Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ôi Cái Cuộc Đời Của Tôi

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi đó tôi chở trang đi vòng vèo qua những con phố quen thuộc, lâu rồi mới có dịp ngắm nhìn quang cảnh phố xá ban tối. Đèn đường rực sáng, dòng người đông đúc chen lấn nhau ở những ngã ba ngã tư. Được tầm 20 phút thì cũng tới điểm hẹn, một quán kara khá lớn giữa trung tâm thành phố...đậu bên ngoài toàn là những chiếc xe đắt tiền mà tôi có làm vài chục năm cũng không đủ tiền để mua, chép miệng một cái rồi dắt xe vào gửi còn trang đứng ở ngoài đợi. Hai đứa bước vào trong một phòng vip rộng rãi đủ chỗ ngồi cho tầm 30 chục người. Ánh đèn màu nhấp nháy quen thuộc cùng tiếng nhạc ầm ĩ từ những giọng ca khủng khϊếp, trong phòng lúc này cũng khá đông người, nhưng vì tối nên không nhìn rõ mặt của ai cả. Vào đến trong phòng thì trang kéo tay tôi ngồi xuống chiếc ghế salon ở phía góc bên ngoài cửa ra. Thấy tôi đi cùng trang thì mấy thằng ở đó thi nhau đến chúc bia, hết lượt này đến lượt khác, may sao có trang cản lại chứ không thì tôi bị bọn này cho hạ đo ván luôn. Hơi bất ngờ trong đám bạn của trang lại có thằng dở hơi lúc chiều, từ lúc tới đến giờ tôi thấy nó cứ ngồi im một chỗ uống bia như nước lọc, thấy sợ luôn, mắt thì nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, chả hiểu nổi thằng này nữa, không biết nó giả vờ hay là bị điên thật cũng nên, tự dưng kiếm chuyện. Vẫn mặc kệ nó muốn sao cũng được, bao giờ động vào mình thì lúc đó tính tiếp. Không nghĩ ngợi thêm gì nữa để tập trung vào tiết mục ăn uống, đang thưởng thức ngon lành miếng lê mát lạnh thì bỗng có tiếng của đứa nào trong góc vang lên.

_ Mèo ơi! Giới thiệu bạn trai mày cho mọi người biết đi..hihi

Giờ mới biết ngoài biệt danh bà chằn do tôi tự đặt ra, trang còn một biệt danh khác là mèo...chẳng thấy liên quan gì cả và kéo theo đó là một tràng ồ dài của cả bọn, chẳng hiểu gì nên ngơ ngác nhìn thì mới nhận ra mọi con mắt đang đổ dồn về phía trang và tôi.

_ Bọn mày có thôi đi không, hết chuyện để nói rồi à... - trang lên tiếng

_ Hihi..ai dám đùa với chị mèo nhà ta, bọn em chỉ muốn chị giới thiệu bạn cho tụi em được biết thôi mà..

_ Um...ngoan đó..giới thiệu với mọi người đây là M, bạn của mình...còn đây là xyz...

Sau màn giới thiệu là tiết mục trêu đùa của tụi bạn của trang, tôi chẳng quan tâm làm gì cho mệt người, ngồi lặng lẽ châm điếu thuốc lên rồi hút. Chợt hình ảnh của yến xuất hiện trong đầu, xem người mình yêu như kẻ xa lạ quả thực rất đau đớn, bật cười cho cái cuộc đời này. Trang không cho tôi uống thêm ngụm bia nào nữa nên đành chán nản ngồi im đó, được một lúc thì thằng dở hơi kia đứng dậy tiến về phía tôi trên tay cầm theo chai bia, không để ý đến điều đó nên bất ngờ tôi bị thằng đó cho ăn nguyên cái chai vào giữa đầu. Một tiếng xoảng vang lên, tiếng mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà cùng tiếng thét của tụi còn lại...tay ôm chặt đầu lại, không nghe rõ gì nữa vì lúc này hai tai đang bị ù đi, đầu óc quay quay, bia hoà lẫn với máu liên tục chảy xuống mặt. Ngả hẳn người ra ghế, chẳng thể nào nhúc nhích nổi nữa, mọi thứ xung quanh như mờ ảo chỉ còn biết bất động ngước mắt lên nhìn...bỗng có một vật lao đến rất nhanh mà tôi chẳng biết nó là gì nữa và tất cả tối xầm lại.

Thêm lần nữa tôi lại được nằm trong viện, thật khó hiểu, chả lẽ tôi lại có duyên với nó đến vậy...tính đến bây giờ thì không thể đếm nổi số lần phải vào trong đó nằm, quá nhiều. Tỉnh dậy trong phòng bệnh, với cái đầu đau như búa bổ được băng bó trắng xoá, mạn xườn trái đau buốt cũng được băng kín khiến tôi không thể nhúc nhích nổi nữa, chẳng hiểu nổi vì sao mình lại bị như vậy nữa, không thể nhớ rõ những việc đã xảy ra trước lúc tôi nằm ở đây...hướng đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh thì chả có ai cả, một mình trong căn phòng trắng xóa nồng nặc mùi thuốc sát trùng, khó thở...cổ họng đau rát, cố gắng đưa cánh tay đầy vết xước với lấy cốc nước đặt ngay trên bàn ở bên cạnh giường một cách khó nhọc, vừa mới chạm tới định cầm lấy thì bất ngờ trượt tay làm rơi nó xuống đất, chiếc cốc vỡ tan tành, nước với mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn, chỉ biết bất lực ngước mắt lên trần nhà thở dài. Bỗng có tiếng bước chân ở ngoài cửa, quay ra thì thấy thằng kiên gương mặt hốt hoảng chạy vào.

_ Dm...tỉnh rồi à?..tưởng mày toi luôn rồi chứ thằng chó.

_ Mày không nói được câu nào dễ nghe hơn chút à

_ Thế là lịch sự với mày lắm rồi, công nhận cái mạng mày lớn thật đó...

_ Nhẹ mà...à tao nằm đây lâu chưa, chả thể nhớ được cái quái gì cả

_ 2 ngày 1 đêm rồi đó..haizz

_ Mày đừng nói gì với hai bác nha, mất công lại lo lắng..

_ Ừ tao biết rồi khỏi dặn, mày cứ định như thế này mãi sao?

_ Hiểu lầm thôi, đen cái là lại gặp ngay thằng dở hơi..mà ai đưa tao vào đây.

_ Tụi bạn của trang đưa mày với trang vào rồi họi báo tao...chết tiệt, thằng này cứ xác định đi là vừa.

_ Sao lại thế...chả nhớ gì cả

_ Bị mảnh chai cứa vào tay, cũng khá là sâu nhưng không sao, giờ đang nằm ở phòng bên.

_ Trời..tao lại làm liên lụy đến người khác rồi.

_ Giờ không phải lúc tự than trách đâu, mày phải cám ơn trang đó, không có bà ấy thì chắc mày chẳng nằm đây đâu mà chuyển luôn vào nhà xác rồi.

_ Là sao tao không hiểu

_ Tao được nghe tụi kia kể lại là lúc mày ăn chai xong thì thằng kia định lao vào đâm mày luôn nhưng trang đẩy tay nó ra nên mày chỉ mới bị sượt qua mạn sườn thôi.

_ Um...éo thể ngờ thằng này chơi nặng tay vậy.

_ Con ông cháu cha mà, ông già nó giữ chức xxx trong ngành công an...nên thằng này mới bố đời như thế.

_ Thảo nào..đợi tao dưỡng thương xong rồi mới tính tiếp được.

_ Nằm yên ở đây đi, tụi nó đang săn mày đó

_ Thằng mặt ngựa này muốn chơi đây.

_ Mày tạm lánh đi, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi hãy hay.

_ Um..dính vào tụi trong ngành mệt đây haizz.

Hai thằng nói chuyện thêm lát nữa thì thằng kiên phải ra ngoài vì đến giờ thăm bệnh của bác sĩ. Sau khi khám xong, khuyến mại thêm hai mũi tiêm và đống thuốc đủ các màu, đắng ngòm làm tôi ngủ một mạch không biết gì đến tối luôn. Thức giấc với cái đầu vẫn còn nhức như bị kim đâm vậy, không biết tình trạng của trang lúc này như thế nào rồi, chỉ biết nằm đó lo lắng mà chẳng thể làm được gì hết. Tôi luôn là kẻ mang rắc rối đến cho người khác, với một thằng dường như chả còn gì để mất như tôi thì mấy chuyện đánh đấm này không là gì hết nhưng những người thân quanh tôi lại luôn vì tôi mà chịu liên lụy thì thật không đáng chút nào cả. Không gian tĩnh lặng đến ghê ngờ, từng làn gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ làm lung lay tấm rèm trắng...mắt nhắm hờ suy nghĩ về mọi thứ diễn ra xung quanh, không biết cuộc đời này sẽ trôi về đâu khi mọi nối đi đều là màn đêm...trang trong bộ đồ bệnh nhân dón rén bước vào phòng, có lẽ nghĩ tôi đang ngủ, nhìn vẻ mặt của trang tươi tỉnh khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Trang tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, tôi vẫn nằm im như vậy để trêu bà chằn này một trận, lát sau mọi thứ vẫn im lặng, chợt tôi cảm nhận được một mùi hương quen thuộc kèm theo hơi thở ấm áp dần tiến xát mặt mình rồi ngập ngừng dừng lại như sợ một điều gì đó. Thấy tò mò lên tôi mở mắt ra để xem bà chằn này định làm cái gì, giật mình khi thấy trang hai mắt nhắm chặt, gương mặt thanh tú ghé xát vào mặt tôi...môi chụm lại, chẳng lẽ trang định hôn tôi ư? Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu nhưng rồi vụt tắt đi nhanh chóng vì có lẽ do tôi hoang tưởng thôi. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã cảm nhận được đôi môi mềm của trang chạm vào má...thực sự quá bất ngờ chẳng thể hiểu nổi chuyện đang diễn ra nữa nên không biết làm gì cả, chỉ còn có thể mở to hai mắt nhìn ngạc nhiên. Trang mở mắt ra rồi hốt hoảng lùi người lại, hai má đỏ ửng, cả hai im lặng nhìn nhau và mỗi người tự theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình. Liệu có phải trang thích tôi như phỏng đoán không hay chỉ là do tôi duy nghĩ quá nhiều, thật là đau đầu. Đang nghĩ ngợi thì trang đột nhiên lắp bắp...

_ M..M..dậy..khi nào vậy...trang..không..không

_ À..um...vừa nãy trang...làm..vậy là sao

_ Um..thì là...

_ Thôi bỏ qua đi....trang đã khỏe hẳn chưa mà qua đây.

_ Trang có bị sao đâu, chỉ trầy xước chút xíu à..tại lo cho M..nhỡ có chuyện gì thì trang...

_ Trang không sao là M cũng mừng, không phải lo gì đâu, mấy việc này M cũng quen rồi.

_ Cũng tại trang nên M mới bị vậy..hức..hức

_ Ơ...tự nhiên lại khóc...nín đi xem nào...trông cái mặt xấu chưa kìa..hehe

_ Còn đùa được nữa..hức

Trang một tay lau nước mắt còn tay kia thì đánh nhẹ vào vai tôi, cũng may sao là sau đó trang nín khóc chứ không thì gay go. Hễ nhìn thấy con gái khóc là tôi cuống lên chẳng biết làm gì cả.

_ Dẫu sao thì tại hạ cũng xin đa tạ nữ hiệp đã ra tay ứng cứu cái mạng hèn này..

_ Hihi...

_ Um..xin lỗi vì đã làm liên lụy đến trang

_ Nói gì thế không biết nữa, lúc đó ai cũng sẽ làm như trang thôi với lại trang...trang

_ Với lại làm sao cơ?

_ Hihi...đồ ngốc..rồi sẽ có một ngày M hiểu thôi...trang tin là vậy

_ Không hiểu gì luôn..con gái thật khó hiểu...

_ Hihi...chỉ có tên ngốc như M mới thấy vậy thôi.hứ

_ Dạ vâng ạ...mà vẫn thắc mắc vì sao thằng dở hơi kia lại biết M và tại sao nó lại xử sự như thế.

_ À..ừ..thì là..

Trang nhìn tôi đắn đo một lúc rồi mới bắt đầu kể lại mọi chuyện, tôi nằm im đó lắng nghe và cũng dần hiểu ra...ngày trước mẹ trang và mẹ thằng dở hơi tên C là bạn học cấp 3, hai nhà vẫn thỉnh thoảng qua dùng cơm với nhau, nói chung là khá thân thiết....thằng C thì hơn trang 4 tuổi, học đại học gì đó tôi không nhớ rõ, tiếng là vậy nhưng thằng này lại thuộc hạng công tử ăn chơi và biết hưởng thụ, một ngày học thì 6 ngày nghỉ. Bố giữ chức khá to trong ngành công an, mẹ công tác ở bộ giáo dục, lại được cái nó là con một..được nuông chiều từ nhỏ, chẳng khác gì cục vàng, một nền móng quá vững chắc và hoàn hảo...sau nhiều lần gặp gỡ thì thằng này bắt đầu giở trò tán tỉnh trang nhưng mãi không thành công nên đâm ra bực bội, hễ thấy thằng khác có ý định tiếp cận trang là nó úp ngay, như kiểu không ăn được thì đạp đổ...chẳng ai dám đυ.ng đến luôn, lôi thôi là to chuyện. Phá phách, nghịch ngợm nhất một khu, chẳng coi ai ra gì hết...sự việc bắt đầu từ khi thằng này tình cờ bắt gặp tôi với trang đi cùng nhau rồi theo dõi này nọ, mấy lần định úp tôi nhưng không thành công...và lần này nó quyết chơi tôi đến cùng, thật chẳng thể hiểu nổi trong đầu nó nghĩ cái quái gì không biết nữa. Có lẽ nó đã chọn nhầm đối tượng để chơi rồi, chẳng cân sức chút nào cả, tiền, thế lực và tất cả mọi thứ nó đều hơn hẳn...chỉ cần quăng cho bọn đâm thuê chém mướn ở khu đường tàu khoảng vài chục là bọn nó cho tôi đi tàu sáu tấm liền, nhanh gọn nhẹ...quá dễ dàng. Biết vậy nhưng không quan tâm làm gì vì với tôi một thằng dường như chẳng còn gì để mất thì có thể làm tất cả chỉ để tồn tại....những kiểu người như thằng C thì tôi gặp quá nhiều nên cũng chả lạ lẫm...

Sau khi kể xong mọi chuyện thì trang lo lắng nhìn tôi như sợ một điều gì đó mà ngay cả chính tôi cũng không rõ nữa, nhưng dù tôi có ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa thì cũng nhận ra tình cảm của trang với mình là như thế nào. Tại sao lại là một thằng như tôi cơ chứ, một thằng dường như chẳng còn gì...tự nhiên có một người con gái xinh đẹp có tình cảm với mình đó là một điều hạnh phúc nhưng với tôi lúc này thì không phải như vậy, tôi không muốn thêm một người con gái phải đau khổ vì mình nữa...yến đã là quá đủ rồi. Luôn tỏ ra ngu ngơ để trốn tránh sự thật đang hiện hữu trước mắt mình và chính điều này đã làm tôi phải hối hận cho đến mãi về sau này. Và tôi vẫn không thể nào biết được vận đen đang chờ tôi ở ngay phía trước...
« Chương TrướcChương Tiếp »