Oh, Boy!

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Trần Anh Thư Chúng là ba anh em, một trai và hai gái. Ba đứa trẻ mồ côi. Siméon Morlevent, 14 tuổi. Mảnh khảnh. Mắt nâu. Đầu óc thần đồng, đang học năm cuối trung học. Morgane Morlevent, 8  …
Xem Thêm

Chương 15
Siméon kiên định đến cùng

- Em muốn gặp bác sĩ tâm lý - một buổi sáng Morgane nói với Josiane khi chị đang chuẩn bị cho bọn nhỏ tới trường. Chị thoáng giật mình ngạc nhiên.

- Bác sĩ tâm lý à? Cô bác sĩ của Venise phải không? Nhưng để làm gì? Em có vấn đề gì ở trường à? Bị các bạn bắt nạt phải không? Hay em nghĩ đến mẹ?

Morgane nhìn Josiane mặt kín bưng. Chị chưa bao giờ hiểu được nét mặt đó.

Nản đến không buồn hỏi thêm, chị cho rằng Morgane hẳn ghen tị với em gái vì bé được đến đó thứ Bảy hàng tuần.

- Chị sẽ xem bác sĩ Chapiro có gặp em được không - Josiane hứa.

- Cảm ơn chị - Morgane nói một cách nghiêm cẩn.

Cô bé đang đau khổ. Bé út đã nói với em rằng bác sĩ tâm lý chăm sóc những người mắc những chuyện khổ sở. Thế nên, em muốn được chăm sóc.

Dorothée Chapiro đồng ý gặp em vào một buổi chiều thứ Tư. Cô bảo em có thể nói, vẽ, chơi đất nặn hoặc chơi búp bê. Em hơi ngạc nhiên.

- Cháu đến để nói chuyện. Cô sẽ giữ kín mọi bí mật chứ?

- Không bao giờ hé lộ!

- Vậy thì cháu sẽ kể bí mật của mình.

Morgane nói rất nhỏ, đầu cúi thấp.

- Khi mẹ mất, bọn cháu đã cùng thề, giữa cháu, Venise và Siméon.

- Một lời thề à? - cô bác sĩ tâm lý nhắc lại.

- Vâng. Rằng không ai có thể chia rẽ bọn cháu.

Rồi Morgane ngẩng lên và tả chi tiết:

- Lời thề, đó là: “Tất cả anh em nhà Morlevent cùng với nhau hoặc là chết”.

- Tất cả anh em nhà Morlevent cùng với nhau hoặc là chết à? - cô bác sĩ nhắc lại như tiếng vọng.

- Vâng. Và bây giờ bọn cháu đã bị chia rẽ.

- Các cháu bị chia rẽ à?

- Cháu và Venise thì ở chỗ Josiane. Anh Siméon thì ở chỗ anh Bart hoặc ở bệnh viện. Chúng cháu đã phản bội lời thề.

- Các cháu đã phản bội lời thề?

- Vâng, đúng thế.

Thì ra vì điều này mà cô bé kỳ lạ này muốn gặp cô. Em có cảm giác phản bội ai? Mẹ em, bản thân em hay tình anh em? Mỗi thứ một chút. Có vẻ như em không muốn nói gì nữa nên cô bác sĩ buộc phải khơi tiếp chuyện.

- Cháu muốn ở với ai?

- Với Siméon và Venise.

- Chỉ ba người với nhau thôi à?

Morgane mỉm cười.

- Không. Với cả anh Bart nữa.

Em lưỡng lự một chút rồi nói thêm:

- Và chị Josiane nữa.

Em đã loại bỏ François Tanpié, chồng Josiane. Cô bác sĩ mường tượng rằng Morgane đang cố xây dựng lại hình ảnh một gia đình lý tưởng gồm bố, mẹ, ba đứa con. Và nhất là gia đình đó đều là Morlevent.

- Cháu biết đấy, Morgane, cuộc sống vốn phức tạp. Trẻ em không thể giải quyết tất cả được vì, thật ra, người lớn mới có quyền quyết định.

Cô bác sĩ không lường trước được chuyện diễn ra ngay sau đó. Cô bé có vẻ chín chắn và ôn tồn đó bỗng khóc rống lên.

- Nhưng cháu đã... cháu đã... thề... thề rôôôồi!

Dorothée không phản bội bí mật này của Morgane, nhưng cô yêu cầu được nói chuyện với Josiane.

- Tôi biết là chị sẽ không đồng ý - cô nói - Nhưng tôi tin là cần có một buổi tư vấn cả gia đình... thật ra là một buổi mọi người cùng gặp nhau để nói về việc nuôi giữ và những việc khác nữa... Mỗi người cần nói ra suy nghĩ của mình vì, thật ra, bọn trẻ cũng có quyền nói ra ngay cả khi, thật ra, người lớn mới có quyền quyết định...

Josiane cảnh giác. Morgane sẽ đòi Siméon, Venise và Barthélemy. Nhưng mặt khác, cô thẩm phán lại có vẻ cứ chần chừ không quyết định rõ ràng. Hôm nay thì đồng ý, mai lại không. Nếu bác sĩ tâm lý nhìn thấy Bart và nếu cô ta không là người hoàn toàn ủng hộ giới đồng tính thì sẽ thấy ngay rằng chàng thanh niên Bart không thể đảm nhận vai trò dạy đỗ ba đứa trẻ. Cuộc họp này có thể chuyển hướng có lợi cho Josiane.

Cô thẩm phán cũng tán thành. Có bác sĩ tâm lý làm trung gian có thể góp phần kết thúc cuộc tranh cãi giữa Bart và Josiane. Đích thân Laurence thông báo với Bart qua điện thoại. Anh làm bộ như hiểu trong khi chẳng hiểu cô nói gì. Anh tưởng là người ta muốn mình làm kiểm tra tâm lý để xác minh tình trạng sức khỏe tâm thần của anh.

- Không phải thế - Siméon trấn an anh bằng giọng cục cằn - Ai mà chả biết là anh đã điên sẵn rồi. Họ muốn có một buổi họp gia đình với bác sĩ tâm lý để tháo cái đống nút rối tinh giữa Josiane và anh.

Nhưng Bart không chịu từ bỏ ý kiến:

- “Họ” muốn chữa bệnh cho anh.

- Anh đúng là cuồng ám, ông anh thân mến - Siméon nói vẻ mặc kệ.

Bart không nghe.

- Tôi đồng tính thật đấy. Nhưng sinh ra đã thế. Thế thì phiền gì đến ai chứ?

- Phiền em đấy. Anh có để cho em ôn bài không nào?

Dù là thần đồng thì sau hai phần ba năm học vắng mặt ở trường, cậu cũng phải cố gắng nhiều mới theo kịp được. Siméon đang ở ngay trước môn thi đầu tiên, môn Triết.

Buổi họp gia đình mà không ai muốn gọi cho đúng là “buổi trị bệnh” diễn ra vào một chiều thứ Tư. Bart miễn cưỡng đi tới đó, cảm thấy bấp bênh, phức tạp, cảm thấy bị kết tội từ trước. Anh nhìn chị gái mình với vẻ ủ ê, thậm chí không chào một tiếng. Anh ôm hôn hai em gái và dò xét cô bác sĩ với thái độ thù nghịch của một người cho rằng mình ở đó là để bị mổ thùy não, Venise đếm số ghế mà Dorothée đã xếp thành vòng tròn.

- Sáu chiếc - bé kêu lên - Anh Bart, anh ngồi cạnh em chứ?

Bé hơi nhầm tưởng với trò chơi ngồi hát theo vòng và có vẻ hào hứng chờ đợi. Mọi người ngồi xuống ghế. Dorothée nhìn một vòng và nhận thấy: Morgane bên cạnh Siméon. Siméon bảo vệ Bart. Venise ngồi bên còn lại của Bart. Josiane ngồi giữa Venise và cô, bác sĩ tâm lý. Quay lại Morgane, người đưa đến ý tưởng cho buổi họp này.

- Có được vẽ không ạ? - Venise hỏi ngay do vốn quen với những buổi khám ở đây.

- Chị không giỏi vẽ quỷ đâu - Josiane thử nói tếu - Chúng ta đến đây để nói chuyện phải không?

Cô nhìn về phía cô bác sĩ tâm lý.

- Chị muốn nói ư? - Dorothée vặn lại.

Josiane tìm cách thoái lui.

- Không hẳn!

Siméon để ba giây trôi qua trước khi kiểm soát tình hình.

- Tôi nghĩ rằng chúng ta có mặt ở đây hôm nay là để nói về người giám hộ - cậu nói - Vấn đề nằm ở chỗ Josiane và Barthélemy đang cạnh tranh nhau. Cho đến thời điểm này thì cô thẩm phán mới chỉ luôn nghe ý kiến của người lớn. Tôi tin rằng hôm nay mọi người có thể nghe cả ý kiến của những người nhỏ tuổi hơn.

- Đúng là không hổ danh người khôn trước tuổi - Josiane nói phỉnh nịnh - Nhưng tôi muốn lưu ý cậu một điều. Tôi không cảm thấy mình ở thế “cạnh tranh” với Barthélemy.

- Không à? - Bart kêu lên - Chị luôn muốn nghiền nát tôi từ khi tôi sinh ra, thế mà bảo không cạnh tranh à?

Siméon nhắm mắt, đã thấy mệt mỏi về buổi họp. Bắt đầu hay hớm quá, cái buổi trị bệnh này.

- Từ khi sinh ra mày đã đóng vai nạn nhân rồi - Josiane vặc lại - Là mày tự chọn cho mình như thế chứ chả ai bắt cả.

- Tôi làm sao hả? - Barthélemy hét lên.

- Cháu thích vẽ tranh hơn - Venise nói chực khóc.

Im lặng trở lại.

- Thứ nhất, tôi không ĐÓNG VAI nạn nhân - Bart hờn dỗi - Tôi LÀ nạn nhân.

- Anh là nạn nhân à? - cô bác sĩ tâm lý nhắc lại và nghĩ đã tìm được mạch của vấn đề.

- Tôi bị bố mình bỏ rơi.

- Lại bắt đầu đấy! - Josiane rên lên - Ở đây tất cả chúng ta đều bị bố bỏ rơi còn gì!

- Với tôi thì tệ hơn - Bart cứng đầu tiếp - Ông ta thậm chí còn không muốn nhìn mặt tôi.

- Đương nhiên rồi - Josiane phản bác - Ông ta bỏ đi mà không biết là mẹ đang có mang.

- Sao cơ?

- Mẹ có mang nhưng bà không biết - Josiane giải thích - Bố đã biến mất ngày ba mốt tháng Mười hai. Tôi vẫn nhớ là vì chúng tôi đã chờ ông ta cả đêm giao thừa. Cậu sinh ngày hai mươi ba tháng Chín. Thế là mẹ có mang vào đúng trước lúc chồng bà ấy bỏ đi.

- Vậy ra là - Bart kêu lên the thé - ông ta thậm chí còn không biết có tôi trên đời này!

- Có người thật may mắn - Siméon đùa.

Tin này đã làm thay đổi cách nhìn của Bart đến nỗi anh quên không bốp chát lại. Từ trước tới giờ anh luôn tin, và mẹ anh vẫn để anh tin như vậy, rằng Georges Morlevent chủ tâm bỏ rơi người vợ đang mang thai đứa con của mình. Và theo cách ích kỷ kiểu trẻ con, từ nhỏ anh đã kết luận rằng bố mình bỏ đi vì không muốn có mình.

- Ông ta thậm chí còn không biết có tôi trên đời này - Bart nhắc lại với chính mình.

- Dù sao đi nữa thì cũng đã sang trang rồi - Josiane nói - Đó đúng là một người đểu giả đẹp mã.

- Bố tôi á? - Siméon thì thầm.

- Tôi lấy làm tiếc khi nói thế. Nhưng đó là người đàn ông đã bỏ rơi tôi sau khi nhận nuôi tôi, bỏ rơi mẹ tôi, bỏ rơi cả các em...

- Cuối cùng thì tôi không trách gì ông ta cả - Bart cười khẩy.

- Tôi cũng vậy - Siméon nói quá lên - Thứ nhất là vì tôi không biết việc gì đã xảy đến với ông ấy. Hơn nữa, như Goethe vẫn nói: “Chúng ta trưởng thành khi chúng ta hiểu được bố mẹ mình và tha thứ cho họ”.

- Đúng là kỳ thi tốt nghiệp đòi hỏi nhiều trích dẫn nhỉ - Josiane nhận xét.

Với Siméon, cô lưỡng lự giữa cách đối xử phỉnh nịnh và cười nhạo.

- Em, em muốn nói...

Morgane đã tranh thủ giây phút im lặng để lên tiếng. Em là cô bé thường hay bị mọi người lãng quên, chìm khuất giữa cậu anh thần đồng và cô em quá xinh đẹp đáng yêu.

- Em chỉ muốn nói rằng em không muốn bị tách ra khỏi anh Siméon vì Siméon là một nửa của em. Nếu nửa này bị tách ra khỏi nửa kia...

Morgane nhìn qua nhìn lại hai bàn tay mở ra trước mặt em. Em lắc lắc bàn tay trái.

- Thì nửa còn lại sẽ buồn lắm và chỉ còn sống có một nửa thôi.

Câu tuyên bố đó thống thiết đến nỗi cô bác sĩ tâm lý không thể tiếp tục gợi chuyện bằng câu hỏi muôn thuở của mình.

- Em thấy đấy, từ khi anh cho Siméon máu - Bart nói - anh cũng là nửa nọ nửa kia với nó.

- Morgane, em cũng là một nửa của anh - Siméon nói với Morgane.

- Em, em là một nửa của tất cả mọi người - Venise kêu lên vì không muốn là người thừa lại sau cuộc phân chia.

Josiane và Barthélemy thoáng nhìn nhau ẩn ý.

- Và tôi... - Bart nói.

“Chuyện này thật nuốt không trôi”, anh nghĩ trong lúc đằng hắng.

- Tôi, ờ, Josiane, là một nửa của tôi.

Im lặng, một sự im lặng như chờ đợi. Josiane cười hơi giễu cợt và nhìn Barthélemy chăm chú.

- Tôi không hiểu trò này lắm. Tôi phải nói cậu là một nửa của tôi hay tôi là một nửa của cậu đây?

- Cứ nói điều gì chị muốn - Bart càu nhàu.

Cô bác sĩ nín thở. Trong những buổi trị bệnh gia đình thế này có những giây phút kỳ diệu mà mỗi thành viên lựa chọn con đường riêng của mình.

- Tôi là chị cùng mẹ khác cha với Bart - Josiane nói - Và từ hôm nay, ngày mười ba tháng Sáu...

Cô nhìn đồng hồ.

- ... lúc mười lăm giờ ba mươi hai phút, tôi chấp nhận điều đó.

Siméon quay sang nhìn người chị của cậu.

- Hoan hô!

Không may, Morgane đã không thể cố gắng kìm nén và em khóc toáng lên:

- Em, em muốn... muốn rằng... rằng mọi người...

- Lay nó đi - Bart khuyên - Phải lay nó mới được.

- Rằng mọi người đều thương yêu nhaaau!

Bart nhảy khỏi ghế và lay cô em thật mạnh.

- Kinh khủng quá! - Josiane kêu lên.

Cô bác sĩ hoảng hốt đang tìm cách can thiệp thì những tiếng nấc của Morgane thưa dần. Rất hài lòng, Bart nói với cô chị lớn.

- Thấy chưa, phải lay nó mới dừng.

- Quả là bom tấn! - cô bé út của nhà Morlevent tán thưởng nồng nhiệt.

Mười ngày sau, Bart dẫn cậu em đến buổi thi đầu tiên của kỳ thi tốt nghiệp. Môn Triết. Bốn tiếng liền bò ra làm bài. Siméon người vẫn còn xanh tái, tóc mới nhú ra một chút, hơi thở vẫn gấp.

- Sẽ ổn thôi phải không? - Bart hỏi giọng phập phồng lo âu như một bà mẹ trong gia đình.

Siméon mỉm cười. Nếu cậu không ngất đi do cố gắng và hồi hộp thì thế nào cậu cũng sẽ làm được. Bốn tiếng sau, Bart đến đón em ở lối ra khu phòng thi.

- Thế nào?

- “Chúng ta có thể nói có với quyền khác biệt ở mỗi người?” - Siméon trả lời.

Đó là chủ đề cậu đã chọn phân tích trong bài thi.

- Bọn đồng tính có quyền sống bình thường hay nên đeo cho chúng hình tam giác màu hồng[19]? - Bart vừa phát triển chủ đề vừa cố ý đi uốn éo trên vỉa hè.

Nhận ra là anh trai đang thu hút sự chú ý của bọn con trai trong trường, Siméon đâm vào vai anh.

- Có dừng lại không, nếu không thì em lại tiếc vì đã trả lời “có” đấy.

Tối hôm đó, Siméon gần như ngủ gật trong bữa ăn. Cậu trải qua các môn thi còn lại trong một cảm giác mù mờ mệt mỏi, không thể kể lại bài thi đã hỏi gì và cậu có hài lòng về bài làm của mình không.

- Bây giờ còn những thử thách khác nữa, thứ Sáu tuần sau - Siméon nói.

Cậu phải trở lại bệnh viện. Một tin xấu đang chờ họ trong văn phòng của giáo sư Mauvoisin.

- Tôi chưa thể thực hiện việc điều trị duy dưỡng ngay được do có sự sụt giảm lượng hồng cầu. Chúng ta sẽ xử lý tình trạng thiếu máu trước bằng cách truyền máu cho cậu, Siméon. Sau đó, hãy về nghỉ ngơi mười lăm ngày ở nhà... Bart.

Giáo sư mỉm cười khi dùng cách gọi thân mật đó. Barthélemy không nghi ngờ gì về thông tin này. Nhưng khi đã ở trong phòng 117, Siméon nói với anh cách hiểu riêng của cậu về tuyên bố vừa rồi của Mauvoisin:

- Chứng thiếu máu, anh không nhớ từ này à? Đó là từ mà bác sĩ của anh, ông Chalons đã dùng để nói về bệnh bạch cầu của em lúc đầu. Em đang bị tái phát rồi.

Bart vô cùng khâm phục trí tuệ của cậu em trai. Anh không biết nói lại thế nào. Sau khi truyền máu, Siméon về nhà và sống trong tâm trạng bất ổn với anh lớn của mình. Mọi biểu hiện đều khiến cậu lo lắng, những cơn đau bụng, đau sườn, một vết bầm. Cậu trách Bart đã không nhận thấy những biểu hiện rõ ràng của đợt tái phát đó. Cậu cũng trách vì anh không tìm lý lẽ gì phản biện nỗi nghi ngờ của cậu. Ngày đến thử máu, hai anh em hầu như không còn nói chuyện với nhau nữa. Bốn mươi tám tiếng sau, Nicolas gọi điện đến.

- Bart phải không? Ổn cả rồi. Nhắn với em cậu là chúng ta có thể bắt đầu tiến hành.

Barthélemy hài lòng hai điều về cuộc gọi: bệnh không tái phát và Nicolas đã xưng hô thân mật với anh.

Ở bệnh viện, Joffrey báo trước với Bart là họ sẽ truyền moóc phin giảm đau cho Siméon để có thể “cho cậu ta ăn đủ” trước kỳ nghỉ hè!

- Anh không phải lo như lần trước đâu. Em trai anh sẽ lại trong tình trạng ngủ mơ màng nhưng thế không có nghĩa là cậu ấy đang sợ hãi lùi bước.

Bart nhún vai. Anh bắt đầu quen với môi trường này, với ngôn ngữ của anh bác sĩ này, với nhịp độ của anh ta nữa. Anh đã dày dạn kinh nghiệm hơn. Khi Siméon bắt đầu nôn, chính anh là người đỡ cậu. Quen rồi. Đúng, chỉ là việc thường ngày.

Kết quả kỳ thi được niêm yết vào tuần Siméon ở trong viện. Barthélemy cảm thấy run chân. Anh quyết định sẽ mặc lễ phục. Thành công hay thất bại thì cũng cần phải đối mặt. Ông hiệu trưởng đã nói với anh rằng, theo thông lệ trường Sainte-Clotilde, kết quả sẽ được dán trên cánh cổng chính của trường. Khoảng mười một giờ, ông Philippe sẽ chờ đón phụ huynh và học sinh trong đại sảnh của trường để chúc mừng hoặc an ủi họ như thường lệ.

Từ xa, Bart đã thấy một đám đông tụ tập trên phố trước cánh cổng chính định mệnh đó. Anh nhận ra ông hiệu trưởng và thầy giáo dạy Triết. Anh thoáng gật đầu chào họ. Đột nhiên, anh nghe có tiếng người nói sau lưng:

- Đó là Bart, anh trai của Siméon.

Tiếng thì thầm theo anh khi anh đang đi về phía cánh cổng. Tất cả lớp Siméon đang ở đó. Khi nhìn thấy nụ cười của các bạn học, Bart hiểu rằng Siméon đã đỗ. Khi anh đến gần cổng, mọi người cùng dãn ra như tạo một hàng rào danh dự cho anh. Anh đọc trọn vẹn dòng chữ:

MORLEVENT SIMÉON ĐỖ LOẠI GIỎI.

- Oh, boy! - Bart thì thầm, sửng sốt.

Anh đứng lặng một lúc như bị đánh một đòn chí mạng. Rồi anh quay lại, vung nắm đấm lên không trung và hét lên:

- Nó đỗ rồi!

Một tràng pháo tay xen lẫn tiếng cười vang lên. Ông Philippe tiến về phía Bart, mặt rạng rỡ.

- Thật là tuyệt vời phải không?

Và không khách sáo, ông ôm choàng lấy anh. Bart ra về, lòng đầy hãnh diện và đến đầu phố, anh quay lại nhìn tất cả mọi người đang nhìn theo anh, vung hết tay này đến tay kia lên không trung. Cả con phố như nổ bùng vì hạnh phúc.

Đến bệnh viện, Bart mở tung cánh cửa phòng 117 và hét lên:

- Chúa trời đúng là có tồn tại, con xin cải đạo làm tín đồ Mormon!

Siméon giật nảy mình và nhìn anh sững sờ. Cậu thậm chí không còn biết đang là ngày hay đêm nữa. Bart quỳ xuống bên cậu.

- Em đỗ rồi, gà con. Loại giỏi. Tấm bằng ấy! Hiểu không hả?

Siméon nháy mắt và mỉm cười.

- Thần đồng mà - cậu ấp úng nói như giải thích.

Cậu ngủ thϊếp đi. Bart là người nhận tất cả lời chúc mừng trong khoa. Tất cả mọi người đến chúc mừng anh và cười với anh. Joffrey và Mauvoisin khi được tin báo vội vã cùng nhau chạy lên phòng 117. Bart lại túm lấy cổ áo blouse của Joffrey.

- Tôi biết mình đã làm anh phát ốm - anh nói trước khi ôm lấy Joffrey.

Mauvoisin nhìn họ như vậy, hai tay vẫn nguyên trong túi áo choàng trắng. Ông rút một tay giơ về phía Bart.

- Tất cả chúng tôi đều rất vui - ông nói điềm đạm.

Sau đó ông nhốt mình trong văn phòng. Niềm vui tràn ngập trong ông, mắt ông ngấn nước, ủy mị quá. Nhưng đáng lắm chứ! Chiến thắng này cũng là chiến thắng của ông. Chiến thắng tử thần. Có thể đó chỉ là chiến thắng của ngày hôm nay. Nhưng hôm nay, hôm nay... Hoàn toàn buông xuôi theo cảm xúc, Nicolas nhắm mắt và thì thầm:

- Oh, boy...

Thêm Bình Luận