Chương 4: Trạng thái của ốc sên lười biếng

Buổi chiều tại thị trấn bỏ hoang. Trên ban công của một toà nhà chung cư năm tầng, một thanh niên chỉ to bằng bàn tay vẻ mặt bình tĩnh đứng tựa vào lan can nhìn xuống dưới.

Trong thị trấn này không có nhiều tòa nhà cao tầng, quả nhiên nơi cậu đứng là một vị trí rất tốt, có thể nhìn rõ hơn nửa thị trấn. Không có tường che khuất tầm mắt, Hà Dĩ Cư có thể thấy diện mạo của thị trấn.

Nhà cửa được quy hoạch gọn gàng, đường phố thông suốt không tù túng. Tuy không có nhà cao tầng nhưng thiết kế nhà đều có phong cách riêng, đặc biệt công tác phủ xanh thành phố được thực hiện rất tốt, nhưng vì đã bỏ hoang quá lâu nên nhìn có chút hỗn độn. Một thị trấn nhỏ như này, nếu là ở thế giới loài người sẽ là một nơi tốt để nghỉ dưỡng.

Tất nhiên, đó là trước khi thảm họa xảy ra.

Giờ đây thị trấn nhỏ trở nên tiêu điều, hoang sơ. Những con đường, ngõ hẻm u uất thỉnh thoảng xuất hiện bóng người. Nhưng đó không phải người sống mà là xác sống biết đi, thường được gọi là thây ma, zombie, là loại sinh vật hắc ám tương đối thường thấy.

Hà Dĩ Cư đã gặp một thây ma cách con hẻm không xa, nhưng lúc đó bản thể không ổn, chỉ có thể thu nhỏ mình lại ngụy trang, cái đầu bé tí chỉ khoảng 10cm. Thây ma đứng tại chỗ tìm không biết bao lâu, cuối cùng đành bỏ đi mất dạng.

Hà Dĩ Cư bởi vì không có kinh nghiệm chiến đấu bèn bỏ mặc lũ thây ma, tìm toà nhà cao tầng gần nhất có ban công nhìn bao quát được thị trấn. Đứng một lúc cậu mới sực tỉnh vỗ vỗ vào trán: “Ôi, quên mất không tìm hiểu về lũ thây ma.” Dù sao ở địa lục hắc ám, loài sinh vật hắc ám cậu gặp đầu tiên cũng là lũ thây ma này.

Cậu nghĩ chắc hẳn trong sách hướng dẫn cũng sẽ nhắc đến thây ma, Hà Dĩ Cư lục trong chiếc túi nhỏ lấy một quyển sách mini ra, bắt đầu đọc, nhìn phần giới thiệu, thỉnh thoảng cậu lại gật đầu.

Người viết ra quyển sách đã nghiên cứu về lục địa mới rất kĩ càng nhưng giá trị tham khảo không được nhiều lắm nên lượng thông tin bên trong có rất ít ỏi.

Hà Dĩ Cư bị ánh nắng buổi trưa làm chói mắt, cậu chỉ cần phất tay một cái liền xuất hiện một căn nhà nhỏ hai tầng. Ngôi nhà ước chừng chỉ rộng hơn sân bóng rổ một chút, nhưng được thiết kế vô cùng tinh xảo, đến ngay cả cửa sổ cũng sạch sẽ không vết bụi.

Hà Dĩ Cư dường như đã rất quen thuộc mở cửa bước vào nhà, sau khi vào cậu thay đôi giày thể thao thành dép bông, còn rất cẩn thận kiểm tra xem đôi giày có dính bẩn không.

Ốc sên nhỏ bé cùng căn biệt thự vô cùng hoà hợp, nhìn trông hết mực tinh xảo. Trong phòng khách có sofa, bên phải tường là chiếc cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai.

Phong cách bài trí nội thất của ngôi nhà đơn giản mà trang nhã, màu chủ đạo của căn nhà là màu sáng đến ngay cả thảm lót cũng là màu sáng. Có thể thấy Hà Dĩ Cư thích những màu tươi mới.

Cậu tiến đến ngồi xuống sofa mềm mại, cả người thoải mái hơn hẳn. Chỉ lúc này cậu mới có thể bộc lộ trạng thái của một con ốc sên lười biếng, cả người nép vào sofa thoải mái.