Tại sao chị cứ tự làm khổ chính mình như vậy cơ chứ? Đừng nghĩ cho người khác nữa mà hãy quan tâm tới bản thân hơn có được không?
Biết rõ tôi muốn chia tay với Trang...cố dựa vào cái lí do chết tiệt rằng cô ấy đã có người khác. Quá mệt mỏi, chẳng thể nào gắng gượng được thêm nữa, vứt bỏ một thứ vốn dĩ thân quen đến mức tạo thành thói quen thật sự không hề dễ dàng...tình cảm bao nhiêu năm giữa hai đứa, dẫu luôn xuất hiện cách trở nhưng đâu thể nói vài ba câu là xem như chẳng hề có chuyện gì xảy ra được, cần một quãng thời gian để chấp nhận hiện thực...với tôi thì chắc sẽ ổn thôi vì đã chuẩn bị tâm lí vững vàng từ trước nhưng ngược lại Trang thì không, có lẽ cô ấy vẫn ngây thơ như tôi khi xưa nghĩ rằng chỉ cần quay trở về là hai đứa sẽ đến bên nhau. Tình yêu vẫn còn nhưng khi đứng trước sự phản đối gay gắt có phần thái quá của mẹ Trang thì chỉ như không mà thôi, đó là rào cản lớn nhất, tôi chẳng thể vượt qua nổi nó. Cũng đúng với tâm lí của một người mẹ luôn muốn con gái mình có một người chồng tử tế, yêu thương hết mực và quan trọng hơn cả là không bao giờ để cho con mình thiếu thốn bất cứ thứ gì. Lão Vinh là điển hình cho mẫu người chuẩn như tạc, điểm 10 cho chất lượng của các bà mẹ đặt ra và lẽ dĩ nhiên thật khập khiễng khi đem so sánh tôi với lão, chẳng phải tự ti hay đại loại vậy mà tôi biết mình là ai và đang đứng ở đâu trong cái xã hội này. Đã qua cái thời yêu đương bay bổng, vì nó nguyện làm tất cả, trong cái thời buổi này làm việc gì cũng phải tính toán kĩ lưỡng thiệt hơn...sẽ có người mơ mộng nói tôi thực dụng. Đúng! Đời đã dạy tôi phải thế, hiện tại tôi cần một thứ gì đó chắc chắn chứ không phải theo kiểu vờn mây bắt bướm, thôi quá nó chỉ xảy ra trong mấy trang truyện cổ tích nhàm chán ám ảnh tuổi thơ con nít...
Rất nhiều người từng hỏi rằng tôi từ bỏ Trang để đến với chị ư? Thực sự tôi cũng từng nghĩ tới việc đó, suy xét kĩ lưỡng nhưng chẳng thể nói trước được điều gì vì tôi sợ lại thêm một lần nữa xuất hiện chữ "lỡ"...tình cảm với Nhung không thể gọi là yêu, nó chưa đủ lớn để vượt qua bức tường mang tên chị-em mà trước nay trong tôi vẫn mặc định như vậy. Giải quyết hai việc cùng một lúc quả thực quá sức với tôi, tạm thời cứ dứt khoát Trang sau đó dành trọn thời gian chăm sóc cho hai mẹ con Nhung để bù đắp lại phần nào lỗi lầm mình đã gây lên. Hãy để thời gian làm nguôi ngoai những tổn thương...đến khi đó bắt đầu cũng chưa muộn vì hiện tại chẳng đến nỗi nào. Ổn!
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên phía sau, giật mình ngoái lại mới nhận ra từ nãy đến giờ tôi đang đứng thơ thẩn giữa lối ra vào. Vội vã tránh xang một bên để họ đi qua..."thằng ngáo" bật cười thành tiếng khi nghe thấy câu nói đó. Ngước mắt lên nhìn cái bảng hiệu in dòng chữ đỏ được treo một cách ngay ngắn trên cổng...không biết lần này là lần thứ bao nhiêu tôi tới đây. Lặng lẽ bước vào trong, mọi thứ xung quanh vẫn còn vẹn nguyên như kí ức xưa cũ ngày đó của một thằng nhóc lớp 9 đang ngồi nhà ngóng chờ mẹ về cùng với chiếc bánh sinh nhật...nó đang mải mê thả hồn nghĩ tới viễn cảnh được mẹ ôm vào lòng hát mừng sinh nhật, thổi tắt nến và cùng mẹ cắt bánh trong tiếng cười. Nghĩ tới đó thôi cũng đủ khiến nó mỉm cười...Ôi sao mà ấm áp hạnh phúc quá, khốn nạn thật khi nó còn định chắp tay nguyện ước một điều duy nhất là mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh. Và rồi một phút thôi! Mọi thứ sụp đổ hoàn toàn và từ đó ngày sinh nhật nó cũng là ngày giỗ của mẹ...chết tiệt!
Dòng kí ức ngày ấy về mẹ khiến cho đôi chân của tôi trở lên nặng nề hơn bao giờ hết. Bước ngang qua căn phòng cấp cứu nơi cuối cùng tôi được gặp mẹ, như một thước phim quay chậm cảnh một thằng nhóc quỳ gối gào khóc thảm thiết bên cạnh chiếc giường bệnh. Khóe mi cay cay, nỗi đau khôn nguôi...vô thức móc thuốc châm nhưng nhận ra đây là bệnh viện nên đành vo viên lại rồi vứt đi. Từ đó tôi có ác cảm với mọi thứ có mặt ở đây từ hàng ghế đá, cây xà cừ thậm chí cả con người nơi đây...tất cả "bệnh viện", cũng chính nó là nơi vĩnh biệt người con gái mà tôi yêu suốt cuộc đời "Em"
Loanh quanh một hồi với vô vàn nỗi niềm, bước chân vô định lang thang nhưng rồi chợt nhận ra trên tay đang cầm túi hoa quả...mình tới thăm người bệnh. Dừng chân lại trước cửa phòng, thở dài lấy lại chút bình tĩnh rồi bước vào đảo mắt nhìn quanh, 6 chiếc giường đều có người nằm cả nhưng ngạc nhiên là chẳng thấy cô ấy đâu. "Chẳng lẽ Trang đã xuất viện" đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó, nhưng muốn chắc chắn nên đành tiến tới hỏi một bác lớn tuổi đang nằm đọc báo ngay cạnh cửa ra vào thì được biết cô ấy mới được chuyển xang phòng đặc biệt. Lững thững bước ra ngoài, "đã mất công đến rồi thì dứt khoát luôn", tôi quyết định hôm nay sẽ nói chuyện rõ ràng với Trang, dù sao cũng phải kết thúc nó tại đây, quá mệt mỏi, chẳng thể gắng gượng được nữa...chuyện tình này chẳng đi đến đâu, có lẽ chấm dứt lúc này sẽ giải thoát cho cả hai khỏi đau khổ, dằn vặt. Dò hỏi qua mấy bà y tá nên chẳng mất nhiều thời gian để đến chỗ của Trang, dẫu sao thì cái bệnh viện này quá đỗi quen thuộc với tôi. Cánh cửa phòng hé mở như đang mời gọi tôi bước vào nhưng ngay lúc đó lại xuất hiện một bức tường vô hình chết tiệt nào đó ngăn lại, nó chỉ cho phép tôi đứng bên ngoài và đủ tầm nhìn để quan sát cô ấy mà không bị phát giác. Trang ngồi thu mình trên giường, tóc buông xõa quay lưng lại phía tôi, hướng toàn bộ ánh nhìn ra ngoài cửa sổ...căn phòng nhỏ màu trắng hoàn toàn bị bao phủ bởi nỗi cô quạnh, một bức tranh mà bất cứ nhà họa sĩ nào cũng sẽ không khỏi thốt lên rằng thật đẹp khi chứng kiến, đơn giản nó khắc họa một cách hoàn hảo về nỗi cô đơn, nó đẹp thực sự là vậy đối với một nhà họa sĩ nhưng chết tiệt thay tôi không phải họ mà là kẻ phá hoại có vẻ thích hợp hơn bởi chính tôi muốn xé nát bức tranh đang hiện trước mắt mình ra bởi nó khiến tôi khó chịu và day dứt muốn phát điên lên...sự bình tĩnh cũng như quyết đoán trước đó nay đã tan biến mất khi chứng kiến đôi vai gầy kia khẽ rung lên từng đợt, hai tay cô ấy ôm lấy mặt...những tiếng nấc nghẹn ngào, nỗi u uất quá lớn có lẽ đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cô ấy, người con gái nhỏ bé của tôi hay nói đúng hơn là đã từng. Trang không hề cứng rắn như vẻ bề ngoài mà cô ấy cố gắng tạo dựng. Dường như việc thiếu vắng tình thương của cha khi còn nhỏ đã làm lên con người, tính cách đó...một chút ngang ngạnh, sự cố chấp và chiếm hữu của một cô tiểu thư được cưng chiều. Hai con người thiếu thốn tình thương tới với nhau, thấu hiểu và đồng cảm nhưng chừng đó là chưa đủ để vượt qua rào cản ở thời buổi giá trị con người được đo bằng tiền, hôn nhân cũng được đem lên bàn đàm phán làm ăn như hai bên đối tác chuẩn bị kí vào bản hợp đồng.
Thời gian như đang thử thách sức chịu đựng của tôi...thật chẳng dễ chịu một chút nào khi đứng nhìn người con gái mình yêu đang đau khổ. Nếu ở đây thêm một lúc nữa chắc tôi sẽ không thể kìm chế nổi mình được nữa mà chạy thật nhanh tới ôm chầm lấy cô ấy mất. Chết tiệt! Bây giờ có phải thời điểm thích hợp để kết thúc hay không...trốn tránh suốt một thời gian dài đã khiến tôi trở lên mềm yếu và thiếu dứt khoát, luôn lương lự, phân vân trước những sự lựa chọn.
Cái gì đến rồi cũng phải đến, muốn cơn đau này ngưng dày vò thì chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất...tôi lặng lẽ bước vào nhưng với một nơi yên tĩnh như ở đây, tiếng kéo cửa có lẽ quá lớn thì phải...Trang ngoảnh lại, đôi mắt đã đỏ ngầu lộ rõ sự ngạc nhiên, tiều tụy, gương mặt yêu kiều nổi rõ những đường gân xanh khiến tôi không khỏi xót xa. Nhẹ nhàng đặt túi hoa quả xuống bàn cạnh chiếc cặp l*иg cháo vẫn còn nguyên và lạnh ngắt...
_ Sao em không chịu ăn?
Đáp lại chỉ là sự im lặng, ánh mắt đó vẫn không rời khỏi tôi...cảm nhận được chút gì đó căm phẫn, uất ức từ Trang. Chẳng lẽ "bà ấy" bận việc đến mức không còn thời gian để chăm sóc con gái của mình một cách đàng hoàng hơn sao.
_ Cháo nguội rồi để anh ra ngoài mua phở nha
Tôi tránh né ánh mắt ấy rồi quay lưng bước đi, dù sao không thể để cô ấy mãi như vậy được, chẳng mấy chốc kiệt sức mà ngã quỵ.
_ Anh đứng lại đó! - mới được vài bước thì bị tiếng quát lớn làm tôi đứng chôn chân.
_ Tên khốn nạn, đồ tồi...sao anh lại đối xử với tôi như thế chứ?
Trang nức nở hét lớn, mọi thứ trong tầm tay cô ấy đều bay về phía tôi...chẳng biết làm gì khác ngoài đứng yên chịu trận, nỗi uất ức đã kìm nén bấy lâu nay được giải tỏa âu cũng là điều tốt. Trang hét lớn đến nỗi khàn tiếng, may trước đó đã đóng cửa lại không thì nguy to...một lúc sau có lẽ đã thấm mệt, Trang úp mặt xuống giường òa khóc. Thở dài rồi tiến lại an ủi...tôi cần cô ấy bình tĩnh trở lại để nói chuyện chứ không phải như thế này. Trang ôm chặt lấy tôi đến nghẹt thở...những giọt nước mắt đã thấm đẫm ngực áo tôi
_ Anh có biết..hức...em nhớ anh đến nhường nào không? Sao anh lại đối xử với em như vậy...ít ra cũng phải cho em giải thích chứ?
Trang vội ngước mắt lên nhìn, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng ngăn cho tôi thốt lên lời.
_ Để em nói được không? Em biết anh còn yêu em, mọi cử chỉ cũng như hành động của anh đã chứng tỏ điều đó nhưng...
Trang sụt sùi lau nước mắt rồi nói tiếp
_ Thái độ của anh và ánh mắt lúc mình gặp nhau ở quán xxx khiến em sợ...hoang mang nên tối hôm qua em đã thử ngất đi để xem hành động của anh như thế nào..hihi lúc anh lúng túng lo lắng gọi em vui lắm chỉ muốn bật khóc và ôm lấy anh thôi - Đôi mắt tinh nghịch cùng nụ cười vẫn như xưa
_ Vậy ra tối qua anh bị em lừa? - tôi thở dài nhìn mông lung vào khoảng tối ngoài kia
_ Tại anh vẫn ngố như ngày xưa chứ chị Nhung nhận ra ngay từ đầu rồi
Cô ấy cười tinh nghịch nhéo mũi tôi, lòng chợt nôn nao khó tả...vẫn như xưa mỗi khi Trang nũng nịu bên cạnh tôi, hình ảnh này quá đỗi quen thuộc mà tôi đã quên mất và khi điều đó được lặp lại, con tim này lại hẫng một nhịp.
_ Anh có muốn biết hồi ở bên kia em sống như thế nào không? Nhớ anh lắm chỉ ước được ôm anh như vậy, thời gian đầu mẹ giam em ở trong nhà không cho đi đâu hết, không điện thoại, máy tính....mọi thứ. Đau khổ cùng với cô đơn khiến em bị trầm cảm và nghiện rượu, đã từng tìm cách tự tự - nói đến đó cô ấy giơ tay nên "khoe" vài vết sẹo dài nơi cổ tay một cách tự hào như vừa lập được chiến tích vậy
sau đó mẹ đưa em vào viện chữa trị...mẹ cứng rắn lắm nhưng cũng đành chào thua không còn ép buộc nữa và trao quyền quyết định tương lai, hạnh phúc cho em...anh thấy em giỏi chứ? Hihi
Trang tự hào kể về thời gian nằm viện chứng bệnh trầm cảm và nghiện rượu của mình...lòng không khỏi xót xa khi cô ấy đã hi sinh vì tôi làm nhiều thứ đến thế nhưng cô gái nhỏ bướng bỉnh này quá ngây thơ khi nghĩ mọi chuyện đơn giản và dễ dàng như vậy.
_ Sau khi khỏi bệnh...nhưng vẫn thèm rượu lắm, em hư nhỉ hihi nhưng chỉ dám uống một chút thôi, em háo hức cầm điện thoại gọi cho anh, mong được nghe giọng anh nói nhưng những hồi chuông ngân dài cùng với một giọng nói của con gái cang lên khiến em hoàn toàn sụp đổ. Cô ta không nói bất cứ điều gì khi em hỏi vêc anh...cũng không hề biết cô ta là ai, và cô ta cúp máy. Em giận dữ gọi lại nhưng chẳng ai bắt máy, nhắn tin chẳng hồi âm...những ngày sau cũng thế rồi ngắt liên lạc luôn. Em ức lắm hức hức - có lẽ hồi tưởng lại quãng thời gian đó là cô ấy xúc động bật khóc
_ Em tìm mọi cách liên lạc với anh Kiên để hỏi thăm về anh nhưng không được, tất cả những người khác đều vậy...lúc đó em suy nghĩ nhiều lắm, liệu có phải anh đã có người khác, em hận anh lắm...thời gian sau đó chẳng khác gì địa ngục cả.
_ Liệu anh có đáng để em phải làm tất cả điều đó không?
_ Đáng! Em quyết định mình phải thay đổi bản thân để quay về giành anh lại, làm tóc, giảm cân, tập thể dục...à em sửa mũi nữa hihi
Cô ấy nghênh mặt lên, lúc này mới để ý mũi Trang có vẻ cao và thẳng hơn trước. Đột nhiên tôi thấy chút gì đó xa lạ khó diễn tả...không biết cô ấy còn trò gì nữa?
_ Vừa về đến là em đi tìm anh luôn bất chấp sự khuyên bảo của mẹ. Vì anh là tất cả như vậy còn anh thì sao? Hoàn toàn biến mất, hàng ngày em tới quán để mong gặp anh, hỏi chị Hường nhưng chị nói không biết...em ức lắm muốn bật khóc, em muốn mình mạnh mẽ vì anh ghét con gái yếu đuối mà phải không?...em ngốc lắm nhỉ?
Từng lời Trang nói như những con dao sắc nhọn cứa vào tim...đau lắm, tôi thật tồi tệ, luôn nghĩ xấu về cô ấy, tự thấy mình quá nhỏ bé trước đau khổ và sự hi sinh của Trang.
_ Rồi qua một người bạn, em biết được anh đã ra nước ngoài làm việc và chưa hề có ai khác...điều đó khiến em vui mừng biết bao.
Trang mỉm cười siết chặt vòng tay, nó làm tôi thấy yêu cô ấy nhiều hơn và cái quyết tâm kiên định trước đó đã hoàn toàn sụp đổ. Chết tiệt thật! Sao mọi thứ lại trở lên rắc rối như vậy cơ chứ?
_ Hôm gặp lại anh, em vui lắm nhưng hành động đó của anh khiến em thất vọng nặng nề, uất ức muốn giải thích nhưng chẳng thốt lên lời...lúc đó em chỉ muốn chết đi. Mọi chuyện không hề như anh nghĩ đâu...em với tên Vinh đó chẳng hề đính hôn hay ra mắt gì gì đó, là do hắn tự ngộ nhận vì được sự ủng hộ của mẹ nên mới nói năng linh tinh thôi.
Trang nói khá nhiều, mọi thắc mắc cũng như uẩn khúc đều được giải đáp...tôi tin cô ấy nhưng càng như vậy thì càng làm cho chuyện này rối tung lên. Biết giải quyết thế nào cho phải...phũ với Trang thì thực sự tôi không đủ nhẫn tâm để làm điều đó, còn quay lại thì sẽ đối mặt như thế nào với "bà ấy".
_ Um...ở đây đợi anh mua chút gì đó cho em ăn chứ cứ nhịn mãi như thế sao được - tôi gỡ tay cô ấy ra rồi đứng dậy.
_ Dạ! Nhanh nhé anh, em sợ
Mỉm cười rồi quay đi, ánh mắt long lanh đó như có ma lực khiến tôi bước ra ngoài trong vô thức.
_ Cậu cứ mua đồ ăn và giúp tôi cho con bé ăn rồi ra quán yyy tôi đợi cậu ở đó
Vẫn ương mặt lạnh lùng, dáng vẻ sang trọng, sức nặng của giọng nói không hề khác xưa là mấy. Mẹ của Trang đứng ngay ngoài cửa, có lẽ bà ấy đã chứng kiến hết cảnh "tình cảm" của tôi với Trang, khá lúng túng vâng dạ rồi bước đi. Thật trớ trêu nhưng cũng hay vì cuộc gặp gỡ này không sớm thì muộn cũng diễn ra, đúng vào thời điểm này tôi có thể xem thái độ của bà ấy như thế nào.