Ôm Ấp Yêu Thương

3.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện xoay quanh tình yêu của thiếu nữ tài năng tuyệt sắc, mạo hiểm nhiệt huyết ngọt ngào cưng chiều đem lòng thương yêu nam nhân chính là nội dung của truyện Ôm Ấp Yêu Thương của tác giả Nha …
Xem Thêm

Chương 9: Gặp Lại Lần Nữa Ở Thanh Mai
Tiểu Anh từ từ ngồi dậy từ đống đồ trang sức trong quán nhỏ, nhìn quanh đám người, bóng dáng cao lớn rắn rỏi ở trong đám người thoáng một cái đã qua.

Lúc ấy chỉ có một ý niệm nhảy ra trong đầu, là BLACK, đạo thánh BLACK.

Tiểu Anh vì ý niệm đột nhiên xông ra của mình mà hưng phấn không thôi, thần tình kích động đẩy đám người đi đường phía trước ra hai bên, nắm máy chụp hình dọc theo đường phố bước nhanh đuổi theo. Khoảng cách càng ngày càng gần xác định tấm lưng kia chính là BLACK, nhịp tim đi theo bước chân không ngừng tăng nhanh, cánh tay có thể lập tức đυ.ng phải bờ vai của anh thì đột nhiên từ tiệm tạp hóa bên cạnh vọt tới đám người đem cô cùng anh tách ra.

Tại sao có thể như vậy!

Tiểu Anh lòng như lửa đốt, ra sức gạt đám người kia ra, thì BLACK đã sớm không thấy bóng dáng, cô ảo não dậm chân tại chỗ, bầy người lui tới dùng ánh mắt quái dị nhìn cô.

Tiểu Anh mếu máo xoay người, bỗng dưng, thấy trong đám người một người đàn ông ánh mắt lạnh nhạt đứng cách mình năm thước, đang không hề chớp mắt nhìn mình.

Đó là khuôn mặt bình thản không có gì lạ, cô chưa từng thấy qua, nhưng rõ ràng nhận thấy ánh mắt của người này, thâm trầm, không chứa nhiệt độ.

Khóe môi khẽ cong, lúm đồng tiền như hoa, mang theo tỉnh cảm nhớ nhung hướng anh chạy gấp tới.

Gió đêm kéo theo sợi tóc cùng làn váy, cô gái giống như một con bướm nhẹ nhàng hướng mình bay tới, quần áo xinh đẹp, lóe sáng châu quang, giờ phút này cũng không bằng nụ cười đẹp mắt đầy nhiệt tình trên mặt cô.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ ơ hờ.

Gần tới trước mặt, Tiểu Anh mới dừng lại bước chân, cúi đầu, khóe miệng không thể mỉm cười, thẹn thùng nói: "Tôi biết rõ anh là ai."

Hạ Thiệu Nhiên nhấc chân đi về phía trước, Tiểu Anh thu hồi nụ cười, chân nhỏ cũng tăng cường di chuyển, cố gắng đuổi theo một đôi chân dài, cái miệng nhỏ nhắn cũng nói không ngừng, "Mặc dù anh đổi gương mặt, chỉ là từ bóng lưng cùng mắt của anh, tôi có thể dễ dàng nhận ra anh tới, ân nhân cứu mạng của tôi, là anh đúng chứ? Ha ha, tôi biết ngay là anh. Anh biết không, con người của tôi trừ trí nhớ thật là không có ưu điểm gì hết, ha ha! Như đã nói qua, không phải anh đi Nhật Bản à, tại sao lại xuất hiện ở đây vậy, chẳng lẽ anh bỏ nhiệm vụ sao? Lúc này anh muốn trộm. . . . . ." Nói đến đây, Tiểu Anh bỗng chốc che miệng lại, quan sát chung quanh một chút, xác định lời của mình không dẫn tới sự chú ý của người khác mới thả tay xuống, cười híp mắt nói: "Thật xin lỗi, nói sai, ha ha!"

". . . . . ."

Hạ Thiệu Nhiên im lặng, bước nhanh, Tiểu Anh miệng nhỏ luôn miệng nói: "Thật ra thì ngày hôm qua tôi cũng suýt chút nữa đi Nhật Bản, tòa soạn bên kia tạm thời có biến động, mới tới nơi này. Chúng ta giống như rất có duyên! Đúng không?"

". . . . . ." Hạ Thiệu Nhiên dừng bước lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Tiểu Anh rắc rắc mắt, mặt lộ vẻ quẫn bách hỏi: "Có phải hay không. . . . . . Có phải anh chê tôi quá ồn hay không."

"Tôi cũng cần một trợ thủ." Hạ Thiệu Nhiên nói.

"A!" Trợ thủ? Trợ thủ thần thâu sao? Hiểu được ý, Tiểu Anh hưng phấn giơ tay nhỏ bé lên, "Tôi có thể sao?"

". . . . . ." Hạ Thiệu Nhiên không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc lại nghiêm túc, giống như đang thẩm vấn coi cô có đủ năng lực để trở thành trợ thủ của anh hay không.

Tiểu Anh bị ánh mắt vô cùng sắc bén của anh nhìn vào, tự tin giảm xuống, sáng rỡ trong mắt từ từ ảm đạm, mím lại cái miệng nhỏ, tay nhỏ bé từ từ hạ xuống. Trong lúc cô hoàn toàn mất đi lòng tin thì Hạ Thiệu Nhiên lạnh lùng ném ra một câu, "Đi theo tôi."

Đi theo tôi? Có ý tứ gì? Bị chọn trúng sao?

Tiểu Anh mặt mày hớn hở, nhảy dựng lên hoan hô, "Da!" Chú ý tới ánh mắt nam nam nữ nữ chung quanh tò mò nhìn, nhanh chóng khôi phục bộ dáng thục nữ, cổ họng yên lặng, bước không quy luật đuổi theo Hạ Thiệu Nhiên.

. . . . . .

Bên tron khách sạn kiểu Thái thức phong tình nồng đậm ánh sao, Tiểu Anh ôm gối trong ngực ngồi ở trên ghế sa lon, mắt to không an phận nhìn chung quanh.

Hạ Thiệu Nhiên bưng hai tách cà phê hương nồng tới đây."Cám ơn!" Tiểu Anh nhận lấy cà phê đưa lại gần chóp mũi ngửi một cái, "Thơm quá."

Hạ Thiệu Nhiên thả một tách trong tay ra, ngồi xuống ở bên người cô, nghiêng người về phía trước, mở laptop trên khay trà ra, đôi tay di chuyển nhanh chóng ở trên bàn phím, một chuỗi mật mã được nhập vào.

Thấy được ư!

Cư nhiên để cho cô thấy.

Thủ pháp của Hạ Thiệu Nhiên rất nhanh, nhưng Tiểu Anh có nhãn lực cực tốt trí nhớ tuyệt cao vẫn rõ ràng nhớ kỹ mật mã của anh.

Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên quay đầu, Tiểu Anh mừng thầm lập tức ngồi ngay ngắn, nâng tách cà phê lên cười hoà thuận vui vẻ nói: "Uống rất ngon, ha ha!"

Hạ Thiệu Nhiên quay đầu trở lại, điều tra hình ảnh cho cô nhìn, "Nhiệm vụ lần này chính là nó."

Tượng Nữ thần Tiểu Diệp!

Tiểu Anh không khỏi trợn to hai mắt.

Bốn kí lô hoàng kim chế tạo tượng Nữ thần Tiểu Diệp, áo khoác nữ thần vượt qua độ dày tờ giấy được tạo thành bởi vị trí đầu não với 108 phiến vàng lá. Từng phiến vàng lá được các sư phụ điêu khắc tài nghệ cao siêu khắc thành đường vân sống lá rõ ràng, chạm rỗng hạn chế nhiều, hoa văn tỉ mỉ tinh mỹ. Tượng Nữ thần Tiểu Diệp cũng vì vậy mà được đặt tên.

Thân thể Tiểu Anh lại gần chỉ vào pho tượng hoàng kim trên màn ảnh nói: "Đây không phải là pho tượng Nữ thần Tiểu Diệp ngày mai sẽ thi triển ở Cao ốc Ted sao?"

"Đúng." Hạ Thiệu Nhiên cắt hình ảnh, góc độ bất đồng thưởng thức bảo vật.

"Ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều người tới thăm, dưới con mắt mọi người trộm thế nào?" Tiểu Anh khổ não thay Hạ Thiệu Nhiên.

Hạ Thiệu Nhiên nói: "Cho nên cần cô giúp một tay."

"Ồ!" Tiểu Anh cau mày suy nghĩ sâu xa, "Nếu như bị chúng ta trộm, chủ nhà có thể rất đau lòng hay không, giống như vụ Cách Lâm Tư phu nhân trên Phi Thuyền Nguyệt Thần, khóc đáng thương như vậy."

"Cõi đời này có quá nhiều chuyện không hợp pháp không hợp tình, nếu như cô sợ hoặc là cảm thấy lương tâm lo lắng mà nói, có thể cự tuyệt." Hạ Thiệu Nhiên mặt lạnh, "Bụp" khép laptop lại. Nói: "Cô đi đi."

"Làm gì thế! Tôi lại không nói không giúp anh." Tiểu Anh bĩu môi, Hạ Thiệu Nhiên im lặng không lên tiếng.

Tiểu Anh để tách cà phê xuống, hoạt động cái mông nhỏ, lại gần anh, tay nhỏ bé giật nhẹ tay áo của anh. "Đừng như vậy, tôi chỉ tùy tiện nói một chút, thật ra thì tôi 100% nguyện ý giúp anh."

". . . . . ."

"Đừng tức giận, đấng mày râu còn như con nít thế, được rồi, nói cho tôi kế hoạch ngày mai một chút." Tiểu Anh chủ động mở Laptop ra, đưa tay làm cái tư thế mời, "BOSS đại nhân xin tiếp tục."

Hạ Thiệu Nhiên nhìn một chút cặp mắt to tràn đầy nhiệt tình kia, mới vô cùng không tình nguyện mở mặt bằng kiến trúc đồ sộ và bức vẽ giàn khung bên tron của tòa nhà Ted ra giảng giải cho cô.

"Cao ốc tổng cộng có 15 tầng, mỗi tầng, ở khúc quanh cầu thang đều có giám sát, mỗi tầng khác đều có hai an ninh phụ trách công việc tuần tra, theo dõi lầu 14, địa điểm hội triển lãm ở tầng 13, mười giờ buổi sáng ngày mai tượng từ Băng Cốc do máy bay trực thăng vận chuyển thẳng đến sân thượng lầu cuối Cao ốc, mười tên cảnh sát súng lục hộ tống tới một gian phong trong mật thất tầng 13. Đến lúc đó an ninh cả tòa lầu sẽ gia tăng gấp đôi, trọng điểm bảo vệ châu báu đại sảnh cùng cảnh lực gấp đôi bảo vệ tầng 13, thang máy cùng cửa cầu thang đều có cảnh sát canh giữ, nghiêm cấm khách tùy ý đi loạn."

Chỉ có nói đến những kiến thức hay tin tức liên quan đến trộm bảo vật thì người đàn ông này lời nói mới nói nhiều một chút. Ánh mắt Tiểu Anh lộ rõ đường cong gò má nguội lạnh của anh, thuận miệng hỏi: "Vậy chúng ta phải đi vào thế nào, nhiều cảnh sát như vậy, xông vào sao?"

Hạ Thiệu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, "Tôi giống như tội phạm sao?"

Tiểu Anh lắc đầu. Thành thật mà nói, gương mặt anh giốn như người bình thường, không giống tội phạm, cũng không giống ăn trộm, giống như ngồi ở trong phòng làm việc đi làm cho gia tộc, kiến trúc sư, hoặc là chuyên gia gì đó, tóm lại không có chút nào giống như ăn trộm.

"Này từ nơi nào đi?" Tiểu Anh đưa mắt quay lại gian phòng phong kín trong màn hình, nhíu mi lại suy nghĩ sâu xa ."Tôi thấy đạo tặc trong phim ảnh đều theo dây thừng ở cửa sổ từ trên trời giáng xuống."

Hạ Thiệu Nhiên châm chọc nói: "Đặc sản nướcThái là nhân yêu, không phải người mù."

"Phốc!" Tiểu Anh cười, tay nhỏ bé che môi lại nói: "Thật ra thì con người anh cũng không phải là đần độn như vậy! Có lúc cũng rất thú vị!"

Thú vị? Lần đầu tiên Hạ Thiệu Nhiên nghe được có người khích lệ mình như vậy.

"Thế nào, tôi nói không đúng sao?" Tiểu Anh nghiêng đầu hỏi.

Hạ Thiệu Nhiên không muốn lãng phí thời gian, đánh dấu bản đồ. Tiểu Anh không cam lòng hỏi tới, "Rốt cuộc tôi nói có đúng hay không?"

Tiểu cô nương bô bô.

Hạ Thiệu Nhiên giơ tay lên, ngón giữa dùng sức.

"Ai da!" Tiểu Anh bưng kín trán nhỏ.

"Chuyên tâm chút." Anh nói cô.

Sức lực ghê gớm thật, một cái thình lình còn rất đau, nhưng Tiểu Anh không cảm thấy đáng ghét chút nào, bởi vì rất thân nật nha! Hành động có điểm giống như người yêu nhau mới có. Nghĩ đến loại quan hệ thân mật đó, Tiểu Anh đỏ mặt.

"Nhiệm vụ ngày mai rất nguy hiểm, bắt đầu từ bây giờ cô tốt nhất là đem mỗi một câu tôi nói, mỗi một lộ tuyến đều phải liều chết ghi tạc vào trong đầu." Bộ dáng Hạ Thiệu Nhiên nghiêm túc, một đôi tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô hỏi: "Có thể làm được không?"

Tiểu Anh nghiêm túc, ưỡn ngực giương cằm, "Hoàn toàn không thành vấn đề, BOSS."

Hạ Thiệu Nhiên nói cẩn thận cho cô đường lẻn vào mật thất, cùng đường rút lui chạy trốn cùng với đường gặp phải tình huống đột phát thì ứng biến, Tiểu Anh nghiêm túc nhớ kỹ, có thể nói đến vai trò cải trang nhân vật thì Tiểu Anh không làm.

"Cái gì! Phụ nữ có thai! Tôi không muốn!"

Thêm Bình Luận