Báo trước, chap này hơi vòng vo và đậm chất truyện chữ.
____
Ngay tại tòa lâu đài vĩ đại muốn chọc thẳng xuyên qua biết bao nhiêu tầng mây của thế giới, Thanatos.
Nó vẫn toát ra bầu không khí u ám, đáng sợ ấy. Cho dù nó vẫn ở trên đỉnh núi cực kỳ cao như Ulios, nhưng uy áp của nó làm cho các loài quái vật mạnh nhất nhì rừng Jura cũng không dám bước tới. Vì chúng sợ, sợ những vị thần của khu rừng.
Hầu như nhờ Thanatos, mà khu vực xung quanh gần mười ki lô mét chẳng hề có một bóng con quái vật nào. Cùng lắm chỉ có những con thú bay ngang qua như chim, hoặc những con ấu trùng trong lòng đất.
Khu vực gần kế Thanatos được biết đến một cái tên "Khu vực an toàn". Nó bình yên đến đáng sợ, tuy tòa lâu đài đen tối, khổng lồ ấy ở trên đỉnh núi rất vĩ đại nhưng cũng có thể dễ dàng nhìn thấy từ xa qua các lớp mây mỏng, vì màu đen của nó với những đám tuyết trắng xóa của núi quá khác biệt với nhau.
Chúng tựa đối lập với nhau vậy. Trong mùa đông này, đám tuyết ngày càng dữ dội hơn, nó bao phủ các nóc nhà nhọn hoắc như những cây thương của "thứ đó".
Tuy cơn gió có mạnh đến đâu cũng không thể quật đổ tòa lâu đài uy nghiêm, ảm đạm ấy. Nó một mình trên đỉnh núi được nhuộm trắng bằng tuyết. Khí chất của nó cùng bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông hòa lẫn với nhau đến kỳ lạ.
Xung quanh nó chỉ là những đám mây trắng, chúng kết nối với nhau tựa biến thành một cái hồ nước. Còn đỉnh Ulios là một hòn đảo, tòa lâu đài ấy trên hòn đảo một mình chiếm đóng cả bầu trời.
Màu tím tối phản quan cả ánh nắng mặt trời, tạo cho Thanatos sự sang trọng vô đối.
Bên trong sự vĩ đại ấy là một thứ cô đơn đến lạ lùng. Sau cánh cửa, một thế giới mới được hé lộ ra. Một nơi được trải dài tấm thảm đỏ xuống đến cùng đường, những cây cột được gắn lên trên mình ngọn lửa vĩnh hằng. Nó cháy, cháy và không biết ngừng nghỉ mặc cho cơn gió có mạnh thế nào cũng không thể dập tắt được.
Các ngọn lửa ấy cháy bên trong những quả cầu thủy tinh được gắn lên trên trần nhà, phản chiếu lại màu của tòa lâu đài, sàn nhà lâu đài nhờ ánh sáng của ngọn lửa chúng đã trở thành "những sàn nhà được làm bằng thủy tinh".Cứ thế nó đi theo tấm thảm đỏ trải dài trên con đường sáng rọi ấy tựa một con đường dẫn đến nơi kẻ cầm đầu "Thế giới khác" này.
Tấm thảm đỏ được một người nào đó trải dài, nhờ những ngọn lửa vĩnh hằng ấy mà ai cũng biết nơi cuối cùng nó dẫn đến là chiếc Ngai Vàng được sơn lên màu tím của tòa lâu đài, chúng hòa làm một với nhau trở thành thể độc nhất. Cuối tấm thảm, hơn chục bậc thang dẫn đến chiếc ngai vàng ấy làm nó cao hơn bất cứ thứ gì ở dưới.
Chiếc ngai vàng khổng lồ, ở hai chỗ để tay của chiếc ngai vàng được gắn thêm một cái đầu lâu mỗi bên. Tương tự, ngay chỗ cao nhất của cái ngai vàng được đặt thêm cái đầu lâu thứ ba, mắt của cái đầu lâu to nhất sáng lên màu đỏ của lửa, ba cái đầu lâu đối chéo nhau trở thành một hình tam giác. Chúng làm cho chiếc Ngai Vàng trở nên u ám hơn.
(Cực kỳ u ám cho đến khi 15 năm trước dính...của một đứa trẻ)
Nhưng sự cô đơn gì đây? Mọi thứ đều sạch sẽ, chẳng hề có một vết bụi nào ở căn phòng ấy cho dù chỉ là một tí. Nhưng nó vẫn quá cô đơn, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp chỉ để chờ một ngày. "Vị Chủ Nhân" trở về.
Tuy chỉ vừa ba ngày thôi nhưng cũng cảm thấy sự thiếu thốn của tòa lâu đài, nhân vật chính đã đi bỏ mặc lại nó, người đáng ra sẽ làm cho độ uy nghiêm của tòa lâu đài, lẫn bầu không khí căng thẳng, đáng sợ tỏa ra hết tòa lâu đài. Giờ hắn đã đi, Wake, vị chủ nhân của nơi này.
Vua của Thanatos.
Ở sâu dưới tầng nghỉ ngơi của Thanatos. Ngay tại căn phòng cũng thuộc dạng trung bình trong các dãy phòng. Thoáng nhìn thì cũng biết đó là những nơi có các căn phòng ngủ của Thanatos, với căn phòng của Wake là to nhất. Các căn phòng còn lại của các thuộc hạ của ngang nhau.
Ngay căn phòng với biển hiệu Sudas trên đầu, sau cánh cửa ba mét vào bên trong.
Căn phòng cũng được màu đen của tòa lâu đài tô lên, màu đen ấy cùng với chiếc đèn trần đủ soi sáng khắp căn phòng. Nhưng khác căn phòng có phần u ám của Wake, căn phòng này có vẻ giản dị hơn, chiếc giường được làm bằng chiếc gỗ sồi. Tấm nệm, gói, tấm chăn đều mang màu trắng xóa phản lại màu của tòa lâu đài trong không có vẻ gì đặc biệt với mắt người nhìn, nhưng nó lại cực kỳ khác với các căn phòng khác. Ngay kế bên chiếc giường ngủ là cái bàn được làm từ gỗ giống gỗ bạch dương như cao cấp hơn. Một bên phòng được đặt lên một kệ sách, chúng không gọn gàng như chiếc giường, trái lại những quyển sách trên kệ rớt xuống đất và bị bày bừa đến khó chịu. Cùng với vài "quả bóng giấy" được cuộn tròn làm cho sự sang trọng, giản dị của căn phòng biến mất trong thoáng chóc.
Mọi thứ chỉ còn lại sự bừa bộn, điều đáng chú ý nhất có lẽ cũng là từ những thứ được vẽ trong tờ giấy. Những tấm bản đồ nhìn giống vẽ bừa nhưng nó ẩn chứa sâu trong mình những nước đi chiến thuật thâm sâu. Chúng đều bị xoa nhăn nheo lên hết rồi vứt xuống sàn nhà, chúng không đủ để làm hài lòng người đã vẽ ra. Cũng có vài tờ bị xé rách rơi xuống dưới gầm giường.
Tiếng thở dốc, cơn hoảng sợ, sự rối loạn, bất an,... mọi thứ tràn ngập trong căn phòng ấy. Chúng đều xuất phát từ chủ nhân của căn phòng.
Sudas.
Chẳng biết anh ta đã vẽ bao nhiêu ngày rồi, mắt anh ta thâm lại. Bộ đồ không giống với các bộ vest anh ta mặc hằng ngày mà là một bộ đồ Pijama rộng. Tướng ngồi anh ta trông cực kỳ khó coi, một chân gác lên ghế, chân còn lại luồn qua chân kia, tướng ngồi hơi thô nhưng nó cũng có một lợi ích, "Tướng ngồi bán cá ấy" giúp cho Sudas tỉnh ngủ hơn bao giờ hết. Anh đã liên tục vận động não của mình để nghiên cứu các cách để phòng chống cuộc chiến sắp tới.
Nó sẽ là một cuộc chiến mang đậm tính lịch sử. Một trăm hai mươi vị thần với chín vị thần, nếu như chín vị thần ấy thắng thì sẽ được ghi vào sử sách với cái tên.
Những Tên Bất Bại.
Hoặc đôi khi chỉ có một duy nhất một vị thần chiến thắng, tên kẻ đó sẽ được cả Thần Giới đồn đại. Lúc đó người đứng đầu danh sách Thần Vương không phải là Helios với Amanda đang đua nhau về bảng xếp hạng nữa, nó chỉ với bốn chữ, tuy ngắn gọn nhưng cũng quyền lực. Kẻ có thể chiến thắng một trăm hai mươi vị thần và mang cho mình nhiều lãnh thổ nhất Thần giới từ đó trở thành một Thần Đế.
Wake.
Nhưng mọi thứ chỉ tồn tại trong từ "Nếu". Thậm chí nếu bây giờ Wake có sử dụng toàn bộ vũ khí Yaksha cũng chẳng đủ hạ gục một trăm hai mươi vị thần đó.
Sudas đã nghĩ ra hàng nghìn cách để có thể chiến thắng, hay thậm chí anh đã nghĩ tới những cách chạy trốn. Mặc dù biết nó sẽ vô dụng với một kẻ như Wake nhưng anh vẫn nghĩ, Sudas không chấp nhận tới thái độ vô lo vô nghĩ của Wake hiện tại được.
Anh ta vò đầu bức tóc của mình, từng sợi tóc trắng trải dài khắp cái bàn. Phải rồi, anh ấy còn nghiên cứu một chút về Nutum, thế giới Thanatos đang cư ngụ.
Theo như một số tài liệu thì Nutum có tuổi thọ tám triệu năm và đang trong giai đoạn phát triển, Nutum chỉ xoay vòng tròn trong một trục ở vũ trụ. Có tận hai mặt trời, hai mặt trăng bay quanh Nutum, chúng quay với tốc độ khá nhanh và nằm đối diện nhau, suy ra một ngày của Nutum bao gồm hai đêm và hai ngày, chúng lập đi lập lại như thế nên người dân hay lầm tưởng một ngày của Nutum chỉ bao gồm một ngày một đêm dù họ không biết đó chỉ là mới một nữa ngày.
(Tức là nếu 1 ngày ở Nutum có 24 giờ, thì ban đầu sẽ là 6 giờ sáng rồi tới 6 giờ tối rồi 6 giờ sáng, 6 giờ tối. Bởi vậy người dân chỉ mới hiểu một nữa về thời gian của Nutum)
Nhưng rồi sau này, nhờ các thiên thần từ trên thần giới xuống. Những vị thiên thần ấy đã truyền đạt thông tin với tất cả sinh vật sống ở Nutum, từ đó thay vì đang ở năm 2630 theo thời gian cũ thì giờ Nutum đang ở năm 1315.
Và mốc thời gian của Nutum dài gấp mười lần so với mốc thời gian Trái Đất, Thần Giới cũng vậy. Nutum với Thần giới có khá nhiều nét tương đồng, nhờ vị thần Amanda được cai quản, cô ta là hiện thân của Nutum, tất cả các báo vật của Nutum đều do cô ấy nắm giữ, nếu cô ấy chết thì Nutum cũng không còn. Amanda có thể điều khiển mốc thời gian, không gian, điều khiển cả lịch sử của Nutum nếu như cô ta muốn. Trừ khi có thứ không thuộc Nutum hay trong những dự đoán của cô thì cô hoàn toàn không chi phối được vì giới hạn quyền năng của mình. Nutum khác với các hành tinh sống còn lại, trừ việc được bảo hộ bởi Thần Đế mạnh nhất Thần Giới, thì đây là nơi con người phát triển sức mạnh rất nhanh, hiện tại có hơn mười thực thể mạnh ngang các Vệ Thần, sức đấm dư sức phá hủy cả một lục địa nhưng họ không phải là thần. Điển hình như ba người mạnh nhất Nutum: Đại Vương Diablo, Vị Anh Hùng Của Nhân Loại Daigeos và Long Vương Marvalos.
Tuy Amanda quyền lực, người dân có tiềm năng phát triển mạnh nhất trong số các hành tinh sống, nhưng số người Nutum ở trên Thần giới chỉ vẻn vẹn trong con số không. Đây là điều mà sách không nói cho Sudas biết, chẳng có vị thần nào xuất thân từ Nutum. Không, đúng hơn là chẳng có một con người nào trên Thần Giới. Điều kỳ lạ là đây.
Dù trước giờ ở Nutum có một số người còn mạnh hơn cả Vệ Thần, thậm chí còn dư sức gϊếŧ cả Vệ Thần nhưng họ chẳng tài nào đi tham quan được Thần Giới. Có lẽ họ không có Thần Lực bên trong mình, hoặc
Hệ Thống Tiến Bậc có vấn đề gì đó.
Hệ Thống Tiến Bậc là hệ thống có chức năng tiến bậc của một sinh vật ở thế giới người phàm cụ thể hơn là ở vũ trụ lên trở thành một thực thể có quyền năng cao hơn là Thần, hoặc thấp hơn Vệ Thần có khi đó chính là một Thiên Thần chẳng hạn. Tùy vào sức mạnh mà chủ sở hữu hệ thống sẽ phân ra làm ba bậc mà chủ nhân có thẻ trở thành, điều kiện rất dễ. Chỉ cần tất cả các nguyên tố trong người đang ở Bậc Năm sắp trở thành Nguyên Tố Cấp Hai thì có thể trở thành một vị Thần, Vệ Thần hoặc Thiên Thần. Đương nhiên tỉ lệ trở thành Thần rất cao, vì khi đã ở Nguyên Tố Cấp Hai thì sức mạnh đương nhiên sẽ ngang một Vệ Thần hoặc hơn thế là một vị Thần.
Nhưng phải nói đến thứ đầu tiên, thứ sẽ giúp các Nguyên Tố năng cấp lên bậc năm hay thứ sẽ làm cho Hệ Thống Tiến Bậc hoạt động cực kỳ tốt cũng như thứ sẽ giúp các sinh vật sống ở Nutum trở thành Thần.
Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người.
"Nó" là thứ sẽ giúp cho sức mạnh trở nên mạnh hơn, Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người đại diện cho lượng mana di chuyển xung quanh khắp vũ trụ cũng như đại diện cho lượng mana giới hạn con người có thể chịu đựng. "Nó" tồn tại như một trong các lập trình đầu tiên ở trong vũ trụ này. Phải! Chính nó!!! Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người. Ngưỡng của nó dừng ở cấp bậc Nguyên Tố Bậc Năm và khi đã ở giới hạn của Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người thì không thể tiến xa hơn nữa trừ khi sử dụng Hệ Thống Tiến Bậc, khi ở giới hạn có thể dễ dàng cai quản một hành tinh nhưng không thể phá hủy nó.
Đúng vậy giới hạn cấp bậc của nguyên tố ở Phàm Giới là Bậc Năm, nhưng...tại sao? Tại sao một người mang danh Đại Pháp Sư mạnh nhất Lịch Sử thì tất cả năm Nguyên Tố ông sở hữu chỉ dừng lại ở Bậc Bốn?
Chậc.
Thật khó hiểu.
Trừ khi hệ thống Ngưỡng Sức Mạnh Của Con Người bị trục trặc hay gián đoạn gì đó thì mới dừng lại ở bậc bốn. Điều này không bao giờ xảy ra được, nó đã tồn tại từ khi Vũ Trụ Bảy được tạo ra rồi mà? Không! Trừ khi có một kẻ đã làm gián đoạn nó.
Chỉ có một kẻ có thể làm điều đó, đương nhiên kẻ đó cực kỳ quyền năng với Nutum, sức mạnh cũng thuộc hàng top ở Thần Giới, và theo như trí thông minh lẫn tư duy đỉnh cao của Sudas. Trừ một người ra thì chẳng ai có thể làm ảnh hưởng đến không gian của Nutum được. Chỉ có duy nhất chủ nhân à không, người được bầu cử quản lý Nutum:
Amanda.
Dừng lại ở đó, Sudas vò đầu. Anh ta nhìn quyển sách "Nutum" mắt có chút hoài nghi. Mặc dù nó không liên quan mấy đến anh nhưng lại cực kỳ quan trọng với chủ nhân của anh ấy. Thở dài một hơi, mọi u lo của anh ta bay đi mất. Sudas ngã đầu về chỗ dựa của chiếc ghế, anh đang trong trạng thái thư giãn tối ưu nhất.
Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa sóng mũi của mình.
"Mình đang nghĩ gì thế này"
Cảm thấy bản thân đã nghĩ quá vấn đề, Sudas nhếch mép. Dạo này do công việc đã làm ảnh hưởng đến anh quá nhiều, đây là lúc để nó buông xuôi đi hết. Nhưng trong các tình thế như thế này thì anh lại nghĩ về người chủ nhân của mình.
Anh biết, chủ nhân của mình, Wake hay Nakila, có thể giải quyết hầu như mọi vấn đề. Ngài ấy độc lập hơn tất cả, hoặc theo suy nghĩ của anh. Hắn ta, Nakila là một kẻ sống nội tâm.
Nhưng đó chỉ là suy đoán của anh ta, và theo như mọi thông tin anh tính trước giờ thì nó chỉ đúng có hơn 51%, việc Nakila sống nội tâm không bao giờ đúng.
Ít nhất tất cả mọi thứ ấy ở trong suy nghĩ của Sudas.
Còn về việc Nakila sống nội tâm có thật không ư?
Đương nhiên...là đúng rồi. Hắn hoàn toàn sống độc lập, không quan tâm tới ai, bản thân vô cùng đáng sợ. Hắn vô cùng mưu mô xảo quyệt, nhưng cũng tội nghiệp đáng thương. Nakila từng ở dưới làng Undead, nhìn người dân của mình vui đùa với nhau trong lòng cũng đủ hài lòng.
Vốn biết cảm xúc của mình bị khóa chặt, hắn đã làm quen với nó, hồi hắn mười hai tuổi ở dạng Nakila, lúc hắn đã có thể dễ dàng nhìn các sinh vật sống xung quanh. Y đã đi thăm ngôi làng Undead; Song sau một ngày mệt di chuyển chào hỏi mệt mỏi, hắn đã ngồi xuống một thanh gỗ, tay đặt chéo nhau, mắt lạnh giá hướng nhìn về những đứa trẻ Undead vui đùa cùng ba mẹ chúng. Bằng gương mặt vô cùng vô cảm, miệng thì lại buồn chán hết mức, trong hắn chả khác gì một tên chán đời nhưng có một thứ đã cứu rỗi hắn đó chính là đôi mắt của Nakila
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nó thể hiện rõ những thứ linh hồn đang muốn gì. Trước tới giờ hắn chỉ hấp thụ linh hồn của những kẻ vô tội, có tội, hắn là một kẻ ăn linh hồn, hắn đại diện cho sự lạnh lẽo của sự sống mang tên Linh Hồn. Nhưng hắn có bao giờ biết bản thân mình đang nghĩ gì không? Đúng như những lời trên khi lúc các sợi xích chưa chiếm hữu toàn phần Nakila. ánh mắt của hắn lúc đó ngược lại với gương mặt, đôi mắt ấy rưng rưng sắp rơi ra những giọt nước mắt của tên lạnh lùng này. Trong những giọt nước mắt đó chứa đầy sự hối lỗi, buồn bã cũng như sự ghen tị, ngưỡng mộ.
Hắn đã khóc.
Tượng đài của Sức Mạnh trong lòng người dân Undead đã khóc trong khi vẫn giữ gương mặt ấy.
Phải, hắn đã khóc trong lúc bản thân không muốn, những giọt nước mắt cứ rơi ra trái lại tiếng gọi của bản thân hắn, mái tóc hắn phấp phới trong cơn gió, cùng với những dòng nước mắt cuốn theo, lòng thì cực kỳ buồn bã. Đến khi những giọt nước mắt ấy rơi xuống tay hắn thì hắn mới biết.
"Cái gì thế này"
Lần đầu tiên cảm xúc của hắn đạt đến đỉnh điểm. Hắn nghẹn ngào khóc, sự cô đơn đáng sợ đến lạ thường, rất đáng thương cho một kẻ cô đơn, trong lòng hắn căm tức. Sự nghẹn ngào ở cổ họng, may mắn thay những mái tóc đã che đi đôi mắt của Nakila, không thì lúc đó ai cũng thấy một tên mít ướt đang khóc vì sự ghen tị với những đứa trẻ.
Hắn im lặng, sự im lặng của bầu không khí đã làm cho sự cô đơn tăng lên nữa, cứ mỗi giọt nước mắt rơi ra thì lòng hắn lại siết chặt hơn, nó như những sợi dây quấn quanh người Nakila.
Cứ khóc như thế, hắn chẳng hiểu lý do gì. Đôi lúc, hắn ước bản thân mình không phải là một con Undead, hắn ước bản thân mình chỉ là một con người bình thường ung dung tự tại sống một cuộc sống tràn đầy màu sắc.
Mặc cho hắn có mất những thứ Sức Mạnh đi nữa, để sống một cuộc sống bình thường hắn phải từ bỏ nó.
Nhưng sau một hồi hắn cũng im lặng, những giọt nước mắt ngừng rơi ra. "Sức Mạnh" đã kêu gọi hắn trở lại, những suy nghĩ về từ "Nếu" từ nãy đến giờ của hắn biến mất, vốn không tránh được sự thật nghiệt ngã này.
Nakila đau lắm, buồn lắm, nội tâm của hắn đã được bộc lộ ra nhưng lại bị thứ "Sức Mạnh" trấn áp lại, hắn trở thành một kẻ bình thường trở lại thành một tên Nô ɭệ cố gắng lấy được "Sức Mạnh" trong vô vọng.
Ngay sau Nakila ở thời điểm đó, không ai khác chính là người bầy tôi trung thành. Sudas.
Sudas đã liên tục quan sát hắn, mọi hành động cử chỉ của hắn đều lọt vào mắt Sudas, nhưng chứng kiến cảnh vừa rồi, Sudas có chút buồn, có chút vui cảm xúc anh lẫn lộn với nhau. Để rồi nó chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng, tiếng thở dài của anh ta, Sudas xoay người lại bay đi.
Lúc đó anh cảm thấy thật tội lỗi. Một kẻ mạnh mẽ đôi khi cũng có lúc yếu đuối, Sudas đã chứng kiến cảnh tượng hiếm gặp. Đến khi mọi người hỏi anh về thông tin của Nakila anh chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi bước đi.
Anh tự hào chứ, nhưng cũng biết được rằng bản thân mình chẳng là cái thá gì với chủ nhân cả. Mọi sự nỗ lực của anh bấy giờ chỉ là những điều vô nghĩa với tên sống Nội Tâm kia.
Nhưng