Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Oan Gia Thành Đôi

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm sau

Hôm nay Vũ Dụ Bạch cùng với Lý Hàn và Bắc Nhạn đi đến dinh thự Tổng thống, nơi mà Tống Tử Ngôn đang bắt nhốt Nhạ Ly. Nhìn từ bên ngoài, một phủ đệ xa hoa lộng lẫy, tuy nhiên, đối với ai thì Vũ Dụ Bạch không cần biết còn riêng đối với anh thì dinh thự này không hề lọt vào mắt của anh, ở Ân Thành này Uyển Cơ Bảo của Tuyệt Gia mới là phủ đệ lộng lẫy hoành tráng nhất.

Khi Vũ Dụ Bạch đến thì thân cận của Tổng Thống chính là Thư Kí Trình Tiêu đã ra tiếp đón. Cả ba người cũng không do dự bước vào, ngồi vào một chiếc ghế sofa. Một lúc sau, Tống Tử Ngôn một tay ôm chặt lấy eo của Nhạ Ly bước xuống, Nhạ Ly từ đêm qua đến giờ vẫn không dám chợp mắt, cô sợ Vũ Dụ Bạch sẽ không đến cứu mình, nhưng bây giờ… Xem ra Nhạ Ly vẫn còn có một phần trăm cơ hội thoát khỏi cái tên Tổng Thống biếи ŧɦái này.

- Vũ tổng, mời.

- Tống tiên sinh khách khí rồi. Hôm nay, Vũ mỗ đến đây vì việc gì… Chắc hẳn Tống tiên sinh đã biết.

- Tôi biết, nhưng… Tôi muốn hỏi Vũ Tổng một câu, Ly Nhi và Vũ Tổng có quan hệ thế nào? Vì sao rất nhiều người khác cô ấy không cầu xin giúp đỡ mà lại nhờ đến cậu?

Vũ Dụ Bạch nhìn sang Nhạ Ly, chẳng lẽ bây giờ anh nói quỵch tẹt ra là Nhạ Ly thích anh? Sau đó… Chắc chắn cái tên Tống Tử Ngôn này sẽ không tha cho anh đâu, sau một hồi… Vũ Dụ Bạch hắn giọng lại, nói

- Có lẽ Tống tiên sinh không biết, Nhạ Ly là con gái nuôi của cha mẹ tôi, nên từ trước đến nay tôi luôn xem em ấy là em gái của mình. Ngoài Nhạ Ly, tôi cũng có một cô em gái kết nghĩa là Tiểu Thất…

Lúc này, cánh tay đang giữ chặt Nhạ Ly của Tống Tử Ngôn liền buông lỏng. Nhạ Ly nhân cơ hội đó chạy về phía của Vũ Dụ Bạch, cô quan sắc mặt của Tống Tử Ngôn, dường như không đúng lắm… Có chút xót xa, có chút lưu luyến, có chút đau khổ còn có chút áy náy.

- Tiểu Thất? Là Tống Tiểu Thất hay là…

- Tư Tiểu Thất! Là thư kí của Vũ mỗ.

Lúc này, ánh nhìn của Tống Tử Ngôn trở nên mờ ảo. Thì ra là họ Tư chứ không phải họ Tống, cô em gái thất lạc nhiều năm của hắn ta rốt cuộc là ở nơi nào rồi? Theo như điều tra trước kia thì lúc trước cô em gái của hắn ở Mỹ, nhưng sau này lại có điều tra khác là cô ấy đã về Phong Thành… Bây giờ, cũng lại là cái tên “Tiểu Thất” khiến Tống Tử Ngôn hoang mang.

Một lúc sau, Tống Tử Ngôn lãnh đạm phất tay

- Đưa cô ấy đi đi… Khi nào Vũ Tổng cử hành hôn lễ, thì nhớ gửi thϊếp mời đến cho tôi.

Nói xong, Tống Tử Ngôn chỉ luyến tiếc nhìn Nhạ Ly một cái rồi quay đầu bỏ lên tầng, hắn sợ… Nếu hắn nhìn Nhạ Ly quá lâu, hắn sẽ không thể nào để cô ấy rời khỏi nơi này được. Còn Nhạ Ly, lúc trước rõ ràng cô rất muốn rời khỏi Tống Tử Ngôn, nhưng sau này… Khi nhìn lại hắn thì Nhạ Ly lại có chút… Lưu luyến…

Người nam nhân này cao cao tại thượng nhưng lại cực kì cưng chiều Nhạ Ly, từ nhỏ đến lớn… Ngoài Anna và Vick ra thì Tống Tử Ngôn này lại cho cô một cảm giác… Đó là gia đình, hắn ta tuy rất bá đạo nhưng chỉ cần việc đó cô không muốn làm hắn cũng không ép. Đến khi cô ra tay đả thương hắn, hắn cũng chẳng quan tâm vết thương trên người mình mà điều hắn để trong mắt, chính là cánh tay của cô… Hắn luôn đặt cô ở một vị trí quan trọng nhất, nhưng mà…

- Không đi sao? Hay cô ở lại đi.

- Tôi…

- Nhạ Ly! Cô có về hay không? Nếu không… Cẩn thận hắn đổi ý đấy.

Lúc này, lí trí của Nhạ Ly rất muốn quay về, nhưng trái tim lại hướng về người nam nhân với bóng lưng cô độc kia. Cuối cùng, Nhạ Ly mặc kệ người ở dưới này đang nói gì, cô hiên ngang bước lên tầng, bật tung cửa phòng ra. Tống Tử Ngôn đang đứng thất thần ở cửa sổ ban công, hình như hắn muốn nhìn xem cô sẽ rời đi khi nào, nhưng đến khi Nhạ Ly bước vào hắn cũng không biết.

Có lẽ Tống Tử Ngôn nghĩ người vừa bước vào là Trình Tiêu chăng?

- Trình Tiêu, cô ấy vẫn chưa rời đi sao?

Chờ một lúc, Tống Tử Ngôn vẫn không nghe tiếng đáp trả, hắn nhíu nhíu mày, rồi lại lặp lại câu hỏi một lần nữa

- Trình Tiêu, cô ấy vẫn chưa rời đi sao?

Nhưng lần này vẫn thế, bất giác đôi mày kiếm liền nhíu mày, xoay người nhìn… Tống Tử Ngôn giật mình…

- Sao…

- Tôi không muốn đi nữa.

- Em…

- Anh không hoan nghênh tôi sao?

Lúc này, trong đầu của Tống Tử Ngôn hoàn toàn trống rỗng, cái gì mà không hoan nghênh chứ, hắn ta mừng còn không hết chứ đừng nói là không hoan nghênh. Nhạ Ly nhìn thấy thái độ ngơ ngác của vị Tổng Thống này liền không nhịn được mà nở một nụ cười ngọt ngào, Tống Tử Ngôn sau đó nhanh chóng ôm lấy Nhạ Ly vào lòng, dịu dàng nói

- Anh đã cho em cơ hội rời đi, nhưng em không chấp nhận. Vậy thì sau này, đừng cố mà thoát khỏi anh!

- Hể? Vậy bây giờ em đổi ý được không?

Tống Tử Ngôn nhìn cô, khẽ mỉm cười nói

- Muộn rồi!

Sau đó, cánh môi lạnh lẽo của Tống Tử Ngôn liền nhanh chóng chiếm lấy cánh môi anh đào của Nhạ Ly, cô không phản kháng… Ngược lại còn vô thức choàng tay qua cổ của Tống Tử Ngôn, nhẹ nhàng hưởng thụ sự yêu chiều trong nụ hôn này.

Còn ở phía dưới nhà, Vũ Dụ Bạch không nói gì hay giải thích thì về Tư Tiểu Thất, thật ra lúc đầu nhìn cha mẹ của Tư Tiểu Thất anh đã thấy rất kì lạ rồi, họ không giống nhau, từ cử chỉ hành động, ánh mắt hay là vẻ ngoài đều hoàn toàn khác nhau. Sau này, có lần Tư Tiểu Thất bị thiếu máu nhờ người thân truyền máu thì họ lại không có cùng một nhóm máu, nên anh đoán rằng Tư Tiểu Thất không phải con ruột của nhà họ Tư. Sau này, khi nghe nói Tổng Thống vì em gái nên mới chuyển về Phong Thành, nên anh cũng cho bí mật điều tra nên anh mới biết em gái của Tống Tử Ngôn có tên là “Tống Tiểu Thất” vì thế hôm nay anh mới cố ý nói tên của Tiểu Thất ra

Khi chuẩn bị rời đi anh nhìn sang Trình Tiêu rồi nói

- Thư kí Trình, ngày mai tôi sẽ đưa đến một mẫu ADN phiền cậu kiểm tra… Với ADN của Tống tiên sinh.

- Được, tôi sẽ báo cáo với tiên sinh… Các vị, đi thông thả.

[…còn…]

#Yu~
« Chương TrướcChương Tiếp »