Chương 7
Không được ra khỏi nhà, không được đứng ở nơi có gió, mà nghĩ đến việc khuôn mặt heo này khi đi ra đường rất dễ bị người ta bu quanh chỉ trỏ, Giả Thược đành ngoan ngoãn ở nhà suốt ba ngày liền.
Không được cào, cũng không được gãi, chỉ còn thiếu nước bọc kín hai bàn tay lại cho giống tay của Doraemon để đảm bảo an toàn.
Những điều bi thảm này cô đều phải nhịn, bởi vì mẹ cô đang ở đây, không muốn ăn đòn thì tốt nhất là đừng phản đối gì.
Không được uống rượu, không được ăn đồ cay, không được ăn thịt bò, thịt dê và tôm, cua, cá, thôi thì đành kiên trì tiếp vậy, nhưng ít nhất vẫn có thể ăn thịt lợn đúng không nào? Ít nhất cũng có thể ăn thịt gà, thịt vịt đúng không nào?
Cô dùng tay đỡ lấy cái đầu đã sưng húp của mình, cố hé mắt nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu đỏ sẫm ở ngay trước mặt, mùi thịt thơm lừng khiến cô không kìm được phải nuốt nước miếng.
Lén liếc nhìn bóng dáng mẹ đang bận rộn trong bếp, Giả Thược lẳng lặng thò một bàn tay, mục tiêu chính là miếng thịt kho tàu ở chỗ không xa ngay phía trước.
Hai ngón tay cô vừa mới nhón được miếng thịt, lập tức đã bị hai thứ gì đó chẳng biết từ đâu bay tới kẹp chặt lấy rồi.
“Á!” Lúc này sự ngạc nhiên của Giả Thược còn nhiều hơn là sự đau đớn. Cô lập tức nhìn dọc theo ngón tay mình lên trên. Một bóng người cao lớn không biết đã đứng cạnh bàn từ lúc nào, đôi đũa cố ý kẹp chặt hai ngón tay cô.
“Chân Lãng!” Cảm giác khi đay nghiến hai tiếng đó trong miệng còn tuyệt hơn ăn thịt kho tàu. Cô hé miệng, để lộ ra hai hàm răng trắng: “Buông ra!”
“Được.” Chân Lãng tỏ ra rất biết điều, lập tức buông đôi đũa, nhưng ngay sau đó lại quay về phía căn bếp hô lớn: “Cô Giả, Giả Thược ăn vụng thịt.”
Rõ ràng là câu nói đã được nghe từ mười mấy năm trước, nhưng sao vẫn khiến cô muốn nổi điên lên thế này?
“Một miếng thịt thôi mà, có cần phải như vậy không?” Cô hậm hực nói, không quên rụt tay lại thật nhanh, bỏ miếng thịt vào trong miệng. “Đều đã lớn cả rồi, vậy mà vẫn còn mách mẹ tôi như trẻ con thế sao?”
Miếng thịt vừa vào đến miệng, cô lập tức “ối” lên một tiếng, vội vã nhổ ra, bàn tay quạt lấy quạt để, thè cái lưỡi suýt nữa thì bị bỏng ra.
“Ai ăn vụng thịt?” Cô Giả cầm cây xẻng nấu ăn chạy ra, Giả Thược không khỏi rùng mình sợ hãi.
Cô đưa tay lên che miệng, mặt mày nhăn nhó lắc đầu, sau đó liền cúi xuống mặc niệm cho miếng thịt đã đến tận miệng rồi còn để mất kia.
Chân Lãng cầm một cốc nước đá, bên khóe miệng ẩn hiện một nụ cười nhạt, rồi anh lẳng lặng đặt cái cốc xuống.
Chẳng còn để tâm đến việc liệu đồ của kẻ thù có khiến mình bị dị ứng hay không, Giả Thược chụp lấy cốc nước, uống một ngụm thật lớn, đầu lưỡi vẫn còn bỏng rát. Cô ấp úng nói: “Không… không có ai ăn vụng hết.”
Có Chân Lãng giám sát, việc ăn vụng xem ra không có hy vọng gì rồi, Giả Thược đành nằm bò lên bàn mà ngửi mùi thịt thơm, nuốt nước miếng ừng ực.
“Của con đây!” Cô Giả vừa nói vừa đặt một chiếc bát xuống trước mặt Giả Thược, hoàn toàn không tỏ ra xót thương chút nào.
Chân Lãng chỉ nói có một câu, cái gì mà cô bị dị ứng là vì độc tố trong cơ thể quá nhiều, cần phải tiêu trừ hết thì sức khỏe mới được đảm bảo. Thế là, trong khi thức ăn của Chân Lãng và mẹ cô toàn là cá với thịt, cô cũng ngồi cùng bàn mà chỉ có một bát cháo trắng ở trước mặt.
Không có thịt băm, không có dầu mỡ, thậm chí đến một nhúm hành lá thái nhỏ cũng không có. Cô chỉ có thể hấp háy đôi mắt ầng ậng nước hệt như chú cún đòi ăn đáng thương, chăm chú nhìn những miếng thịt mà không làm gì được.
“Cho con mấy cọng dưa muối được không mẹ?” Giả Thược uể oải nhìn mẹ, cảm thấy ruột non, ruột già, dạ dày, thực quản của mình đều đang lên tiếng phản đối.
“Tự lấy đi!” Cô Giả chẳng buồn nhìn con gái mình lấy một lần, bưng bát canh, cẩn thận đặt trước mặt Chân Lãng: “Lãng, uống cái này đi, cô đã hầm cả một ngày rồi đấy.”
Trên mặt Chân Lãng vẫn là nụ cười nhã nhặn. Giả Thược ghé mũi tới hít hít, tỏ rõ vẻ thèm thuồng: “Mẹ, đây là canh gì thế?”
“Canh cật heo!”
“Phì!” Cháo phun ra đầy bàn. Hành động của Giả Thược lập tức phải trả giá bằng một cú cốc đầu thật mạnh. Cô Giả vội đẩy bát canh qua một bên: “Canh này là mẹ hầm riêng cho Chân Lãng đấy, suýt nữa thì bị con làm hỏng hết cả.”
“Không sao đâu ạ!” Khuôn mặt Chân Lãng vẫn điềm đạm như thường, không hề có chút thay đổi. “Cháu không cần bổ thận đâu.”
“Cần chứ, cần chứ!” Cô Giả cười tươi. “Con gái cô khó hầu hạ lắm, ngày mai cô sẽ hầm canh gà và cật hải cẩu cho cháu, ngày kia sẽ hầm canh đuôi heo cho cháu, có được không nào?”
“Hơ…” Chân Lãng hơi ngớ ra một chút, sau đó liền mỉm cười gật đầu: “Dạ được!”
Giả Thược đưa tay bụm miệng, khóe miệng sắp ngoác đến tận mang tai, cười nói vẻ hết sức nhiệt tình: “Chân Lãng, mẹ tôi đã phải hầm canh suốt một ngày đấy, anh đừng làm mẹ tôi đau lòng, uống nhiều một chút, uống nhiều một chút…”
Chân Lãng chậm rãi uống canh, đột nhiên nở một nụ cười quái dị, hạ thấp giọng hỏi: “Cô muốn tôi uống nhiều một chút sao?”
“Tất nhiên!” Giả Thược gật đầu thật mạnh, bưng bát cháo lên, húp sùm sụp, bát cháo nhạt nhẽo lúc này chợt ngon đến lạ thường. “Tôi hy vọng anh ăn nhiều đồ bổ một chút, cần tẩm bổ thật nhiều vào!”
Tốt nhất là bổ đến mức não sung huyết, thận nổ tung!
Giả Thược vui vẻ húp cháo, hoàn toàn không chú ý thấy ánh mắt tò mò của mẹ, hết nhìn Chân Lãng rồi lại nhìn cô.
Tiếng nhạc chuông điện thoại trong trẻo vang lên. Chân Lãng đứng dậy, đi tới góc phòng, thấp giọng nói chuyện với ai đó, rồi vừa nói vừa cầm chiếc áo vét trên sofa, mặc vào.
Gập điện thoại, anh nở một nụ cười áy náy: “Cô Giả, bệnh viện có một ca phẫu thuật lớn cần hội chẩn gấp, giờ cháu phải qua đó một chút đã ạ!”
“Được, được.” Cô Giả gật đầu lia lịa. “Công việc vẫn là quan trọng nhất, công việc vẫn là quan trọng nhất.”
Ra đến cửa, Chân Lãng như chợt nhớ ra điều gì: “Cô Giả, mấy ngày tới có lẽ cháu sẽ về muộn một chút, không cần để phần cơm cháu đâu ạ!”
Cô Giả khẽ gật đầu, rồi vẫy vẫy tay với Chân Lãng. Ánh mắt Giả Thược dừng lại ở bát canh chưa được động đến hớp nào trên bàn, dùng khẩu hình nói ra ba chữ với Chân Lãng: Đồ nham hiểm!
Ánh mắt Chân Lãng thoáng lướt qua khuôn mặt cô, cười mỉm rồi đi ra khỏi cửa.
“Làm bác sĩ vất vả thật đấy, ngay đến bữa cơm cũng không để cho người ta yên”, cô Giả cằn nhằn. “Mới uống được hai hớp canh đã phải đi rồi, thế này cơ thể làm sao mà chịu đựng được chứ?”
Uống được hai hớp? Rõ ràng là hắn chưa uống hớp nào cơ mà!
Giả Thược hơi chun mũi: “Mẹ chắc chắn anh ta phải tham gia hội chẩn chứ không phải sợ món canh của mẹ chứ?”
Một cái cốc thật vang lại giáng xuống đầu Giả Thược. Cô Giả khẽ “hừ” một tiếng, tỏ vẻ vô cùng tin tưởng: “Chân Lãng từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan, con cho rằng nó giống con sao?”
Giả Thược ngẩng khuôn mặt đã dính đầy cháo, thầm hối hận vì mình đã không kiềm chế được.
Hình tượng ngoan ngoãn của Chân Lãng đã ăn sâu vào lòng cha mẹ hai nhà và trở nên vô cùng vững chắc, do đó căn bản Chân Lãng không sợ cô tố cáo, càng không sợ cô bóc trần sự thật, bởi vì chắc chắn chẳng có ai tin cô.
Đây rốt cuộc là sự thành công của hắn hay là sự thất bại của cô chứ?
Cô lẳng lặng lau những hạt cháo dính trên mặt, chẳng còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa, buồn bực đi về phòng.
***
Ban đêm, Giả Thược nghe tiếng bụng mình réo rắt mà lòng dạ xốn xang, hai hớp cháo chưa đủ cho cô tiêu hóa trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cái bụng làm sao có thể chịu nổi, lúc này đang lên tiếng phản đối ầm ầm.
Cô nằm uể oải trên giường, ti vi đã bị cô chuyển từ kênh một đến kênh một trăm, lại từ kênh một trăm chuyển về kênh một, cứ như thế, rốt cuộc cũng chẳng xem được gì cả.
Điều duy nhất cô có thể nhớ được là những thứ đồ ăn trong quảng cáo, nào là mỳ ăn liền, nào là bánh quy, nào là hoa quả đông lạnh, càng xem cô lại càng đói, tiếng bụng réo càng lúc càng lớn.
Nhắm chặt mắt lại, trước mắt cô là hình ảnh của vô số món ăn, tất cả đều đang vẫy tay với cô, nào là vịt quay béo ngậy, nào là bánh tét nhân thịt trộn lòng đỏ trứng thơm lừng, còn có… còn có một bát cháo trứng muối thịt nạc mà cô thích ăn nhất…
Khụt khịt mũi, Giả Thược mở to mắt, rồi hậm hực vùi đầu vào sâu trong chiếc gối. Cô đói đến sắp phát điên rồi, không ngờ lại ngửi thấy mùi cháo trứng muối thịt nạc. Ảo giác, nhất định là ảo giác…
Một người căn bản không biết nấu ăn như cô thật không cách nào lẻn vào bếp nấu tạm chút gì đó để bỏ vào bụng. Còn chạy ra ngoài ư? Cô không có dũng khí để mang cái đầu này đi dọa dẫm người khác.
Lúc này chắc mẹ cũng đã ngủ rồi, tủ lạnh, tủ lạnh…
Cô nàng nào đó phải chờ đợi suốt buổi tối mới dám rón rén bước ra khỏi phòng, tung tăng chạy tới căn bếp. Nhưng khi một bàn chân của cô vừa bước vào cửa bếp, chợt nghe “bốp” một tiếng, chẳng biết mũi cô đã va phải thứ gì.
“Ối!” Cô đưa tay ôm mũi vẻ đau đớn, thò bàn tay còn lại ra phía trước mò mẫm.
Âm ấm, không cứng cũng không mềm, cảm giác khá tuyệt, vừa mịn màng vừa rắn chắc, nhẵn nhẵn, trơn trơn. Bàn tay cô lần mò, sờ soạng một hồi, rồi gãi, rồi cạ, rồi gảy nhẹ, cuối cùng cô chán bên trên, liền mò xuống bên dưới.
“Còn sờ xuống dưới nữa, tôi sẽ tố cáo cô tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© đấy!” Cái thứ va vào cô cuối cùng đã lên tiếng, giọng nói nghe điềm tĩnh vô cùng, ngay sau đó chiếc đèn nhỏ trong căn bếp phát sáng.
Bàn tay đang lần mò của cô nàng lập tức dừng lại, cặp mắt đã đói đến hoa lên rốt cuộc cũng nhìn ra thứ trước mặt mình là gì.
Trước mặt cô, Chân Lãng một tay cầm bát, tay kia cầm thìa, đứng trước cửa căn bếp, mái tóc hơi ướt tỏa ra mùi dầu gội đầu thoang thoảng, còn có… một chiếc áo choàng tắm xộc xệch.
Bàn tay cô lúc này đang ở trên ngực người ta, xuống tiếp vài centimét nữa chắc là tới vùng bụng rồi.
Cô thản nhiên rụt tay về như chẳng có chuyện gì, bộ dạng rất nghiêm túc. Cô đi vòng qua chỗ Chân Lãng: “Sau này đừng có ăn mặc hở hang đi lại lung tung trong nhà, mặc quần áo cho cẩn thận một chút!”
Mí mắt Chân Lãng giật giật, anh không để ý đến cô, đi tới chỗ chiếc bàn, ngồi xuống cầm thìa múc cháo ăn, tư thế rất tao nhã.
Mùi dầu vừng thoang thoảng, mùi hành băm thơm lừng, xen lẫn mùi thơm của thịt và trứng muối, cái bụng cô đã kêu vang một tiếng không đúng lúc chút nào. Cô nghe thấy tiếng cười đáng ghét của cái gã đang ngồi cạnh bàn kia vang đến bên tai.
Trừng mắt nhìn đối phương một cái vẻ hậm hực, cô giơ nắm đấm lên, huơ huơ trước mặt anh: “Không muốn chết thì đừng có tố cáo với mẹ tôi!”
Ánh mắt Chân Lãng nhìn thoáng một chút, đôi mắt trong veo không có một chút gợn, dưới ánh đèn vàng nhạt trông hết sức đẹp mắt, dường như còn thoáng ẩn hiện mấy làn hơi nước do vừa tắm xong.
Nhìn thấy đối phương khôn ngoan không nói gì, cô mới chạy về phía tủ lạnh, tâm trạng cũng tốt dần lên.
Bia của cô, khoai tây chiên của cô, đồ ăn vặt của cô…
“Ấy!” Cô kinh ngạc lục lọi một hồi, tầng trên, tầng giữa, tầng dưới.
Bia, biến mất rồi! Khoai tây chiên, không thấy đâu nữa! Tất cả đồ ăn vặt, cũng mất tích cả rồi!
Cô chớp chớp mắt, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy gì, thậm chí trong thùng rác cũng chẳng có chút dấu tích. Trong tủ lạnh chỉ có rau sống, thịt sống, không có thứ gì có thể nhét vào bụng.
Cô bực bội chạy ra khỏi căn bếp: “Này, anh có nhìn thấy đồ của tôi đâu không?”
Chân Lãng khoan thai ăn nốt miếng cháo cuối cùng, hờ hững liếc nhìn cô, rồi đột nhiên đứng dậy, đặt chiếc bát vào trong bồn rửa bát, sau đó lại hờ hững nhìn cô thêm lần nữa, rồi đi thẳng về phía phòng mình.
Giả Thược ngây ngô đi sau, chờ anh lên tiếng, và thứ cô chờ được là cánh cửa phòng đóng sầm lại, thiếu chút nữa thì đập bẹp mũi cô.
“Rầm!”
Trước mắt cô chỉ còn lại một cánh cửa phẳng lì. Cô ngẩn ngơ đứng ngay trước cửa, hồi tưởng lại khoảnh khắc cánh cửa đóng lại vừa rồi, loáng thoáng nghe thấy câu trả lời của Chân Lãng: “Vứt đi rồi.”
Cô không nghe nhầm đấy chứ? Chân Lãng nói là vứt đi rồi? Hắn ta đã vứt bia của cô đi rồi, vứt đồ ăn vặt của cô đi rồi? Vậy hôm nay cô phải ăn cái gì, phải uống cái gì đây?
Cô giơ tay lên muốn đập cửa, nắm đấm đã tới sát cánh cửa rồi, nhưng cuối cùng cũng đành dừng lại. Đập cửa thì dễ thôi, vấn đề là muốn đập tan được cánh cửa này mà không làm ồn khiến mẹ cô thức giấc thì hình như có chút khó khăn…
Đưa tay xoa cái bụng đã lép kẹp, cô ủ ê quay lại căn bếp, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lục lọi chiếc tủ lạnh thêm lần nữa. Tiếc là người ta thật quá tinh tường, không để lại một chút gì cho cô bỏ vào bụng. Cô cầm một lá cải xanh, thầm nghĩ, xà lách có thể ăn sống được, cải xanh cũng phải ăn sống được mới đúng chứ nhỉ? Nhưng cô đâu phải là thỏ, tại sao lại phải ăn cải xanh chứ?
Giả Thược buồn bực đi lòng vòng trong căn bếp một hồi, cơn đói khiến ruột gan cô cồn cào. Khóe mắt cô chợt liếc thấy một chiếc nồi nhỏ được đặt trên bếp, vẫn còn có chút hơi nóng bốc lên, rồi hương thơm bay tới mũi, luồn sâu vào trong bụng.
Cô lập tức chạy ngay tới, mở vung ra, không kìm được cười thầm một tiếng. Cái gã Chân Lãng này đã quên bỏ chiếc nồi vào trong bồn rửa bát. Nhìn nồi cháo trứng muối thịt nạc vẫn còn lại một lớp khá dày ở đáy nồi, cô cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường thẳng.
Giả Thược phấn chấn vét cho bằng hết, cuối cùng cũng được hơn nửa bát cháo. Mặt mày hớn hở, cô bưng bát cháo lên, húp một ngụm, ngon đến nỗi khiến cô thiếu chút nữa thì nuốt luôn cả lưỡi.
Chân Lãng ơi là Chân Lãng, anh vứt hết đồ ăn của tôi đi, cuối cùng vẫn không khiến tôi đói chết được này! He he he he… Cô nàng thầm nghĩ, cảm thấy bát cháo hôm nay ngon đến lạ thường.
***
“Bộp!” Một khúc xương gà bị vứt vào trong thùng rác, Giả Thược ngồi xổm ở một góc căn bếp, đang cầm cái đùi gà, cô Giả thì cầm chiếc xẻng nấu ăn đứng ngay trước mặt con gái.
“Giả Thược, con và Chân Lãng thật sự không có gì sao?”
Giả Thược đang cúi đầu gặm đùi gà, chẳng buồn ngẩng lên, chỉ “dạ” một tiếng không được rõ ràng cho lắm.
“Thật thế sao?” Tiếng chất vấn lần này lớn hơn một chút.
“Vâng!” Giả Thược nuốt miếng thịt hãy còn trong miệng, thở ra một hơi thật dài, vừa mυ"ŧ ngón tay vừa nhìn đi chỗ khác, cuối cùng sự chú ý tập trung cả lên chiếc đùi gà khác.
Bàn tay trộm cắp của Giả Thược vừa mới thò tới đã bị chiếc xẻng nấu ăn gõ cho một cú thật mạnh. Cô vội rụt tay về, hết sức bất mãn nói: “Chân Lãng đâu có thích ăn đùi gà, mẹ để phần anh ta làm gì chứ?”
“Con chỉ biết có đùi gà thôi!” Cô Giả bừng bừng giận dữ. “Một đứa con trai tốt như Chân Lãng mà con không gặm, đi gặm đùi gà làm gì chứ?”
“Gặm Chân Lãng?” Trong đầu cô nàng háu đói lúc này chỉ có thịt, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. “Người anh ta toàn là xương xẩu, có cái gì đâu mà gặm chứ?”
“Bộp!” Cô Giả bực bội gõ cho Giả Thược một cú bằng cán chiếc xẻng nấu ăn.
“Hồi nhỏ không cho con gặm thì con cứ nhào tới đòi gặm, bây giờ lớn rồi bảo con gặm thì con lại không chịu là sao hả?”
Cuối cùng Giả Thược cũng thó được chiếc đùi gà bóng nhẫy dầu mỡ, cắn một miếng rõ to, sau đó mới bắt đầu tiêu hóa những lời vừa rồi của mẹ…
“A!” Giả Thược kêu toáng lên, cặp mắt trợn tròn như nhìn thấy quỷ, chỉ thẳng ngón tay về phía mẹ, không kìm được run rẩy nói: “Mẹ… Vừa rồi mẹ nói gì? Mẹ bảo con… bảo con theo đuổi Chân Lãng sao?”
Đột nhiên ham muốn ăn uống của cô biến mất hoàn toàn, chiếc đùi gà trong tay đã gặm được một nửa cũng không còn chút hấp dẫn nào nữa. Cô vứt chiếc đùi gà trở lại đĩa, cầm tờ giấy quảng cáo trên bàn lên, lặng lẽ gấp máy bay.
“Con nhóc chết tiệt, mau nói gì đi!” Cô Giả trừng mắt nhìn con gái, bực bội nói. “Chị họ con sắp phải đi làm, bảo mẹ về chăm sóc Đậu Đậu thay nó, hai hôm nữa là mẹ phải về rồi. Bây giờ con cũng hai lăm tuổi đầu chứ ít ỏi gì, không mau mau lấy chồng đi là thành gái ế đấy con ạ!”
“Vâng!” Giả Thược uể oải đáp, chẳng chú ý nghe xem mẹ mình vừa nói gì, hoàn toàn tập trung tinh thần vào tờ giấy trong tay.
Cô gấp rất cẩn thận, chăm chú, sự im lặng ấy khiến mẹ cô chẳng hiểu ra sao, ngây người đứng bên cạnh cô hồi lâu mà không biết nên nói gì mới phải.
“Mẹ!” Giả Thược chợt ngẩng lên, nhìn mẹ mình với vẻ hết sức nghiêm túc: “Ngực mẹ phẳng lì như thế, làm thế nào mà lại hấp dẫn được cha con vậy?”
“Con muốn chết hả?” Một cú cốc đầu giáng ngay xuống, nghe rất vang.
Thật lạ, lần này không ngờ Giả Thược lại không hề né tránh, cúi đầu nhìn bộ ngực lép kẹp của mình, ủ ê nói: “Tại sao mẹ lại di truyền cái này cho con chứ?”
Cô Giả tức tối vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu con muốn được di truyền bộ ngực của cha con, chắc chắn sẽ còn phẳng hơn.”
Giả Thược thở dài một hơi: “Mẹ, phải làm thế nào thì ngực mới to hơn được?”
“To hơn à?” Cô Giả suy nghĩ một lát, sau đó đặt chiếc xẻng nấu ăn trong tay xuống, vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Sau một hồi lục lọi tìm kiếm, cô vui vẻ chạy ra nói: “Nhóc con, dùng cái này chắc ngực con sẽ to hơn đấy.”
“Cái gì thế ạ?” Nhìn ánh mắt hết sức bí ẩn của mẹ, Giả Thược vội vã đứng dậy, chăm chú nhìn, rốt cuộc đã biết cái mà mẹ đang cầm trong tay là gì.
Đó là một thứ có cán làm bằng gỗ, phía dưới là một khối cao su màu đỏ, tròn tròn.
“Mẹ cầm cái cây hút bồn cầu ra đây làm gì thế ạ?” Nếu cô không nhớ nhầm, cái thứ này hình như được dùng trong nhà vệ sinh.
“Con nhìn này!” Cô Giả cầm cây hút bồn cầu tới bên bồn rửa bát, đặt vào chỗ ống thoát nước, ấn xuống hai cái, sau đó kéo lên thật mạnh. Xoạt một tiếng, tất cả mọi thứ bị kẹt bên dưới đều được hút ra ngoài.
“Lực hút lớn thế này, đến bồn cầu còn có thể thông được nữa là. Nếu con cho nó lên ngực, mỗi ngày hút độ hai cái, chắc chắn ngực sẽ to hơn.” Cô Giả vừa nói vừa gí cây hút bồn cầu vẫn còn tong tong nước vào tay Giả Thược. “Nhìn cái đáy này xem, vừa tròn lại vừa đúng cỡ, chắc chắn sẽ hút ra được một bộ ngực rất đẹp.”
Khóe miệng Giả Thược giật giật liên hồi. Cô nhìn cây hút bồn cầu trong tay, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh mình phải dùng sức khi thông bồn cầu để nhổ cái thứ này ra khỏi ngực, trên trán lấm tấm mồ hôi từ lúc nào không hay.
“Còn có cách nào tốt hơn không ạ?” Cô buồn bực thở dài, vứt cây hút bồn cầu qua một bên, nghĩ rằng có lẽ mình đã hỏi nhầm đối tượng.
“Vậy hãy tập thể thao đi!” Ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cô Giả chỉ rặn ra được mấy từ này.
Uể oải ngồi xuống ghế, Giả Thược tiếp tục hành hạ tờ giấy trong tay: “Tập môn thể thao nào thì có thể làm to ngực được đây?”
“Con thử bơi lội xem!” Cô Giả đề nghị.
Giả Thược buồn bực lườm mẹ một cái: “Mẹ đã thấy vận động viên bơi lội nào ngực to chưa? Vai rộng, chân to thì có, còn ngực to thì con chưa thấy bao giờ, mà ngực to thì lực cản lớn, làm sao mà bơi nhanh được đây?”
“Vậy thì chạy bộ!” Cô Giả lại hào hứng lên tiếng.
Một tiếng cười giễu cợt vang lên: “Mẹ đã thấy vận động viên chạy bộ nào vừa chạy ngực vừa rung chưa? Những người chạy nhanh trông đều gầy như que củi ấy.”
“Hình như những người theo nghiệp thể thao đều không ai có ngực thì phải.” Cô Giả bắt đầu tự kiểm điểm. “Chẳng lẽ vì lúc trước mẹ cho con đi học Taekwondo cho nên mới làm ngực con nhỏ đi?”
Giả Thược cúi gằm mặt, buồn bã thở dài một hơi.
“Có rồi.” Đôi mắt cô Giả chợt sáng rực, nhìn con gái mình bằng ánh mắt vô cùng mờ ám: “Con tìm một đứa con trai nào đấy rồi kết hôn, để hằng ngày nó xoa bóp cho con, ngực con chắc chắn sẽ to hơn.”
“Mẹ gạt con!” Giả Thược cúi đầu ủ rũ, nhìn dọc theo khe áo có thể nhìn thấy rốn của mình, rồi không gặp chút trở ngại nào, có thể nhìn thẳng tới tận chân.
“Mẹ gạt con làm gì?” Cô Giả ưỡn ngực đầy vẻ kiêu hãnh. “Hồi trẻ, ngực mẹ còn không to bằng của con nữa kìa, sau khi lấy cha con, chưa đầy một năm đã to hơn hẳn.”
“Thật sao?” Giả Thược đứng bật dậy, cúi đầu nhìn mẹ. “Mẹ thật sự không gạt con chứ?”
Cô Giả gật đầu vẻ chắc nịch: “Mẹ chắc chắn đấy!”
Đương nhiên, đó là vì mang bầu Giả Thược, do đó mới đột nhiên to lên. Tròng mắt cô Giả đảo qua đảo lại, cuối cùng quyết định giấu giếm sự thực rằng sau khi sinh Giả Thược, ngực cô còn lép hơn.
“Vậy con sẽ đi xem mặt, sẽ lấy chồng, con phải cố gắng phấn đấu cho ngực mình to hơn.” Giả Thược vừa rồi còn mặt ủ mày chau, chớp mắt đã hiên ngang nói lớn.
Cô Giả cười hà hà nói: “Không cần phải ra ngoài tìm, ở đây không phải đã có sẵn một người rồi sao?”
“Mẹ muốn nói tới Chân Lãng?” Cặp mắt cô nàng nheo lại, trong đó như thấp thoáng những tia lửa điện rợn người, còn có cả… sát khí.
“Nếu phải lấy anh ta, con thà cả đời này ngực lép còn hơn!” Giả Thược hậm hực gào toáng lên. “Lấy anh ta, chẳng bằng con đi cưới một cô gái về làm vợ!… Con nhất định phải làm cho ngực mình to hơn, to hơn!” Giả Thược lúc này dường như đã chìm đắm vào trong thế giới của bản thân mình: “Sau đó… sau đó con sẽ cho Chân Lãng xem cho biết mặt!”
Cô Giả thật sự chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thậm chí còn hoài nghi rằng đầu óc con gái mình có vấn đề: “Không lấy Chân Lãng thì thôi, nhưng sau khi ngực con to rồi, tại sao phải cho nó xem thế hả?”
Nhét tờ giấy đã gấp xong vào tay mẹ, Giả Thược ngoảnh đầu, bỏ đi vẻ hết sức oai vệ: “Mẹ đi hỏi Chân Lãng ấy!”
Cô Giả cúi đầu nhìn chiếc máy bay giấy trong tay, Giả Thược đã chạy đến cạnh cửa, nhanh chóng xỏ giày, vui vẻ hát.
“Này, con đi đâu đấy?”
Giả Thược đưa tay hất mái tóc, sau đó tung tăng chạy đến ấn nút thang máy, không quên quay mặt về phía mẹ nở một nụ cười quái dị: “Con tới trung tâm môi giới hôn nhân! Con phải đi xem mặt, sau đó lấy chồng, rồi mang một bộ ngực thật to về cho Chân Lãng xem.”
Cô Giả còn chưa kịp nói gì, Giả Thược đã bước vào thang máy, vẫy vẫy tay với mẹ, sau đó thì đi mất hút.
Khi Chân Lãng về đến nhà, chỉ thấy cô Giả đang ngẩn ngơ nhìn chiếc máy bay giấy trong tay, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm: “Đầu óc con gái mình nhất định là có vấn đề rồi, nhất định là có vấn đề rồi.”
“Cô Giả?” Chân Lãng ghé sát đầu tới, quả thực không thể xác định được vẻ mặt của cô Giả lúc này rốt cuộc là khóc hay cười, có lúc thì hề hề mấy tiếng, có lúc lại mặt mày ủ ê.
“Chân Lãng, cháu về rồi à?” Cô Giả ngẩng lên, cười hết sức vui vẻ. “Giả Thược nói nó muốn đi xem mặt, con gái cô đã muốn lấy chồng rồi, cô không phải lo nó bị ế nữa rồi. Có điều…” Nụ cười vừa hiện lên trên khuôn mặt cô Giả sau nháy mắt đã đông cứng lại. “Nó nói nó phải mang một bộ ngực thật lớn về cho cháu xem, không biết đầu óc nó bị làm sao, còn nữa, còn nữa…”
Rồi cô đưa chiếc máy bay giấy trong tay tới trước mặt Chân Lãng: “Ây dà, là thế này, nó bảo cô hãy hỏi cháu, cháu có biết nó có ý gì không?”
Nhìn chiếc máy bay giấy trước mặt, khóe miệng Chân Lãng như bị kéo rộng ra, trong l*иg ngực vang lên những tiếng đập thình thình. Anh khẽ ho một tiếng: “Cô Giả, tính cách Giả Thược trước giờ luôn sớm nắng chiều mưa, cô còn chưa biết hay sao chứ? Chắc chắn đến tối là cô ấy lại bình thường thôi.”
Cô Giả ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng khẽ gật đầu: “Cũng đúng, nó cứ điên điên khùng khùng như vậy đấy. Thôi mặc kệ, hai hôm nữa cô phải về rồi, cháu nhớ thay cô trông nom nó cho tốt nhé!”
“Cô yên tâm, cháu sẽ trông nom cô ấy thật cẩn thận!” Nói đến mấy từ cuối cùng, anh bất giác nhấn mạnh hơn một chút.
Cô Giả lại bận rộn với công việc của mình, Chân Lãng thì ngồi xuống sofa, cầm chiếc máy bay giấy, miệng vẫn cười, trong cặp mắt đào hoa thoáng qua những tia sáng rực.
Bao nhiêu năm như vậy rồi, không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ.