơi cực kỳ vui.

Đàm Minh Triết một bên nghe thanh âm non nớt của con trai hưng phấn nói chuyện này chuyện kia, một bên đem tay đặt ở trên đầu con trai, giúp bé nhẹ nhàng xoa tóc, sau đó, không bao lâu, cậu liền buồn ngủ.

“Ba ba, chúng ta còn đi xem hoa đăng...” Tɧẩʍ ɖυệ nhận ra được Đàm Minh Triết không xoa tóc cho bé, liền lặng lẽ ngồi dậy, nhìn Đàm Minh Triết, thấy ba ba nhắm mắt lại hô hấp đều đều, đã ngủ rồi, bé cũng không tiếp tục nói nữa, tiến lên ở trên mặt Đàm Minh Triết hôn một cái, suy nghĩ một chút, lại duỗi ra tay nhỏ ở trên bụng Đàm Minh Triết nhẹ nhàng sờ một chút, “Ngoan ngoãn nhá, để ba ba ngủ.”

Nói xong bé từ trên giường nhẹ nhàng xuống dưới, cẩn thận rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Bé vừa ra cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Âu Dương Văn bọn họ đứng ngoài cửa, bé dựng thẳng đầu ngón tay kề sát miệng, thì thầm nói: “Xuỵt, đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy, ba ba cháu đang ngủ.”

Âu Dương Văn đem bé kéo đến bên người, xoa tóc của bé, “Ôi! Duệ Duệ sao con lại đáng yêu như vậy!”

Hết chương 74

Edit có lời muốn nói: Mang thai dưỡng dục bảo bảo không phải chuyện dễ đâu!!