Edit: Diệp Y Giai
Lạc Hương vẫn đứng chờ ở chỗ này, nghĩ Trác Hiên hẳn sẽ không kéo dài quá lâu mới đúng.
Quả nhiên, mười mấy phút đồng hồ trôi qua, bầy dê biến dị này đã từ nơi này chạy đi, trái lại có vài động vật có khứu giác linh mẫn chậm rãi bắt đầu đảo quanh ngoài sân, hiển nhiên muốn tiến vào.
Lạc Hương đã sớm rắc bột phấn mà Trác Hiên giao cho mình bốn phía quanh sân, đáng tiếc hiệu quả không thật sự tốt, mấy thứ kia tuy có hơi đắn đo, không trực tiếp vào trong, nhưng vẫn không chịu buông tha, tay không quay về. Cho nên mới đảo quanh ở cửa.
Lạc Hương có chút lo lắng đề phòng, đúng lúc này nhác thấy thân ảnh Trác Hiên.
Anh không lái xe, đương nhiên cũng sẽ không đi trên con đường đó, mà là lợi dụng thuật khinh công của mình đi lại tự nhiên trên mỗi nóc nhà.
Từ khóe mắt Lạc Hương liếc thấy anh đến bên người mình, nhưng cũng chỉ là chuyện của mấy chục giây. Tốc độ cực nhanh, có thể suy nghĩ là biết.
"Anh rốt cục chịu về rồi." Trong lòng Lạc Hương thả xuống được tảng đá lớn, nhưng vẫn sẽ làm khó dễ một chút.
Trác Hiên không nói nhảm nhiều, bọn họ bây giờ còn đang trong nguy hiểm. Mang theo Lạc Hương đi từ nóc nhà, lên lên xuống xuống, đã đến căn cứ trung tâm của Bắc Kinh.
"Thật ra dùng dị năng của em thì nhanh hơn." Lạc Hương nói.
Trác Hiên lắc đầu: "Tôi cần nhìn kỹ thực lực của bọn chúng. Dị năng mặc dù nhanh, nhưng thấy không rõ lắm. Hơn nữa, em tốt nhất tiết kiệm chút khí lực, phỏng chừng sau này dị năng của em sẽ phải dùng rất nhiều lần." Dị năng là phải hao phí thể lực và tinh lực, cũng không phải không hạn chế sử dụng. Lạc Hương cũng hiểu được đạo lý này, vạn nhất xảy ra chuyện gì, còn cần dựa vào dị năng của cô mà chạy trốn.
Từng chiếc từng chiếc xe vào trong thành. Nơi này là phòng tuyến mà Bắc Kinh dốc hết sức lực tạo dựng lên, tường thành cao gần hai mươi thước, đều là thép xi-măng, bề ngoài bao lấy hơn mười centimet thép tấm dày, trên tường thành đều ẩn giấu các loại họng pháo súng ống, mỗi cánh cửa đều làm bằng sắt thép, tất cả bộ phận trung tâm bên trong thành đều ở dưới lòng đất, mặt đất có đôi khi chính là một bức thành che chắn thiên nhiên.
Trác Hiên mang theo Lạc Hương đi vào trong thành trì, động tác của mọi người đều rất nhanh chóng, có lẽ ngững người bên ngoài kia không thể ngăn cản đội ngũ biến dị khổng lồ như vậy. Chỉ có thể dựa vào thành lũy được xây dựng vô cùng chắc chắn này.
Bên trong cũng không phải hoàn toàn không có âm thanh, tiếng nói chuyện, tiếng báo, thậm chí còn có cả tiếng khóc. Càng nhiều người đang oán hận, rốt cuộc vì sao lại khiến cho đám người biến dị khổng lồ như vậy bạo động, tình cảnh có hơi loạn.
Phía chính phủ dán bố cáo, yêu cầu toàn bộ người dị năng đều phải ra sức vì cả căn cứ, phối hợp quân đội hành động. Bằng không thì chặt đứt đường tiếp tế. Lần này giọng điệu rất cường ngạnh, cũng cho ra một ít thù lao, thậm chí còn có mấy diễn thuyết gia đang thuyết phục mọi người —— chiến đấu vì quê hương, chiến đấu vì sinh mệnh, chiến đấu vì truyền thừa. Làm cho người nào nghe được cũng nhiệt huyết sôi trào, tình cảm mãnh liệt đầy cõi lòng.
Đại khái một giờ sau, người biến dị chậm rãi xông tới, phần lớn mọi người đã vào trong tòa thành này, mà cửa lớn cũng đã đóng lại. Rất nhiều người đều rõ ràng, thật ra vẫn còn vài người chưa vào kịp, tỷ như có một số ít không có xe phải đi bộ, thể lực lại không tốt, nhưng cũng không có ai nháo loạn, nói mở cửa hay gì. Là cá nhân đều thấy rõ ràng, hiện tại thật sự đã tới thời khắc vô cùng nguy cấp.
Số lượng động vật biến dị cũng không ít. Gần Bắc Kinh nơi này có không ít trang trại nuôi trồng, hơn nữa đủ loại sủng vật được nuôi trong nhà, động vật trong vườn thú, những thứ hoang dã, tính ra bảy tám phần, số lượng rất khổng lồ. Những động vật biến dị vốn đã mất đi bộ dạng nguyên bản, đổi thành sắc thái quỷ dị, hình dạng vô cùng quái lạ, lại kết thành phương trận, thoạt nhìn dữ tợn vô cùng.
Mà thực vật biến dị thì không nhiều lắm. Thực vật biến dị vốn có tốc độ chậm hơn động vật và người biến dị, cho nên lâu như vậy, có thể di động đồng thời có lực công kích cường đại thì vô cùng ít. Nhưng cũng chính bởi rất ít ỏi mà càng lộ ra sự cường đại. Một cái thực vật biến dị trong đó đã nhìn không ra đời trước nó rốt cuộc là vật gì. Chiều cao của nó còn cao hơn so với tường thành, gần ba mươi thước, dưới thân là vô số bộ rễ, những bộ rễ đó hoặc dài hoặc ngắn, hoặc to hoặc nhỏ, chất đống một chỗ, có thể chậm rãi động đậy. Mà nhánh cây của nó cũng có thể chuyển động linh hoạt, những lá cây lác đác lại là miệng của nó. Hai phiến lá to mập dài ở cùng nhau, răng cưa bên rìa tiến hóa thành răng nanh, vốn là ống dẫn dùng để chuyển vận hơi nước thành thực quản. Nó chỉ nở ba đóa hoa, ba đóa hoa này lại bị nó coi như bảo bối vây quanh ở giữa bộ rễ rậm rạp. Thân cây còn tiến hóa ra gai nhọn năng lực mạnh mẽ, đong đưa theo thân cây, nhìn thấy khiến cho lòng người rét lạnh. Lạc Hương cẩn thận nhìn chăm chú một lúc, có chừng hơn một trăm thực vật biến dị, đều rất to lớn. Cô cảm thấy được, nếu không giải quyết chúng nó trước, thì có nguy hại lớn nhất đối với tường thành.
Mà người biến dị cũng thắng ở số lượng. Trừ bỏ mấy "quái dính thể" —— chính là cái loại quái vật ghê tởm mà Lạc Hương và Trác Hiên bọn họ đã gϊếŧ chết ở khách sạn ——, đều có cái đầu và bộ dáng không khác biệt lắm, căn bản không dễ phân biệt ra được rốt cuộc đâu mới là người tiến hóa cấp bậc cao, đâu mới là người biến dị bình thường. Nhưng số lượng của chúng quá lớn, trừ bỏ trước mắt nhiều đến mức làm cho người ta sợ hãi ra, ngay cả chỗ ranh giới trời đất từ rất rất xa cũng có. Ai nhìn thấy cũng đều lông tóc dựng đứng. Bình thường tuy rất dễ gặp được người biến dị, nhưng đó đều là phân tán, lần đầu tiên chứng kiến chúng nó tụ tập lại, cái cảnh tượng này thật sự làm cho người ta không muốn nhìn đến lần thứ hai.
Đại khái là biết nơi này không dễ công phá, hơn nữa trong đội ngũ người biến dị có vài người biến dị trí tuệ không cao không chịu khống chế, sống chết muốn đi cắn những động vật biến dị, cho nên trên tổng thể thì có hơi loạn.
Vì thế chúng chỉ trú đóng ở bên ngoài, nhưng không lập tức công thành.
Người ở bên trong thành đều ai về vị trí nấy, không rối loạn như vậy. Trác Hiên vốn muốn cho Hương Hương giả thành người không có dị năng, cùng đi đến chỗ lánh nạn với những người thường, lại bị Lạc Hương cự tuyệt.
"Em cũng không phải tay trói gà không chặt, sao có thể ở thời điểm mấu chốt thế này mà chạy trốn được. Hơn nữa so với ở chung cùng những người đó, em và anh ở cùng một chỗ với nhau càng thêm an toàn." Lạc Hương đối với loại chuyện này thấy rất rõ ràng. Có giá trị tự nhiên sẽ không bị vứt bỏ, những người không có giá trị không biết sẽ bị chính phủ Bắc Kinh hiện tại đối đãi như thế nào đây.
Trác Hiên chẳng qua là thấy ngoài thành nhiều quái vật như vậy nên bị chấn động một chút, anh chỉ là con người, dù lợi hại thế nào cũng không thành được thần. Đương nhiên không nắm chắc tuyệt đối có thể bảo toàn cho Hương Hương. Nhưng được Lạc Hương nhắc nhở, cũng hiểu ra, bất luận nguy hiểm như thế nào, vợ vẫn nên để tự mình bảo vệ mới đáng tin cậy, nhiều nhất cũng chỉ là mình chết ở phía trước cô mà thôi. Huống chi, có Hương Hương phụ trợ, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.
"Em phải theo sát tôi." Trác Hiên cũng không kéo tay Lạc Hương, chỉ ra hiệu cô đi theo anh, hiện tại anh nhất định phải để hai tay của chính mình bảo trì nhàn rỗi, có thể tùy thời rút kiếm ra.
Lạc Hương mang theo nụ cười trấn an mà dịu dàng gật đầu.
"Mời toàn bộ người dị năng tập hợp ở tháp thủ hộ... Mời toàn bộ người dị năng tập hợp ở tháp thủ hộ..." Radio lập lại mấy lần, cũng có người đặc biệt chỉ nơi nào là tháp thủ hộ.
Không biết là phần lớn mọi người hiểu được cái gì gọi là môi hở răng lạnh, hay là cuộc diễn thuyết vừa rồi đã phát sinh tác dụng, rất nhiều người dị năng đều kết đội đi đến tháp thủ hộ, thoạt nhìn nhân số còn không nhỏ.
Hơn nữa trong đám người, Lạc Hương nhìn thấy không ít người mình quen biết, có duyên gặp mặt một lần, có từng làm đồng bạn, có cả kết cừu oán... Lạc Hương vừa không tiến lên chào hỏi với bạn bè, cũng không hề tìm cừu nhân gây phiền toái, ở trước sinh tử tồn vong của cả căn cứ, ân oán cá nhân gì đó đều không đáng nhắc tới.
Chỉ là cô không tìm người khác, cũng không có nghĩa là người ta không tìm cô.
"Hương Hương... Cô thật sự không chết..." Anh em Viên gia đi đến trước mặt Lạc Hương, biểu cảm có chút phức tạp. Thẩm Nhan là nguyên nhân quan trọng nhất khiến tiểu đội phân tách giải tán, mà Lạc hương có thể nói là mồi lửa. Anh em Viên gia không phải là kẻ ngu dốt, có một số việc tự nhiên có thể đoán ra một chút.
Lạc Hương và anh em Viên gia không có thù oán gì, nhưng cũng không còn lại bao nhiêu tình nghĩa, cho nên chỉ lễ phép gật đầu: "Ừ, có người đã cứu tôi."
Lúc này bên cạnh lại chen thêm một giọng nói: "Á à, khó trách núi băng vạn năm cũng có thể câu được vợ, thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân à." Lạc Hương định thần nhìn lại, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới người đàn ông bảnh bao tên Thái Tử Thượng lái chiếc xe đua gặp được ở Nam Kinh, anh ta không phải đang ở Nam Kinh à?
Người đàn ông đó tựa hồ có thể đoán được nghi hoặc của Lạc Hương, hất tóc lên: "Ông anh tôi nghe nói Bắc Kinh bên này có không ít tài nguyên, mấy người cũng biết, tôi và anh tôi đều là người mang chủ nghĩa hưởng lạc mà." Khuỷu tay đυ.ng đυ.ng người đàn ông ở bên cạnh, tao nhã, đúng là người mà lúc trước mang theo một cô gái bị thương tên Thủy Tang tìm đến Trác Hiên cầu y, Thái Tử Niên.
Có điều hiện tại cũng không nhìn thấy cô gái đó, cũng không thấy anh chàng trẻ tuổi mà lúc trước ở cùng với Thái Tử Niên. Phân phân hợp hợp trong tận thế là chuyện rất bình thường.
"Hai người không có đội ngũ nhỉ? Tôi và Tử Thượng cũng không có, không bằng tổ đội tạm thời đi."