Ôm Ấp Yêu Thương

3.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện xoay quanh tình yêu của thiếu nữ tài năng tuyệt sắc, mạo hiểm nhiệt huyết ngọt ngào cưng chiều đem lòng thương yêu nam nhân chính là nội dung của truyện Ôm Ấp Yêu Thương của tác giả Nha …
Xem Thêm

Chương 17: Hắc Thủ Phía Sau Màn
Bởi vì một tấm hình mà dẫn tới họa sát thân, còn có người xui xẻo hơn so với Lạc Tiểu Anh sao? Nghĩ đến mình lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma, cả người Tiểu Anh cũng ỉu xìu xuống, làm cái gì đều không có hứng thú, nằm ở trên giường một tiếng liên tiếp thở dài.

Số mạng bị nắm giữ ở trong tay kẻ khác, loại cảm giác này thật không tốt.

"Hi, Hello!" Giọng nam vui thích.

Tiểu Anh lật người nhìn là Thạch Nam, ngồi dậy sửa sang lại váy, phờ phạc mà đáp lại: "Hi, Hello!"

"Nghĩ gì thế? Gõ cửa hai lần cũng không nghe thấy." Thạch Nam đặt mông ngồi ở bên giường, nói: "Lo lắng vấn đề sống chết của mình?"

"Bị anh nói trúng!" Tiểu Anh che khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dạng buồn bực không vui, "Hiện tại tôi đang nói chuyện với anh, không chừng một giây kế tiếp liền bị họng súng của sát thủ nhắm ngay!"

"Đừng lo lắng, súng không có đạn."

Tiểu Anh nghiêng đầu nhìn anh.

"Đạn đã bị sư huynh đổi đi rồi." Thạch Nam đứng dậy, "Được rồi, làm chuyện chính sự đi! Tôi cũng cần máy vi tính của cô, điện thoại di động, mang theo toàn bộ thiết bị điện tử của cô."

"Làm cái gì?" Tiểu Anh nghi ngờ.

"Tìm người hách máy vi tính của cô."

"Ha, thì ra anh là Hacker máy vi tính."

"NO! NO! NO!" Thạch Nam cố làm thâm trầm, "Hacker đã quá hạn rồi, bây giờ là cracker thời đại."

"Bộ dạng giống như rất lợi hại." Tiểu Anh tỉnh táo tinh thần từ trên giường nhảy xuống, kéo va li hành lý lấy máy vi tính, máy tính bảng ra.

Thạch Nam mở ra Laptop, làm chuyện đứng đắn, Tiểu Anh nhìn màn hình đen không ngừng lóe lên mã số, mặt sùng bái, "Rốt cuộc Hacker là cái gì mà làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí, cảm giác thật là lợi hại, anh chuyên dùng internet hắc nhân đồ cho thần thâu sao?"

"Nghề nghiệp của tôi là trộm mà, sở trường là loay hoay máy vi tính, làm phát minh ..., OK?"

"Ừ, Lý Khuynh Tâm đâu? Cũng là thần thâu sao?" Tiểu Anh hỏi.

"Đúng." Thạch Nam cười gian, "Chạy ra khỏi phạm vi tầm bắn của sát thủ, lại tiến vào những kẻ trộm, sợ sao?"

Tiểu Anh lắc đầu, "Không sợ, tôi đã làm qua hai lần trợ thủ cho đạo thánh rồi! Tôi cảm thấy khi ăn trộm thật có ý tứ."

Thạch Nam nghiêm túc, cau mày nói: "Cô nương, cô có ba hiện tượng vấn đề, bất chánh, hư hỏng."

"Không có, rất phù hợp. Anh cũng biết, không phải tất cả ăn trộm đều nổi tiếng là người xấu." Hai tay Tiểu Anh đệm lên cằm nằm ở trên mép bàn, nói: "Robin Hood, Tá La, bọn họ cũng là ăn trộm, nhưng lại trở thành anh hùng được sùng bái."

"Hôm nay những thứ hám lợi niên đại đã không lưu hành hiệp đạo rồi, ngây thơ." Thạch Nam không thể không đả kích từng cái của cô.

Tiểu Anh cong môi, xem thường. Nhìn mấy số liệu chợt lóe lên trong màn hình, càng cảm thấy cường đại hacker thần bí, tay nhỏ bé nâng hai má hỏi: "Như vậy, bình thường trừ làm phát minh, chu du các nước khắp thế giới trộm bảo vật, anh ở trên mạng trộm đồ thì còn có những yêu thích khác không?"

"Xem chiếu bóng."

"Tôi cũng thích xem điện ảnh. Phim tình cảm."

"Tôi thích xem phim Động tác tình yêu."

Phim Động tác tình yêu? Ách!

Anh trai nhà bên cạnh yêu thích hẳn là. . . . . .

Tiểu Anh nghiêng đầu nhìn anh.

Trước kia luôn cảm thấy những người đàn ông thích lén lút xem phim Đông tác tình yêu là đặc biệt bỉ ổi, nhưng Thạch Nam thản nhiên để cho cô không có sinh ra nửa điểm chán ghét, ngược lại cảm thấy anh thẳng thắn càng trở nên đặc biệt đáng yêu.

Tiểu Anh không nhịn được gục xuống bàn cười.

Thạch Nam hỏi: "Thế nào, có phải cảm thấy con người của tôi xấu xa lại bỉ ổi hay không?"

Tiểu Anh liếc mắt, "Không có! Tôi cảm thấy anh thật đáng yêu, hì hì, là một người thẳng thắn vô tư."

Thạch Nam phát giác mình càng ngày càng thích tiểu cô nương này rồi, lộ nụ cười đối với cô. Hai mắt bỗng chốc tỏa sáng, Thạch Nam cầm điện thoại để ở một bên lên bấm mã số: "Sư huynh, tìm được."

"Tìm được cái gì?" Tiểu Anh ngồi thẳng người.

"Người hách của cô." Thạch Nam đứng dậy từ cái ghế, mở hộc tủ ra tìm áo khoác, động tác nhanh chóng sau khi mặc chỉnh tề giơ túi đeo lưng lên, kéo cửa ra. Động tác của Hạ Thiệu Nhiên còn nhanh hơn so với anh, trên người anh cũng cõng một cái ba lô màu đen, đứng ở bên cửa chờ, Tiểu Anh trong cửa nhìn anh một cái, Tiểu Anh nói: "Các anh muốn đi ra ngoài sao?"

"Sẽ trở lại thật nhanh." Thạch Nam nói.

Tiểu Anh nhìn Hạ Thiệu Nhiên, "Vậy các anh cẩn thận một chút."

"Ừ." Thạch Nam quay đầu lại cảnh cáo nói: "Ngàn vạn đừng dùng máy vi tính của cô lên mạng, muốn dùng thì lấy máy vi tính của tôi, OK?"

"OK!"

Tiểu Anh nhìn bóng lưng Hạ Thiệu Nhiên rời đi, mím môi cười, nếu như một người đàn ông không quá muốn cô gái đi làm một chuyện mạo hiểm, có phải bày tỏ trong lòng người đàn ông kia có cô gái đó hay không!

Tiểu Anh biết Hạ Thiệu Nhiên tuyệt đối không phải là một người thích làm vui người khác, trong lòng anh nhất định là có cô.

Thiếu nữ mơ mộng luôn thích suy đoán tâm tư người yêu, tự cho là đúng mà kỳ vọng lấy được đáp lại của đối phương. Dưới mắt mục tiêu sát thủ đánh lén đã thành công, cái loại có hôm nay không có ngày mai, cô không biết mình có thể sống bao lâu, suy nghĩ ra một chuyện, cô sẽ chủ động xuất kích với Hạ Thiệu Nhiên.

"Thì ra là con ở đây!" Thu Phi Phi mới vừa mua đồ trở về giơ lên nhiều túi, kéo lấy tay Tiểu Anh, "Nghe nói con đã đến rồi, ta lập tức trở về, đến đây, xem xem y phục ta mới mua có xinh đẹp không, con cho ta chụp mấy tấm hình!"

Tiểu Anh giúp đỡ Thu Phi Phi cầm túi mua hàng, xin lỗi nói, "Dì Thu, lại tới quấy rầy, thật ngại quá."

"Còn nói lời khách khí, ta không phải đã nói rồi sao, đến nơi này coi như trở về nhà mình." Thu Phi Phi cưng chiều sờ sờ đầu của cô.

Tiểu Anh xấu hổ cười một tiếng, lộ ra hai lúm đồng tiền. Nghĩ thầm mình có thể từ trên người Thu Phi Phi hiểu rõ sở thích cùng cuộc sống tập tính của Hạ Thiệu Nhiên.

Cách xa thành phố, một nhà máy bỏ hoang vùng ngoại ô, Hạ Thiệu Nhiên cùng Thạch Nam dừng xe ở rừng cây kín đáo, từ xa nhìn lại, nhà xưởng cũ rách, nhìn dáng dấp đã bỏ phế lâu rồi. Thạch Nam mở máy tính bảng điều tra toàn bộ tin tức về nhà máy, sơ đồ mặt bằng kiến trúc. "Nhà máy Nữu Cách Lan vứt bỏ, năm năm trước báo phế, vẫn ném ở nơi này không người nào hỏi thăm, năm ngoái lúc chính phủ ra giá cao muốn thu hồi, bị cự tuyệt."

Hạ Thiệu Nhiên thông qua ống Nhòm quan sát tình hình xun quanh nhà máy, nhìn nhà máy như cũ rách, thực tế phòng tuyến nghiêm mật, nóc phòng, khúc quanh, khắp nơi đều cất dấu máy theo dõi.

"Phòng tuyến bố trí nghiêm mật." Hạ Thiệu Nhiên nói.

"Ha ha, nhìn tôi tra được cái gì này?" Thạch Nam hả hê đem laptop chuyển sang Hạ Thiệu Nhiên, "Mỗi tháng tiền điện của Nữu Cách Lan, nhà máy này chiếm một phần rất lớn. Dùng lượng điện cao như vậy, ở chỗ này làm được gì đây?"

"Vào xem một chút thì biết." Hạ Thiệu Nhiên đẩy cửa xuống xe, bị Thạch Nam gọi lại, "Đợi trời tối đen đi!"

Hạ Thiệu Nhiên không để ý anh khuyên ngăn, bóng dáng bao phủ ở trong rừng cây.

"A da! Anh gấp cái gì, chung quy phải cho tôi thời gian giải quyết máy theo dõi đã chứ!" Thạch Nam bất mãn oán trách ở trong máy bộ đàm, hai tay nhanh chóng gõ bàn phím.

Hạ Thiệu Nhiên xuyên qua rừng cây, đi tới phía sau nhà máy, trên đất bằng đống lớn bụi tro xám đen, đầu ngón tay chấm lên dùng chóp mũi ngửi ngửi, Hạ Thiệu Nhiên kết luận đó chính là tro bụi tạp chí sau khi đốt cháy.

Những thứ tạp chí kia đều bị tiêu hủy ở nơi này, Hạ Thiệu Nhiên tránh ra ghé đầu, dán chân tường lật vào trong nhà máy. Thạch Nam mới giải quyết hệ thống chủ khống, trong máy bộ đàm kêu lên: "OMG."

"Thế nào?" Hạ Thiệu Nhiên hỏi.

"Dưới đất âm 1 tầng, chuyện anh không tưởng tượng nổi. Haizz, đợi chút. . . . . ." Thạch Nam lại có phát hiện mới, "Có cỗ xe hơi màu đen hướng nhà máy đi tới."

Hạ Thiệu Nhiên ẩn núp mình xong, cách cửa sổ thủy tinh bụi bậm dầy cộm nặng nề thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở trước cửa lớn, cửa xe đẩy ra, người đàn ông áo đen xuống xe, cẩn thận quét qua tình hình bốn phía, từ trong túi áo móc ra bình xịt thuốc khoang miệng phun.

Hạ Thiệu Nhiên ra lệnh Thạch Nam, "Đến khách sạn gϊếŧ người chính là hắn, tra thân phận của hắn.

Thạch Nam chụp được ảnh người đàn ông, đưa vào máy vi tính, trong kho số liệu tiến hành đối chiếu.

Không tới nửa phút, tài liệu sát thủ liền bị tra ra.

Linh cẩu, bí 7 tập đoàn sát thủ đệ nhất.

Bí 7 tập đoàn?

"Phốc. . . . . ."

Thạch Nam đang uống cola phun ra. . . . . .

Thêm Bình Luận