Chương 32

Lúc này không chỉ có Quan Vi Duyệt giật mình, ngay cả Mộ Sa hay Tân Yết cũng chỉ biết run rẩy. Vũ Dạ Triệt… Vũ Dạ Triệt sao lại ở đây? Còn… Sao ông ấy còn biết chuyện của Vũ Dụ Bạch? Tuy nhiên, tình thế hiện tại gấp gáp, họ cũng không phải thể hỏi quá nhiều. Riêng Quan Vi Duyệt thì chỉ biết cúi đầu im lặng. Vũ đổng đã ở đây, liệu… Liệu ông ấy có vì tính mạng của con trai mình mà ngăn cấm cô và Vũ Dụ Bạch hay không? Nghĩ như vậy… Chân của cô run lên tựa như không thể đứng vững nổi.

Mười lăm phút trôi qua, Vũ Dạ Triệt sau khi truyền máu xong thì Vũ Dụ Bạch cũng đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Quan Vi Duyệt đứng bên cạnh, chỉ biết im lặng… Còn Vũ Dạ Triệt vẫn thái độ lạnh lùng ngồi một bên. Không khí căng thẳng, ngột ngạt như vậy càng làm sự lo sợ của Quan Vi Duyệt tăng lên.

- Vi Duyệt…

Nghe thấy Vũ Dạ Triệt gọi tên mình, cô liền giật mình nhìn về phía người đàn ông này. Đôi mắt lạnh lùng, khí phách cũng… Lạnh nhạt… Có vẻ… Vũ Dạ Triệt rất giận dữ thì phải.

- D… D… Dạ?

Vũ Dạ Triệt hít một hơi rồi thở dài ra, nói

- Bác sĩ nói, Dụ Bạch trúng đạn tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vị trí đó cũng khá nguy hiểm… Hơn nữa, bác sĩ có nói… Chỉ sợ khi Dụ Bạch tỉnh lại sẽ để lại di chứng.

- Vậy… Khi nào anh ấy tỉnh?

Vũ Dạ Triệt cứng đờ, bác sĩ nói tùy vào ý chí sống của Vũ Dụ Bạch, viên đạn này tuy không lấy mạng anh nhưng cũng đủ để biến một người vốn dĩ khỏe mạnh trở thành người thực vật. Lúc này, tâm tình của Vũ Dạ Triệt không thể nào che giấu được…

- Bác sĩ nói… Không rõ

Quan Vi Duyệt gật gật đầu, sau đó cô liền ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay của anh. Mỉm cười

- Dụ Bạch… Anh phải mau chóng tỉnh lại… Em chờ anh.

[…]

Chín tháng sau

Đã chín tháng kể từ ngày Vũ Dụ Bạch hôn mê, anh cứ nằm ỳ ở đó… Không hề có dấu hiệu tỉnh lại… Tuy nhiên, nhà họ Vũ lại có một tin tốt…

Vi Duyệt mang thai rồi!

Lúc nghe tin này không chỉ có Trang Nhược Uyển giật mình ngay cả Quan Vi Duyệt cũng hốt hoảng, giữa cô và anh chỉ xảy ra quan hệ đúng một lần. Vậy mà lại “Bách phát bách trúng” như vậy? Lúc đó, Vũ Dương ngồi một bên còn nói đùa

- Nếu là con trai chắc phải đặt nó tên Bách!

Tuy đây là việc vui, nhưng Quan Vi Duyệt lại không thể vui nổi. Cô mang thai rồi, là con của anh và cô… Nhưng mà… Nhưng mà anh lại không thể chăm sóc cô… Không thể ở bên cạnh cô.

Hôm nay, Quan Vi Duyệt như mọi khi liền bước vào phòng, nhìn xung quanh vẫn là máy móc lạnh lẽo. Cô thở dài, sau đó nắm lấy tay đặt lên bụng to vượt mặt của mình, mỉm cười hạnh phúc

- Dụ Bạch, anh xem… Con của chúng ta rất khỏe mạnh… Mấy hôm nay nó còn đá em, Lạp Na còn nói tim thai đập rất mạnh, Lạp Na còn nói… Đây là đứa trẻ hiếu động đấy.

- Dụ Bạch… Khi nào anh mới tỉnh lại?

Quan Vi Duyệt ngồi bên cạnh anh, hôn nhẹ lên trán của anh, rồi nói

- Dụ Bạch… Em sợ… Em sợ em phải sinh con một mình. Dụ Bạch… Em sợ… Em rất sợ…

Tâm tình của phụ mang thai rất kì lạ, rất dễ xúc động, dường như vì cái tình này mà cả nhà họ Vũ đều không muốn cô vào thăm anh. Vì cứ hễ mỗi lần Quan Vi Duyệt vào đây liền khóc nức nở. Còn cái thằng con khốn kiếp kia vẫn hôn mê mãi không tỉnh. Một lúc sau, Trang Nhược Uyển và Trang Lâm Âm bước vào, vẫn như thường lệ… Quan Vi Duyệt vẫn khóc.

Trang Nhược Uyển thật sự đau lòng nhìn cô con dâu của mình. Bụng đã to lên rồi, đứa bé rất khỏe… Nhưng cha đứa bé lại quá lì đi… Cứ nằm đó không chịu dậy

- Dụ Bạch… Con thật không nghe lời… Con xem… Vợ con đã khóc đến như vậy… Haizzz

Quan Vi Duyệt nghe thấy giọng nói của Trang Nhược Uyển liền gấp gáp lau nước mắt, mẹ không muốn cô khóc… Nhiều lần còn dọa nếu cô cứ khóc sẽ không cho cô vào thăm anh nữa. Trang Nhược Uyển bước đến, xoa xoa đầu của Quan Vi Duyệt rồi nhìn Vũ Dụ Bạch… Hắng giọng

- Thằng con khốn kiếp này, nếu con không dậy mẹ sẽ gả Tiểu Duyệt cho người khác. Để con mất cả chì lẫn chài!

Trang Lâm Âm mỉm cười, haizzz… Người chị họ kiêm chị dâu này cũng thật là… Bản thân cũng đau khổ muốn chết đi sống lại vậy mà. Sau đó… Anh vẫn nằm im bất động, chợt Quan Vi Duyệt cũng mỉm cười. Sau đó cả ba cùng nhau bước xuống nhà

- Tiểu Duyệt, con có đói không? Tối nay mẹ thấy con ăn rất ít.

- Con không đói… Mẹ à… Đêm nay con muốn ngủ cùng Dụ Bạch…

- Không được, Vi Duyệt… Con sắp đến ngày sinh rồi… Không nên ở đó một mình…

- Mẹ à…

- Ngoan, đợi khi con sinh xong… Mẹ sẽ để một nhà ba người của con ở cùng nhau. Nghe lời mẹ.

- Vâng.

[…]

Buổi tối hôm đó, Quan Vi Duyệt nằm trên chiếc giường lớn, bên cạnh là Dạ Uyển… Từ khi cô thai tháng thứ năm thì cô đã ngủ cùng Dạ Uyển, đứa bé này rất ngoan, khi ngủ cũng không đạp lung tung, hơn nữa… Nó cũng rất giỏi, dường như Dạ Uyển hoàn toàn thay thế Vũ Dụ Bạch ở bên cạnh chăm sóc cô. Quan Vi Duyệt ngồi bật dậy, đi vào nhà vệ sinh… Bỗng nhiên “BỤP” một tiếng, bụng của cô liền truyền đến một cảm giác đau đớn… Quan Vi Duyệt sợ hãi liền gọi…

- Dạ Uyển!

Cô bé Dạ Uyển đã sớm chuẩn bị tinh thần liền ngồi bật dậy, rồi gọi xe cấp cứu.

Buổi tối hôm đó, cả nhà họ Vũ và nhà họ Quan đều có mặt đông đủ tại bệnh viện. Lúc Quan Vi Duyệt được đẩy vào phòng sinh còn luôn miệng lẩm bẩm

- Dụ Bạch… Em sợ… Em rất sợ…

[…còn…]

#Yu~