Edit: An Tĩnh | Beta: LinhCách tiết tự học sáng còn một phút cuối cùng, Lâm Tống Tiện kéo Tống Oanh chạy như điên trên đường cây rợp bóng mát, vạt áo màu xanh lam tung bay trong không trung, một giây trước khi cổng trường đóng lại, hai người vọt ra khỏi trường học.
Chú bảo vệ ở phía sau kịp phản ứng, lớn tiếng kêu: “Hai đứa làm cái gì thế! Đến giờ học rồi còn đi đâu hả? Học lớp nào —–“
Không có ai đáp lời chú ấy cả.
Lâm Tống Tiện nhanh chóng bắt một chiếc taxi ở bên lề đường, để Tống Oanh ngồi vào, dùng sức kéo cửa xe lại trong chớp mắt, rồi báo địa chỉ với tài xế.
“Điểm nhảy Bungee núi Xà, cảm ơn ạ.” Cậu vẫn còn thở hổn hển, trên mặt hai người đều hơi ửng đỏ sau khi chạy nhanh kịch liệt, đều mất sức nằm ngửa ra trên ghế ngồi.
Bên trong xe yên tĩnh, xe vững vàng di chuyển, tầm mắt hai người chạm nhau trong lúc lơ đãng, Lâm Tống Tiện đột nhiên cười với Tống Oanh.
Cậu cười một cách khó hiểu, khuôn mặt tể tuổi tản ra tia sáng ngời ngợi, Tống Oạn bất giác cảm thấy ngượng ngùng, thẹn quá hóa giận nói: “Cậu cười cái gì.”
“Cũng hung dữ thật đấy.” Lâm Tống Tiện nhìn cô chằm chằm, nghĩ ngợi và nói.
“Là do cô ta quá đáng mà.” Tống Oanh biện giải cho chính mình, muốn vãn hồi lại trước khi thất thố.
“Thật ra thì cô ta nói cũng không sai.” Lâm Tống Tiện thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, giọng tùy ý.
“Tớ vốn là một sự tồn tại ngoài ý muốn.” Vẻ mặt cậu rất bình thản, tựa như đang nói về câu chuyện của người khác vậy.
“Năm đó hai người họ là liên hôn thương nghiệp, trước khi kết hôn thì đều đã có mối tình đầu của chính mình, chỉ là một người biết kiềm lại, còn một người lại chỉ biết đắm chìm trong tình yêu.”
“Cũng không thể trách mỗi bà Tống được.” Giọng nói Lâm Tống Tiện đột nhiên thay đổi, “Lâm Bồi Thâm có rất nhiều thủ đoạn thượng đẳng, hẳn sẽ không có người phụ nữ nào có thể chịu được sự lạnh nhạt dài như thế trong hôn nhân, vì vậy tình cũ vừa xuất hiện, bà ấy lập tức quên mình, mặc kệ người khác.”
“Nếu như lúc ấy không có tớ ngoài ý muốn, hai người họ chắc là đã ly hôn từ sớm rồi.”
“Vậy thì cũng tốt, không cần phải chịu đựng việc hành hạ lẫn nhau trong nhiều năm như vậy.”
“Mọi người cũng không vui vẻ gì, mà tớ càng không hạnh phúc.”
Cậu nhàn nhạt nói, ánh mắt không tiêu cự dừng lại bên ngoài cửa sổ, rõ ràng không để lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhưng Tống Oanh lại đau lòng một cách khó hiểu, cảm thấy có một xíu khó chịu.
Cô hao tổn tâm tư mấy giây, mở miệng nói lời thấm thía: “Cậu không cách nào quyết định việc mình ra đời, nhưng có thể quyết định tương lai của chính cậu.”
Lâm Tống Tiện lại bật cười lần nữa.
Nhìn cô, nghiêm túc đánh giá: “Cậu đúng thật là một chuyên gia súp gà (súp gà cho tâm hồn) không hề bình thường đó.”
“….”
Núi Xà nằm ở vùng ngoại ô, cách ra xa, lúc xe đến nơi đã là mười giờ sáng.
Điểm nhảy bungee được thiết lập giữa sườn núi, dưới chân núi có cáp treo, có thể mua vé vào cửa và đi lên, vì vị trí bên này hẻo lánh nên không có quá nhiều người đến chơi, ở cửa có hơi vắng vẻ lạnh tanh, Lâm Tống Tiện trực tiếp dẫn Tống Oanh đi đến cửa leo núi.
“Chúng ta leo lên nhé.” Cậu quay đầu nhìn cô, “Cậu được chứ?”
“Ừ!” Tống Oanh ra sức gật đầu. Cuộc sống sinh hoạt của cô rất lành mạnh, loại vận động leo núi này không thể làm khó được cô.
Hai người bắt đầu leo lên núi từ lối vào, sau khi kết thúc nửa giờ leo bậc thang ở cảnh khu, lại biến thành đường mòn tự nhiên, được ẩn giữa cây cối và cỏ dại, phong cảnh xung quanh càng trở nên nguyên sơ hơn.
Không khí trên núi mát rượi, không có bất kì sự ồn ào nào, thỉnh thoảng dừng chân nhìn ra xa, toàn bộ ống khói của thành phố phía xa đều lọt vào tầm mắt.
Lâm Tống Tiện đi dẫn đầu phía trước để mở đường, đẩy cỏ cây mọc lung tung trên mặt đường ra hai bên thay cô, thỉnh thoảng gặp phải chỗ địa hình dốc, thì cậu tạm ngừng bước chân, đưa tay về phía cô.
Hai người đi một đường thẳng về phía trước, càng leo càng cao, Tống Oanh đuổi theo bước chân của Lâm Tống Tiện, một khoảng thời gian rất dài, bóng lưng yên lặng kiên nhẫn của thiếu niên, đều chiếu vào và tồn tại trong đầu cô rất rõ ràng.
Cậu không cười, khóe miệng kéo căng, đường cong sườn mặt tinh xảo, cảm xúc trong con ngươi đen láy vừa kiên định vừa bạo dạn, lúc dừng lại nói chuyện với cô, lại đổi thành thiếu niên tính tình tùy ý không biết kiềm chế trong chớp mắt.
Hai người leo hơn một giờ, cuối cùng đã đến điểm nhảy Bungee.
Bục thép thô to đứng sát bên mép vách đá, trên cùng là một bệ đứng trống trãi xung quanh, nhân viên làm việc đang đeo các dụng cụ bảo vệ an toàn cho người ở trước mặt, sau đó đưa anh ta đến vị trí cuối cùng.
Nhẹ nhàng đẩy một cái.
Người đứng ở phía trên rơi xuống vách đá.
Đi đôi với đó là tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, người được buộc dây đai nhanh chóng rơi xuống hệt như một con diều, sau khi đạt đến vị trí đã định thì dừng lại, nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc, quán tính khiến anh ta mất khống chế nảy lên nảy xuống giữa không trung, đỉnh đầu gần như chạm gần đến mặt hồ dưới núi, cuối cùng sau khi lực nảy biến mất, mới từ từ vững vàng lại.
Có người chèo thuyền đến, kéo anh ta từ giữa không trung xuống, người đàn ông lảo đảo đứng vững lại, tựa như sống sót sau tai nạn vậy.
Tống Oanh nuốt nước miếng một cái, nhìn người đã bước về hướng bên kia, thận trọng nói: “Tớ chỉ ở bên cạnh nhìn cậu nhảy thôi được không?”
“?” Lâm Tống Tiện xoay người, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Tống Oanh, cậu đi xa đến đây, chỉ để nhìn tớ nhảy bungee vậy thôi sao?”
“Không phải là tớ đây đang ở cùng cậu rồi à?” Cô lẩm bẩm, chết cũng không thừa nhận mình lâm trận lại lùi bước.
Lâm Tống Tiện tức giận đến độ bật cười ha ha, tiến lên kéo ống tay áo cô, kéo người đang đứng yên tại chỗ với đôi chân hệt như cao su đi về phía trước.
Cậu vừa đi vừa nói: “Tống Oanh, bạn thân chân chính, đều là đồng sinh cộng tử, không ngần ngại bất kì khó khăn hiểm trở gì.”
“Nhưng mà, chúng ta chỉ là tình nghĩa bạn học cực kì bình thường thôi.” Tống Oanh bị thúc ép, chuyển động cơ thể đầy khó khăn, vẫn kiên trì giãy giụa xin tha.
“Từ giờ phút này, chúng ta chính là bạn thân đồng sinh cộng tử.”
“Tớ có thể từ bỏ vinh dự này được không?”
“Không phê chuẩn.”
Hai người cứ lôi kéo nhau đi như vậy, đã đi đến căn phòng nhỏ bên cạnh, nhân viên làm việc tiến đến trò chuyện cùng hai người, Lâm Tống Tiện làm xong một loạt chuyện.
Trước khi chơi cần ký miễn trách nhiệm thanh minh, lúc thấy trên giấy nói có thể xuất hiện nguy hiểm, tay cầm bút của Tống Oanh run nhẹ lên.
Nhân viên làm việc đưa họ đi đến bục nhảy tại điểm cao nhất kia.
Tại khu vực chờ đợi, có người thực hiện đeo các dụng cụ bảo vệ an toàn cho cậu.
Có lẽ là nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Tống Oang, dáng vẻ như nhìn thấy ba mẹ chết vậy, anh ta có hơi lo lắng, hỏi Lâm Tống Tiện ở bên cạnh.
“Bạn cậu thật sự có chơi được không? Tôi thấy cô bé đã sợ lắm rồi.”
Tống Oanh không nói lời nào trong suốt quá trình lập tức gật đầu mạnh mẽ, tựa như bắt được chiếc phao cứu mạng cuối cùng.
“Đúng vậy, cháu không dám nhảy.” Cô tủi thân nói: “Chú, chú khuyên bạn của cháu đi ạ, cháu thật sự không nhảy được.”
“Hả…” Anh ta nhìn về phía Lâm Tống Tiện với vẻ mặt khó xử, bên hông nam sinh đã đeo dây đai an toàn, thấy vậy thì ngước mí mắt, nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
Lời đã đến khóe miệng nhưng anh ta nhất thời nuốt xuống, trong đầu nhanh chóng tìm ra phương pháp giải quyết khác, bỗng nhiên, nhớ đến điều gì, đưa ra đề nghị như một nhân viên chuyên nghiệp.
“Hoặc là hai đứa có thể nhảy cùng nhau, nữ sinh rất nhát gan, có nhiều đôi tình nhân đến nơi này đều ôm nhau và nhảy xuống chung một chỗ.” Để cho thấy độ đáng tin cậy, anh ta nghiêm túc phân tích.
“Khi có người bên cạnh thì sẽ không quá sợ hãi nữa, nhiều sự chống đỡ, nhắm hai mắt lại rồi mở mắt ra, đã kết thúc ngay.”
Tống Oanh vừa nghe vậy thì ánh sáng trong mắt lóe lên, không tự chủ lại nhìn cậu với vẻ khao khát.
Lâm Tống Tiện khẽ nhíu mày.
Cậu vốn muốn nhảy một mình, cảm giác mất trọng lượng rơi xuống từ trên trời cao, từ rất lâu trước kia, cậu đã muốn thử.
Cách cái chết gần trong chớp mắt, cậu rất muốn biết, trong một khắc kia thì trong đầu sẽ xuất hiện điều gì.
Người trước mặt đang đợi câu trả lời của cậu.
“Được.” Cuối cùng, Lâm Tống Tiện vẫn nói như vậy.
Tất cả các dụng vụ bảo vệ an toàn thượng hạng, chuẩn bị mọi thứ thật ổn thỏa, hai người đứng trên bục cao, đi về phía trước một bước nữa thì dưới chân là vực sâu, Tống Oanh chỉ nhìn xuống dưới một cái, lập tức thu hồi tầm mắt, đầu óc choáng váng hoa mắt, hai chân như nhũn ra.
Đối diện với làn gió mạnh lành lạnh thổi đến, nhân viên làm việc đang đếm ngược các số cuối cùng. Hai người mặt đối mặt đứng chung một chỗ, tay Lâm Tống Tiện nhẹ nhàng vòng qua bả vai cô, dáng vẻ bình thản, Tống Oanh nắm chặt quần áo cậu, yên lặng nín thở, hệt như đang chờ đợi xét xử tính mạng vậy.”
“Ba, hai, một, —–“
Đi đối với con số cuối cùng được đếm ra, một đôi tay không nhẹ không nặng đẩy hai người về phía trước, ngoại lực tấn công đến, cơ thể bất chợt bắt đầu rơi xuống, Tống Oanh hét chói tai, theo phản xạ điều kiện ôm chặt người trước mặt, nhắm chặt hai mắt lại.
Hai bóng người rơi xuống từ trên cao, ôm nhau chặt chẽ không buông, lúc sắp chạm đến mặt hồ lại bắn ngược lại về giữa không trung, bên tai là tiếng gió lao nhanh, tim đập kịch liệt như sắp xông ra khỏi l*иg ngực.
Tống Oanh nghe thấy có người đang nói chuyện, “Tống Oanh, mở mắt ra.”
Lông mi cô run lên, mơ đôi mắt nhắm chặt trong suốt quá trình, cảnh non xanh nước biếc xa xa phơi bày trước mắt, đung đưa, vừa đáng sợ vừa xinh đẹp.
Lâm Tống Tiện nói bên tai: “Cậu nhìn xem, thật đẹp.”. Xin hãy đọc truyện tại || trumt ruyen.CO M ||
Hai người được thả xuống, một giây khi chân đạp lên mặt đất, cả người Tống Oanh mềm nhũn ra, môi tái nhợt run rẩy, được ai đó đỡ đến ngồi xuống dưới tàng cây nghỉ ngơi.
Cô bình phục lại nhịp tim và hô hấp, hít lấy nhiệt độ dương gian, cảm thụ một xí sinh lực vừa mất đi đang trở lại trong cơ thể. Lâm Tống Tiện ngồi bên cạnh cô, tay chống bên tai, như có điều suy nghĩ.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Cô vừa mới tình lại, không nhịn được lại hỏi cậu, ngón tay đặt trên đầu gối của Lâm Tống Tiện gõ nhẹ, ánh mắt vẫn tập trung vào mặt hồ cách đó không xa, vị trí nơi hai người nhảy xuống.
“Tớ đang nhớ lại khoảnh khắc trong chớp mắt vừa rồi.”
“….” Tống Oanh không tình nguyện hồi tưởng lại dù chỉ một chút xíu.
“Vậy cậu có suy nghĩ gì?” Cô vẫn phối hợp tiếp tục trò chuyện về đề tài này.
Ngay khi cô đưa ra câu hỏi, Lâm Tống Tiện chợt trầm mặc, cậu cụp mắt xuống để lộ ra sự phiền muộn, dường như đang suy tư.
Chốc lát sau, cậu nhíu mày nghi ngờ một cách khó hiểu, chậm rãi trả lời: “Hình như không có cảm giác gì cả.”
Tại giây phút nhảy xuống kia, bên tai chỉ còn lại tiếng hét chói tai của cô, cùng lúc đó còn có hai cánh tay ôm chặt lấy tay cậu, cơ thể run rẩy co rúc trong ngực cậu vì kinh hoàng, hệt như một chú chim non vẫn chưa biết cất cánh đã bị buộc rời khỏi tổ, sợ hãi run lẩy bẩy.
Đến khi Lâm Tống Tiện kịp phản ứng lại, hai người đã có khuynh hướng ngừng rơi, một giây ngắn ngủi lúc dừng lại trên không trung, lại nhanh chóng nảy lên lại.
Trong mắt cậu nhìn thấy cảnh mây và núi, nước hồ trong xanh, ngay cả gió cũng trở nên ôn hòa thư giãn.
Rồi sau đó, cậu lại ngồi ở nơi này.
Lâm Tống Tiện nghĩ, đây thật sự là một lần trải nghiệm cái chết thất bại.
Lúc hai người rời đi, Tống Oanh có hơi vội vã, cô thật sự sẽ không bao giờ đến những nơi như thế này lần thứ hai, đối với một người sợ độ cao mà nói thì đây là một cơn ác mộng tồn tại.
Mang theo các vật dụng và điện thoại được gửi nhờ, cô đi ra ngoài, Lâm Tống Tiện đi chậm một bước ở phía sau, lúc sắp đi ra ngoài, nhân viên đột nhiên gọi cậu lại, đưa đến một chiếc thẻ USB.
“Đây là thẻ thu hình lúc hai người nhảy bungee vừa rồi, có thể giữ lại làm kỷ niệm.”
“À.” Lâm Tống Tiện không lạnh không nóng nhận lấy, tiện tay nhét vào trong túi.
Hai người trở lại lớp học trước khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, cơm trưa đã ăn ở bên ngoài, Tống Oanh gấp gáp trở lại tiết học, nên giải quyết vội vội vàng vàng.
Buổi sáng đã gửi tin nhắn xin nghỉ cho chủ nhiệm lớp Từ Chân, ông ấy không nghi ngờ gì, chỉ là Tống Oanh có tật giật mình, vừa đến khu lân cận trường học đã bắt đầu gấp không chờ nổi, hận không thể lập tức lao đến lớp, trở lại là cô học sinh giỏi lần nữa.
Là Lâm Tống Tiện nhanh tay lẹ mắt xách cổ áo cô lại, dáng vẻ tản mạn, nói: “Nhảy cao như vậy mà không ăn cơm luôn à?”
Nhảy cao?
Tống Oanh chỉ muốn nhảy cẫng lên đánh cậu.
“Hôm nay cực khổ cho cậu rồi.” Có lẽ đã nhìn ra sự phẫn nộ của Tống Oanh, Lâm Tống Tiện thu tay về, vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu cô, sau đó hơi cúi người xuống, nhìn ngang với tầm mắt cô, giọng nói tùy ý nhưng lại rất chân thành.
“Người bạn nhỏ của tớ.”
__
Lời tác giả: Với người như Lâm Tống Tiện, sẽ không rung động nhanh như vậy đâu nha.