Ôm Ai Đó Từ Phía Sau

6.25/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Yêu Ai Đó Từ Phía Sau
Em luôn chờ đợi một hình bóng ở nơi ấy, vừa xa vời, vừa không chân thực. Em luôn nuôi dưỡng một đoạn kí ức mong manh, chờ đợi ngày nó tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Một đoạn thương nhớ thuộc về anh mà em  …
Xem Thêm

Chương 11: Ảo ảnh mong manh
Chương 11. o nh mong manh



Có mt s tht không th chi cãi, là năm tháng chng bao gi đến hai ln, chuyn hôm qua mãi mãi thuc v quá kh, chuyn hôm nay vượt qua hai mươi tư gi ri cũng thành chuyn ca hôm qua.

Đôi khi, Diên Anh t hi mình, sao còn vn vương đến quá kh kh đau y. Cô nhng tưởng by nhiêu xót xa vướng bn tim cô tưởng chng như s biến mt vào mt lúc nào đó, nhưng s thc là nó đã hòa tan vào máu tht ca cô, đp chung nhp đp vi trái tim cô. Ch cn mt tế bào lên tiếng, thì vết thương trong lòng cô ngay lp tc mưng m và b nhim trùng.

Cô đã l m nhn ra cái tương lai xám xt đó. Ch là, không ng ngày y li đến nhanh như vy.

….

Xe bus cuối ngày đông nghịt, Diên Anh mím chặt môi, mồ hôi bắt đầu rịn thành từng giọt lớn. Cô ngửng mặt nhìn anh chàng cao lớn trước mặt: ngoại trừ bản mặt lạnh như kem bờ hồ ra thì dáng đứng ngông cuồng vẫn không hề thay đổi, quần áo thì khỏi phải bàn đi. Cứ như là vừa lấy về từ cửa tiệm giặt là ấy.

Hai mươi phút trước

- Chào đồng chí!-Diên Anh nhìn thy anh t đng xa, nhon ming cười-a, xế hp ca đng chí đâu?-Cô đo mt nhìn quanh qut.

- nhà-Anh h hng đáp, hai tay khoanh trước ngc.

- Vậy mình v bng gì?-Cô trn ngược mt nhìn anh. Không phi ch, my tháng mt dày đi quen xe chùa, ăn cơm chùa, cô còn chng bun mang ví theo người na ri.

- Bus-Anh hếch cm, tay ch v đim dng xe bus bên kia đường.

- Bus?-Cô ngạc nhiên, nhìn trân trân vào tm bin màu xanh sm.

- “Thử làm nhng chuyn em chưa tng làm”. Vy bt đu t ngày hôm nay và cái này đi.



Diên Anh bất giác mỉm cười, Duy Minh giống như một cơn mưa mát lạnh tắm mát cho tâm hồn già nua mục ruỗng của cô. Nếu như một ngày cơn mưa ấy biến mất thì điều gì sẽ xảy ra nhỉ?

Hơi lạnh của điều hòa trên xe chẳng đủ sức xua đi cái nóng, hơi người, mùi mồhôi nhớp nháp trong không gian chật chội này. Nhưng nhờ có người đứng trước mặt, nói chính xác hơn là nhờ cảm giác “hưng phấn” dễ chịu này mà Diên Anh cảm thấy bình thường, thậm chí còn thấy thú vị hơn cái cảm giác ngồi trên xe hơi sạch bong, sáng bóng như mọi ngày.

“Két..”, chiếc xe bus cũ kỹ đột nhiên phanh đột ngột, Diên Anh mất thăng bằng, cả người cô đổ về phía anh, đôi giày cao gót phản chủ đột nhiên gãy gót càng khiến cô cảm thấy như cơn đau vừa chạy dọc cơ thể. Diên Anh khẽ rên thành tiếng.

- Cời giày ra!

- Sao cơạ?-Trên xe ồn ã tiếng nhạc, cô phải dướn người lên cao để nghe anh nói.

- À..ừm-Anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt gần kề của cô, hoảng hốt quay mặt đi-Anh nói em tháo giày ra, đứng lên chân anh.

- Vậy cũng được sao? Anh chịu nổi không?-Cô nhếch mép cười.

- Chỉ cần không còn một vật nhọn nào đâm vào, anh sẽ chịu được-Anh không kém cạnh, đáp trả tức thì.

Cô cúi người, nhấc đôi giày cầm lên tay để đôi chân trần, mạnh mẽ dẫm lên đôi giày bóng loáng của anh.

Anh khẽ nhăn mày. Cô nhìn thấy điều đó. Nhưng chỉ thế thôi. Không hề có bất cứ một lời đùa cợt, trêu chọc thừa thãi nào. Anh tiếp tục chìm vào trầm mặc với bản mặt lạnh lùng, xa cách đó.

Xe bus đông nghịt, vừa nãy cô còn phải ngửi đủ thứ mùi hỗn tạp, nhưng lúc này, đứng gần bên anh, bao bọc lấy cô chỉ là mùi thơm thanh khiết của anh. Cô không rành về nước hoa, nên chẳng thể đoán ra được đó là mùi hương của nhãn hiệu nào. Nhưng cô có thể dễ dàng cảm nhận được mùi trà thoang thoảng, thêm một chút dư vị không thể trộn lẫn của thông……

Cô nhớ, ngày còn bé thơ, khi ba mẹ vẫn còn hòa thuận, cô thường nũng nịu đòi ngủ giữa hai người. Cô ngửi trên người bố có mùi gỗ thông, còn mẹ thơm mát hương trà cuối xuân.

Cảm giác đó dù đến rất ngắn ngủi, nhưng chẳng dễ quên chút nào.

Chút hoài hoặc trong lòng làm Diên Anh hơi khó chịu. Cô nhìn ra ngoài cửa kính, những ngôi nhà chầm chậm lướt qua trong thứ ánh sáng vàng vọt của đèn đường, những con đường cô thậm chí chưa từng đi qua trở nên thần bí, đẹp đến lạ kỳ trong bóng đêm… Chiếc xe dừng tại một điểm chờ, cạnh đó là một tiệm cà phê nổi tiếng của thành phố, cô nhìn qua tấm kính lớn vào bên trong, và nhìn thấy…

Người đang nở nụ cười điềm đạm trong đó là người thường xuất hiện trong giấc mơ của cô. Dù có biến anh thành bất cứ kiểu người gì thì cô vẫn có thể nhận ra ngay tức khắc. Huống chi, anh của ngày ấy và bây giờ chẳng khác nhau là mấy.

Tim cô nhói lên đau buốt.

Xe bus đón khách xong, nặng nề chuyển bánh. Diên Anh ngẩn ra, rồi cô vội vàng rời khỏi l*иg ngực của Duy Minh, chen qua đám đông trên xe. Cô điên cuồng đập cửa, cổ họng khô khốc nhưng không nói lên lời, nước mắt cứ thế trào ra. Cô mặc kệ những ánh mắt dò xét, cô mặc kệ người vừa chạy đến bên mình, nói với bác tài điều gì đó mà cánh cửa ngay lập tức bật mở. Trong đầu cô, chỉ là hình ảnh choán ngợp của anh ấy.

Cô bỏ lại sau lưng ánh nhìn quấn quýt của ai đó, mải miết chạy trên đôi chân trần.

Trong cô, những hình ảnh từ quá khứ nối đuôi nhau tạo thành một thước phim quay chậm lần lượt trở về. Anh đang ở gần cô, rất gần cô, chỉ cần cô cố gắng một chút thôi, thì sẽ gặp được anh.

Anh không khác xưa là mấy, dáng ngồi đĩnh đạc và nụ cười chừng mực đó đã từng dày vò con tim bé nhỏ của cô, nhưng cũng là động lực để cô sống mạnh mẽ đến như thế suốt chừng ấy năm.

An Vy vẫn nói cô giỏi giang tỉnh táo trong mọi chuyện, chỉ khi bước vào chuyện tình cảm mới trở nên “ngớ ngẩn”, ngốc nghếch, ủy mị hết thuốc chữa.

Ngốc nghếch ư? Đúng thế, mà không, là điên rồ mới đúng, chính bản thân cô cũng hay tự cười nhạo bản tính của mình. Nhưng nếu như không vin vào thứ độc dược chết người ấy, thì có khi nào cô sẽ mất đi tất cả mục tiêu của cuộc đời mình?

Khi cuộc đời ghim vào bạn những vết thương thật dài và thật sâu, chỉ có một kết quả duy nhất, là bạn sẽ cảm thấy đau đớn, rất rất đau đớn, nhưng cố gắng khoét những miếng ghim đó ra khỏi cơ thể, chỉ để nhận lấy những khoảng trống và vết sẹo hay là chịu đựng đau đớn mà vẫn có thể vươn mình mạnh mẽ thì hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của bạn

Diên Anh chọn cách thứ hai, cô tự huyễn hoặc bản thân mình rằng đó là một sự chọn lựa đúng đắn. Cô đang lừa gạt chính bản thân mình, và không hề biết rằng, nếu như cô lựa chọn cách thứ nhất, dù nỗi đau ấy có khủng khϊếp đến mức nào, có gây ra khoảng trống như thế nào đi nữa, thì vẫn có thể xoa dịu và lấp đầy.

Còn sẹo thì mãi chỉ là sẹo, nó sẽ mờ đi, nhưng chẳng bao giờ biến mất.

Cô mở cánh cửa kính, bên trong đèn điện sáng trưng, khách trong quán nhìn cô với ánh mắt tò mò và chế nhạo.

Chỉ là, Hồng Dương đã không còn ở đó.

Cô bất lực ngồi sụp xuống sàn, đôi mắt thẫn thờ nhìn về chiếc ghế trống trơn.

Người ta hay nói khoảng cách xa xôi cách trở lòng người, mà không nghĩ đến: dù gần trong tấc gang, nhưng trong phút giây vẫn có thể đánh mất dễ dàng.

….

…..

……

Anh đứng nhìn bóng lưng cô độc của cô từ phía sau.

Anh muốn chạm vào bờ vai đang run rẩy đó.

Anh muốn gọi tên cô chân thành, thân mật, trân trọng…

…không phải là cái cách gọi châm chọc như mọi lần…

Anh muốn đặt lên đôi mắt đang khóc của cô những nụ hôn dài thật dài, đủ để lau đi nước mắt trên gương mặt xinh xắn ấy

Anh muốn nổi giận với cô, nói những việc cô làm ấu trĩ như thế nào..

Nhưng dù cho anh có ngờ nghệch làm những điều ấy, hiên ngang đối diện với cô, thì cô cũng chẳng thể cảm thấy tốt hơn. Mà ngược lại, điều đó chỉ khiến mối quan hệ của họ rơi xuống vực thẳm.

Vì cô không yêu anh. Vì cô còn mải miết kiếm tìm hình bóng của anh ta giữa biển người.

Nên cô chẳng thể biết anh đứng phía sau nhìn cô, với một trái tim rách nát đáng thương.

Vì anh yêu cô. Vì anh còn có lòng tự trọng chết tiệt của một gã đàn ông.

Nên anh chỉ biết giữ lại chuỗi cảm xúc kì quặc cho riêng bản thân mình.

Và chân thành yêu cô gái ấy từ phía sau.

…..

Diên Anh để yên cho Duy Minh cõng trên vai suốt một đoạn đường dài.

Cô hờ hững nhìn anh khử sạch vết thương dài ở chân rồi dán miếng băng trắng toát lên đó.

Cô im lìm nghe bài hát vang lên từ chiếc máy hát cũ kỹ của Duy Minh.

Từng lời ca chan chứa yêu thương như càng cứa sâu vào tâm hồn mục nát của cô.

Cô muốn khóc, nhưng không khóc nổi.

Cô chìm đắm mãi trong những dòng suy nghĩ miên man.

Bỏmặc một người còn chịu tổn thương gấp nhiều lần cô ấy, mà lúc này đây, chỉ biết nhìn cô ấy mê muội trong vùng ảo ảnh mênh mang....

Mc Lan Hương

....Đôi lời tác giả.......

Mình sẽ trả lời một số thắc mắc nhé :). Xin lỗi các bạn, vì dạo này mình bận thi quớ :''>

- Những bạn nói bút danh của mình hơi "tàu" thì có thể gọi mình thân thiết là Mộc nhé, cái tên Mộc Lan Hương rất đặc biệt với mình, nên mình không đổi đâu :)

- Mình rất tôn trọng các bạn, và cực kỳ bực khi đọc những truyện Việt mà còn viết theo kiểu "mã hóa", cũng cực kỳ ghét những việc làm ko đến nơi đến chốn, nên mình mất thời gian để chau chuốt, các bạn đừng giục, mình sợ :)).

- Mình 20 tuổi, nữ, cung Bạch Dương :)

- Mình ko giấu fb, nhưng vì mình chỉ chia sẻ truyện trên blog, và fb chỉ toàn người quen nên nếu các bạn có nhu cầu "theo dõi" một TỚ-rất đời thường thì nó đây: https://www.facebook.com/LITTLEbon8KAKA

- Truyện sẽ kết thúc khi...mình cảm thấy lòng nhân vật đủ rộng mở :P

Cuối cùng, cõ lẽ các bạn cũng đã nhìn thấy ở trên rồi, là bức hình mình vẽ (bằng chì màu) trong lúc ngồi tránh nắng ở thư viện, phác họa Diên Anh đó, mình vẽ xấu, mong các bạn thông cảm :''))

Chúc các bạn ngày vui, và "thích" Yêu ai đó từ phía sau" nhiều nhiều nha :x

https://mp3.zing.vn/bai-hat/Antes-De-Las-Seis-Shakira/ZWZ9EO0Z.html

Thêm Bình Luận