Chương 14

Quan Vi Duyệt nghe rất rõ những gì Dạ Uyển nói, nhất là hai từ “Chị dâu”? Con bé gọi cô là chị dâu? Chị dâu sao? Nhưng rõ ràng Vũ Dụ Bạch và Tư Tiểu Thất đang yêu đương qua lại, với lại… Chẳng phải tình cảm giữa Tư Tiểu Thất và gia đình của anh cũng rất tốt sao? Nhưng tại sao cô bé lại gọi cô là “Chị dâu”?

- Ơ? Sao đấy?

Ở bên ngoài bước vào Lý Hàn, cậu ta vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng có chút hỗn loạn, Dạ Uyển thì không cần bàn cãi rồi, nước mắt nước mũi tèm lem. Còn có ánh mắt chết chóc của Vũ Dụ Bạch, ây nha… Không chỉ vậy… Ngay cả hốc mắt của Tư Tiểu Thất cũng đỏ lên, hình như sắp phát khóc đến nơi rồi. Nhìn thấy cô gái của mình sắp phát khóc như vậy Lý Hàn liền không kìm được, cậu ta bước đến bên cạnh Tư Tiểu Thất, lo lắng hỏi

- Tiểu Thất, sao em lại khóc? Ai bắt nạt em? Ở cái Phong Thành này ai dám cả gan bắt nạt bạn gái của Lý thiếu gia này chứ?

Quan Vi Duyệt há hốc, cằm sắp rớt xuống đất rồi. Ôi mẹ nó, cái tình huống gì thế này? Tư Tiểu Thất không phải là bạn gái của Vũ Dụ Bạch, mà là bạn gái của Lý Hàn? Ơ đệch? Cái tình huống máu chó gì thế này?

- Lý Hàn… Cô ta… Là…

- Cô ta cái gì mà cô ta. Tiểu Thất là bạn gái của tôi, cô cô cô cô… Có phải cô ức hϊếp cô ấy đúng không? À ha… Quan Vi Duyệt, thì ra cô chọn cái chết. Tiểu Thất nhà tôi được tôi cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa thế mà cô dám làm cô ấy rơi lệ. Mẹ nó mẹ nó mẹ nó, máu nóng dồn não thật mà. Mẹ nó, Vũ Dụ Bạch… Tôi đếch nể mặt cô ta là cái quần què gì của cậu nhé, hôm nay tôi phải tẩn Quan Vi Duyệt một trận!

Nói xong, Lý Hàn xắn tay áo lên, định là sẽ rượt đánh cô nhưng cậu ta lại bị Tư Tiểu Thất giữ lại. Tiểu Thất nhìn Lý Hàn khẽ lắc đầu, một lúc sau… Tư Tiểu Thất nói với Ngô Khang về trước, còn bản thân Tư Tiểu Thất thì cúi đầu nhìn Quan Vi Duyệt

- Chị Vi Duyệt, xin lỗi chị… Đáng lẽ em không nên lừa chị như vậy. Em và anh Bạch thật sự trong sạch, không có bất cứ mối quan hệ gì cả.

- Đúng đúng đúng, Tiểu Thất từng ngủ ở nhà tôi nhiều đêm rồi, cô ấy là bạn gái của tôi!

Quan Vi Duyệt nhìn Tư Tiểu Thất có chút áy náy, lúc nảy cô có nói quá… Chỉ vì cô cứ nghĩ Tư Tiểu Thất là hạng người bám lấy kẻ giàu nhầm trục lợi, nhưng cô thật sự không thể ngờ được… Quan Vi Duyệt cúi đầu, bây giờ thì Tư Tiểu Thất không phải bạn gái của Vũ Dụ Bạch… Vậy tại sao anh lại phải nói dối cô?

- Chị Vi Duyệt… Thật ra anh Bạch…

- Đủ rồi! Lý Hàn, đưa Tiểu Thất về!

Quan Vi Duyệt chợt giật mình, cô giữ tay của Tư Tiểu Thất lại, hung hăng trợn mắt nhìn Vũ Dụ Bạch, rồi lại nhìn Tiểu Thất… Khẽ nói

- Cậu ta thế nào?

- Chị Vi Duyệt, thật ra anh Bạch vẫn yêu chị… Từ sớm người anh ấy yêu là chị, nhưng vì…

- Đủ rồi! Cút! Cút hết cho tôi!

Ánh mắt giận dữ của Vũ Dụ Bạch làm cho Tiểu Thất sợ hãi, cô ấy liền run lên một cái. Lý Hàn nhìn như vậy liền biết lí do bên trong rất khó nói, không những vậy còn có thể chạm đến lòng tự tôn của một người đàn ông. Lý Hàn kéo Tiểu Thất lại, ôm lấy cô vào lòng, bắt đầu trấn an.

Quan Vi Duyệt không cam tâm, cô muốn biết vì sao Vũ Dụ Bạch lại như vậy. Rõ ràng ai cũng nhìn ra giữa cô và anh đều hướng về đối phương, nhưng anh lại phũ nhận hoàn toàn như vậy. Cô muốn biết! Cô muốn biết tất cả!

Nghĩ như vậy, Quan Vi Duyệt liền bước đến bên cạnh Vũ Dụ Bạch, ngước mắt nhìn anh, kiên định nói

- Tại sao? Tại sao anh không cho cô ấy nói? Vũ Dụ Bạch, anh có cần hèn nhát như vậy hay không? Rõ ràng là anh cũng có tình cảm với tôi, vậy tại sao anh lại phũ nhận?

- Nhà họ Vũ đời đời anh hùng lắm mà? Dám nói dám làm lắm mà? Tại sao anh lại không dám? Thừa nhận yêu tôi thì khó lắm sao? Chỉ cần anh nói anh yêu tôi, tôi mặc kệ anh là ai, tôi mặc kệ anh có là gì tôi cũng yêu anh. Tại sao? Tại sao anh lại không dám thừa nhận

- Tại vì tôi bị vô sinh! Lý do này đủ chưa?

Quan Vi Duyệt sững sờ… Vô sinh? Cái gì mà vô sinh? Vũ Dụ Bạch bị… Vô sinh? Thật sự là… Ánh mắt của Quan Vi Duyệt nhìn anh, cầu mong một câu trả lời đầy thỏa đáng… Vũ Dụ Bạch bàn tay siết chặt, ánh mắt tức giận nhìn cô

- Lý do như vậy đủ chưa? Tôi bị vô sinh! Là vô sinh. Cô có từng thấy có cha mẹ nào đồng ý gả con gái cho kẻ bị vô sinh hay không? Cô hài lòng chưa?

Nói xong, Vũ Dụ Bạch bế Dạ Uyển lên chuẩn bị bước ra ngoài thì bàn tay của anh bị cô nắm chặt lại, nước mắt ngắn dài của cô chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của cô. Quan Vi Duyệt run run nói

- Anh nghĩ em quan tâm sao? Anh nghĩ em quan tâm đến việc đó sao? Vô sinh thì làm sao? Không có con thì làm sao? Cha mẹ phản đối thì làm sao? Em không quan tâm! Em không quan tâm có con hay không, em cũng không quan tâm cha mẹ em phản đối hay đồng ý… Em yêu anh… Em chỉ biết em yêu anh thôi.

Vũ Dụ Bạch sững sờ, nhưng rồi lại lãng tránh cô đi. Giọng nói có chút bất ổn nói

- Tôi không đáng để cô phải tốn thời gian như vậy. Bản thân tôi tự biết… Xin lỗi.

- Xin lỗi? Ai cần anh xin lỗi! Vũ Dụ Bạch! Em không cần biết… Anh phải trả lại trái tim cho em! Trả lại thanh xuân sáu năm cho em! Em… Em… Em…

Vũ Dụ Bạch dường như không thể kìm lòng được, anh thả Dạ Uyển xuống, nắm lấy tay của cô, kéo Quan Vi Duyệt ôm vào lòng, bàn tay của anh đặt ở sau đầu của cô, vừa xoa nhẹ… Vừa nói…

- Xin lỗi… Anh xin lỗi… Nhưng mà… Anh không xứng…

- Vũ Dụ Bạch! Em yêu anh… Rất yêu anh…

[…còn…]

#Yu~