Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 26: Gϊếŧ người rời đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Diệp Y Giai

Dù chưa từng nghĩ tới rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho thiên thạch rơi xuống, nguyên nhân gì gây ra biến dị, và nguyên nhân gì dẫn tới tiến hóa, không chỉ có tiến hóa của người biến dị, mà còn có tiến hóa của chính nhân loại. Tất cả mọi người đều coi những nguyên nhân này là do phóng xạ.

Mà Lưu Ba cũng từng nói qua, lúc đầu trong thân thể người biến dị mang theo virut chiếm đoạt, có thể cắn nuốt toàn bộ tế bào bình thường, cho đến khi toàn bộ tế bào đều biến thành giống chúng. Nếu phỏng đoán như thế, vậy thì căn bản không giải thích rõ lý do tiến hóa. Tránh được tia phóng xạ đã xem như may mắn, nếu vậy tiến hóa lại bởi nguyên nhân gì.

Lạc Hương đang nhớ lại những lời ông nội Viên gia từng nói, thiên đạo đã rối loạn, mà lần xuất hiện trước là lúc các tộc Hồng Hoang biến mất, nhân tộc xuất hiện.

Lạc Hương lúc đầu từng lớn mật suy đoán, có lẽ kết quả lần này không chỉ là tia phóng xạ giở trò quỷ, còn có sự hỗn loạn của thiên đạo. Loại chuyện thiên đạo gây dựng lại này khiến cho không người nào có thể lý giải, nhưng Hồng Hoang trong thần thoại, nhiều giống loài kỳ diệu, năng lực thần kỳ như vậy, đại khái là biểu hiện khi dị năng tiến hóa hoàn toàn đi.

Nhưng thiên đạo vốn có gây dựng lại với tia phóng xạ cùng lúc xuất hiện, tia phóng xạ làm hại các loại sinh vật trên trái đất biến dị, người sống sót rất ít ỏi, mà thiên đạo khiến cho bọn họ tiến hóa cường đại, còn thực vật trong không gian hoặc nhiều hoặc ít nhận lấy dinh dưỡng từ không gian, biến dị của phóng xạ không tốt bị áp chế, mà biến dị của thiên đạo không tính là xấu lại tăng cường, nên mới có bóng dáng của thực vật trên bộ sách này.

Tuy không biết bộ sách cổ hiện tại xem ra rất không tầm thường này rốt cuộc được bảo tồn đến nay như thế nào, nhưng Lạc Hương biết, hơn mười vạn đồng tiền kia xem như đáng giá. Có lẽ bởi vì sự tồn tại của phóng xạ, sách này không có nhiều giá trị, nhưng tóm lại có chút hiểu biết vẫn hơn.

Lạc Hương rốt cuộc cũng biết bản thân trước kia luôn cảm giác nguyên nhân không làm cái gì, mặc dù hoàn cảnh thay đổi lớn, nhưng mình vẫn có thể bắt đầu nghiên cứu, không phải ư? Xã hội hiện đại có thực lực như này không phải là từng đời nghiên cứu mà phát triển lên à?

Nhưng cô lại bắt đầu u buồn, nếu như những loài động vật thật sự cường đại giống như thời kỳ Hồng hoang, vậy cuộc sống sau này có thể trôi qua như thế nào đây.

Dứt bỏ những suy nghĩ phiền não này, Lạc Hương thu lại sách, chữ tiểu triện cô không nhận biết nhiều, nhưng vẫn sẽ có người nhận biết được.

Ra khỏi không gian, Lạc Hương bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, mới vừa làm xong, Trác Hiên đã trở lại, "Thu dọn đồ đạc, mau, chúng ta phải rời đi."

Lạc Hương vội vàng chạy đến gian phòng của mình, đem đồ vật đều thu lại, sau đó mấy thứ như nến trong kho, than trong viện cũng không buông tha, cuối cùng đồ ở phòng bếp cũng bị Lạc Hương thuận tiện mang đi hơn phân nửa.

Đợi đến lúc rời đi, ngay cả đồ ăn mới làm để ở trên bàn Lạc Hương cũng thu cả.

Chờ Lạc Hương lên xe, được Trác Hiên khen ngợi một tiếng: "Có một không gian đúng là thuận tiện. Này cho cô. Nhận lấy."

Nói xong anh ném qua một túi vải nhỏ, là Lạc Hương tiện tay may cho anh đựng huyết tinh. Lạc Hương mở ra nhìn nhìn, phát hiện không phải huyết tinh, mà là tinh hạch màu trắng ngà.

"Đây là đồ kỳ quái gì vậy?" Lạc Hương thu đồ này vào, đặt ở trong bao chuyên để mấy thứ này.

"Trong đầu của người dị năng." Trác Hiên bâng quơ nói một câu, lại làm cho da đầu Lạc Hương run lên: "Người dị năng... trong đầu?" Trời ạ, cái thế đạo gì thế này, Trác Hiên anh ta lại có thể...

Trác Hiên đánh giá trên dưới cô mấy lần: "Việc này có gì kỳ lạ, tôi gϊếŧ người dị năng cũng không phải lần một lần hai, có điều lần này tương đối tò mò, nên giải phẫu mấy người mà thôi." Lạc Hương thấy bộ dạng anh không thèm quan tâm, vốn nên cảm thấy chuyện này rất tà ác, nhưng cũng cảm giác dường như không có gì lớn. Lý trí cho rằng loạn gϊếŧ người là không đúng, trên tình cảm lại cảm thấy cũng không có gì, Lạc Hương còn kém ngồi trong góc tường —— bản thân rốt cục chân chính tiến hóa thành người tận thế rồi sao! ! !

Kỳ thật đây chính là chênh lệch giữa tố chất tâm lý.

Những người vô pháp vô thiên, có một số giống như Trác Hiên, từ nhỏ sẽ không được dạy gϊếŧ người là không đúng, cho nên đối với anh mà nói bình thường không gϊếŧ người chỉ là cảm thấy phiền phức.

Cũng có một số là bị đè nén quá mức, ánh sáng tâm linh bị cảm xúc u tối che lấp, hoàn toàn lột xác biến thành kẻ gϊếŧ người không có gánh nặng, nhưng bọn họ gϊếŧ người chẳng những không tiết chế, thậm chí sẽ xuất hiện hiện tượng thích gϊếŧ chóc. Cũng có một số tuy gϊếŧ người lại không lạm sát. Một loại là lý trí bảo gϊếŧ người không sai, nhưng lại không qua được cửa ải tâm lý, cuối cùng áp lực quá mức, hỏng mất. Một loại khác giống như Lạc Hương, lý trí biết gϊếŧ người không tốt, tâm lý lại không có bao nhiêu gánh nặng. Loại người trước tâm tư yếu ớt, mẫn cảm, cho thêm nhiều thời gian nữa cũng vô dụng, không bỏ gánh nặng xuống được, kết cục đã định, không phải tinh thần điên cuồng, chính là phòng tuyến tâm lý sụp đổ hoàn toàn sa đọa thành kẻ thích gϊếŧ chóc. Loại phía sau lại chỉ cần cho thêm một thời gian ngắn thì sẽ không sao cả, bọn họ bảo trì lý trí cùng kiên trì, lại không bị chúng nó trói buộc.

"Không phải chúng ta còn phải ở lại thêm vài ngày nữa à?" Lạc Hương có chút khó hiểu với lần rời đi vội vàng này.

Trác Hiên dùng một loại ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn Lạc Hương: "Mấy người mà tôi gϊếŧ kia đều có đội ngũ. Hơn nữa..."

Trác Hiên còn chưa nói hết, Lạc Hương ở trong lòng đã bổ sung xong rồi —— hơn nữa anh còn đem bọn họ giải phẫu đi.

"Không phải anh rất lợi hại sao?" Lạc Hương bất mãn ánh mắt nhìn đồ ngốc của anh, nhịn không được châm chọc một câu.

"Bọn họ biết chỗ tôi ở, cũng biết tôi mang về một cô gái. Kẻ thù ở Nam Kinh của tôi tương đối nhiều, một thân một mình đương nhiên không sợ." Trác Hiên phóng xe với tốc độ tám mươi yard, ỷ vào bản thân nhanh tay lẹ mắt, một chút cũng không lo lắng đυ.ng phải cái gì, ở trong thành phố phóng đi, thậm chí gặp phải người biến dị cũng sẽ từ khe hở giữa bọn chúng để cướp đường mà ra.

Lạc Hương không châm chọc được Trác Hiên, ngược lại bị Trác Hiên phản kích. Lạc Hương không nói gì nữa, mà ngoan ngoãn ngậm miệng, để Trác Hiên chuyên tâm lái xe.

Có lẽ bọn họ hành động rất nhanh chóng, cho nên cũng không có người đuổi theo bọn họ. Có điều, từ trong chuyện này để lộ ra tin tức, Lạc Hương cảm giác đi theo vị Trác Hiên chuyên độc hành này, ngày sau này sẽ rất đặc sắc, rất đặc sắc...

Phố mới là mục tiêu đã định, có điều Lạc Hương thuộc số ít những người mù đường, là loại chỉ có bản đồ, không có dấu hiệu kiến trúc thì không biết đường đi. Cho nên, sẽ không quan tâm vấn đề lộ tuyến, tùy tiện Trác Hiên đi thế nào cũng được.

Đến nơi đây thì không thể không nói một chút phố mới rốt cuộc là một thành phố như thế nào. Trác Hiên lúc trước đã tìm hiểu qua tin tức, cũng nói qua với Lạc Hương.

Theo người trốn ra từ phố mới miêu tả, phố mới cũng thuộc khu lây nhiễm mức độ nặng, không trốn ra được mấy người, cho nên vật tư linh tinh được bảo tồn rất tốt, phụ cận nó cũng không có căn cứ cỡ lớn nào cho người sống sót, cho nên tạm thời rất nhiều đồ đều chưa bị động đến.

Hơn nữa phố mới nơi đó có trung tâm thảo dược.

Phố mới phát triển chính là bởi vì trung tâm thảo dược, phía đông nó là căn cứ gieo trồng thảo dược cỡ lớn, phía tây là rừng rậm, thuộc loại một trong những rừng rậm nguyên thủy lớn nhất thế giới với thảm thực vật phong phú, diện tích rộng lớn. Thảo dược bên trong vô cùng dồi dào. Lạc Hương từng vào trong này thu thập đủ loại thực vật, địa điểm tìm kiếm phong lan cũng phần lớn là ở trong này.

Hoàn cảnh địa lý đặc thù, phố mới từ lâu đã có hoàn cảnh kinh tế đặc thù, cho nên trung tâm thảo dược nơi này có lượng tồn trữ hẳn là rất nhiều, có một số ông chủ về phương diện thảo dược vì lượng tiêu thụ cùng danh tiếng, cũng sẽ đến nơi đây mở cửa hàng.

Mà Trác Hiên cũng cần dược liệu.

Bản lĩnh chế thuốc của anh không tệ, thảo dược cần thiết sau khi bản thân tiến vào cảnh giới Tiên Thiên cũng không ít, nhưng lại đều rất quý báu, trước kia chỉ có thể vào trong rừng rậm tự mình đi hái lấy, hiện tại à, có thể quang minh chính đại vơ vét, bản thân còn mang theo bên mình một kho hàng di động. Bao nhiêu cũng không chê nhiều.

Nhưng mà, thành phố dựa vào rừng rậm này, thật sự đơn giản như thế ư?
« Chương TrướcChương Tiếp »