Chương 10

6 năm sau

Hôm nay đã là ngày tròn 6 năm Vũ Dụ Bạch sang nước ngoài, đã nhiều lần Quan Vi Duyệt có nhắn tin vào số điện thoại, có nhờ Lý Hàn gửi mã Wechat nhưng mà Vũ Dụ Bạch không trả lời. Tuy nhiên Quan Vi Duyệt vẫn kiên trì, buổi sáng thì chúc một ngày tốt lành, buổi tối thì chúc ngủ ngon, ngày tết thì chúc mừng năm mới, sinh nhật thì chúc sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày… Mỗi ngày Quan Vi Duyệt đều gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không xem… cũng không trả lời lại, nhưng nó cũng không làm Quan Vi Duyệt nản lòng.

Năm nay Quan Vi Duyệt đã 22 tuổi, hiện tại cô đang là trợ lý của cha mình ở tập đoàn Quan Thị. Những năm nay tập đoàn Quan thị và tập đoàn Vũ Thị luôn có nhiều cơ hội hợp tác với nhau, nhưng khi cô muốn xin đi cùng thì Quan Chấn Khiêm lại cự tuyệt.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, Quan Vi Duyệt cầm trên tay một ly nước, vừa ngước nhìn bầu trời xanh xanh vừa tản bộ. Nhan sắc của cô thì không cần bàn cãi rồi, nhưng… Từ sau khi Vũ Dụ Bạch rời khỏi, tính cách của cô không còn hoạt bát như trước nữa, nó điềm tĩnh hơn, nhẹ nhàng hơn và sâu sắc hơn.

Cô đang suy nghĩ vu vơ thì lại bắt gặp một bé gái xinh xắn đang đứng gần công viên, Quan Vi Duyệt quan sát một lúc… Trên người cô bé này là đồ hiệu nổi tiếng của AG ( An Ngư - 安古 - Phiên âm là Ān Gǔ), chưa hết… từ đôi chiếc cặp tóc, hoa tai, sợi dây đeo cổ, đến bộ váy, đôi giày… ngay cả đôi vớ cũng là hàng limit. Nhìn thoáng đã biết đây chính là một bé gái sinh ra phải lùi lại mới đến vạch đích rồi.

Nghĩ vớ vẩn một hồi thì Quan Vi Duyệt đi đến đó, cô ngồi xuống bên cạnh cô bé kia. Khẽ hỏi

- Em bị lạc sao?

Cô bé nghe có tiếng người nói chuyện với mình, liền ngước cái đầu nhỏ lên nhìn, chớp mắt một cái, rồi khẽ lắc đầu nói

- Là anh hai đi lạc, em đang tìm anh hai!

Quan Vi Duyệt phì cười, cô đưa tay xoa xoa đầu của cô bé, rồi nói tiếp

- Thế em cho chị số điện thoại của anh trai em, chị gọi giúp. Thế nào?

Cô bé nghĩ nghĩ một hồi liền lắc đầu, sau đó dõng dạc đáp

- Chị xinh đẹp à, cho dù chị có xinh đẹp đến đâu em cũng không thể bán rẻ anh trai của em được. Với lại… Anh trai của em đã sớm xác định chị dâu rồi.

Quan Vi Duyệt mỉm cười, đứa bé này nếu cô đoán không lầm thì chắc tầm 5 - 6 tuổi, ấy thế mà suy nghĩ cư như bà cụ non, chẳng khác thì thằng em trai quý hóa Quan Ngụy Chấn của cô. Một lúc sau, khi Quan Vi Duyệt và cô bé đó đang trò chuyện thì từ xa có người lớn tiếng gọi

- Vũ Dạ Uyển! Vũ Dạ Uyển!

Quan Vi Duyệt chấn động… Cái tên này… thật là quen thuộc, không chỉ vậy… ngay cả giọng nói này cũng rất thân thuộc. Từ phía sau, Quan Vi Duyệt nhìn bóng dáng người nam nhân đang đi đến, trái tim co rút kịch liệt. Đúng… Đúng là anh rồi… Là Vũ Dụ Bạch! Đúng là Vũ Dụ Bạch rồi.

Nhưng anh không quan tâm đến cô, Vũ Dụ Bạch bước đến bên cạnh Vũ Dạ Uyển, dịu dàng bế cô bé lên, khẽ nhéo nhéo cái mũi của cô bé rồi nói

- Chạy lung tung nhà em!

- Chị xinh đẹp? Chị ơi…

Lúc này Vũ Dụ Bạch mới chú ý đến cô gái kia, bất chợt anh run nhẹ, sau đó cố chỉnh lại tâm lý của bản thân, khẽ mỉm cười nhẹ

- Đã lâu không gặp.

- D… Dụ… Dụ Bạch…

- Bạn học Quan, tôi có việc… Xin phép.

Vũ Dụ Bạch xoay người bỏ đi, Quan Vi Duyệt định nói gì đó nhưng anh đi quá nhanh cô không thể theo kịp, nhưng mà… cô bé Dạ Uyển kia rất lém lĩnh, cô nhóc đó không biết lấy ở đâu được một tấm danh thϊếp của Vũ Dụ Bạch rồi ném cho cô. Quan Vi Duyệt giật mình, ngước nhìn con bé… Nhưng cô chỉ nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Dạ Uyển mà thôi.

Sau khi nhìn vào tấm danh thϊếp… “Tập Đoàn Quốc Tế Vũ Thị… Phó Giám Đốc: Vũ Dụ Bạch”

Quan Vi Duyệt kinh ngạc, cô biết tài năng của Vũ Dụ Bạch rất kinh khủng, nhưng cô hoàn toàn chưa ngờ đến được… Chỉ sáu năm, mà anh có thể vững vàng ở vị trí Phó Giám Đốc của một công ti lớn như Vũ Thị. Đúng là con nhà tông mà.

Sau khi cầm tấm danh thϊếp ấy đến công ti, Quan Vi Duyệt vừa làm việc, chốc chốc lại lấy tấm danh thϊếp ấy ra xem, nâng niu như bảo bối. Khi Quan Khiếu Luân và Quan Chấn Khiêm bước ra từ phòng hợp, nhìn thấy cô cứ cười mỉm mỉm như vậy liền nhìn nhau, sau đó Quan Khiếu Luân thì thầm vào tai anh hai của mình

- Anh hai, có phải con gái anh bị điên rồi không?

Quan Chấn Khiêm nhún vai tỏ vẻ: “Ai mà biết”

Sau khi Quan Chấn Khiêm về phòng thì Quan Khiếu Luân vẫn nhìn cô, rồi khẽ lắc đầu lẩm bẩm

- Tội nghiệp cháu gái của chú quá, đang tuổi xuân phơi phới ấy thế mà bị điên.

Quan Vi Duyệt: “…” Cháu có điên đâu chú út???

[…còn…]

#Yu~