Chương 2: Tên sắc lang đó là giảng viên?

Hoa Đan Di hậm hực bước vào lớp, thật may hôm nay giảng viên có chút việc riêng nên đến muộn, trong lớp sinh viên vẫn đang nhốn nháo. Hoa Đan Di chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, hôm nay tâm trạng không tốt nên cô chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi.

Hoa Đan Di cảm thấy mình có thể ngủ được một giấc rất dài rồi thì mới bị đánh thức dậy. Một bạn nữa ở bàn trên từ lúc nào đã quay xuống lay cô, bạn nữ nhỏ giọng nhắc nhở:

“Bạn học, dậy đi. Giảng viên đang nhìn cậu kìa.”

Hoa Đan Di lúc này mới giật mình, đứng bật dậy. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh, dường như mọi người trong lớp cũng đều đang đổ dồn tầm mắt về phía cô. Hoa Đan Di có cảm giác lạnh sống lưng… Bình thường cô vốn đã là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở trường, hôm nay trong lớp học lại được giảng viên để ý như vậy. Thực sự là rất mất mặt.

“Lần này thì thảm rồi.” – Hoa Đan Di chán nản cúi đầu, cô cảm thấy hôm nay thực sự rất xui xẻo.

Giảng viên kia hình như vẫn chưa có ý định bỏ qua cho cô, nghiêm khắc nhắc nhở:

“Các sinh viên khác ngồi xuống, riêng em sinh viên ngồi bàn cuối vừa mới ngủ dậy đó đứng lên trả bài cho tôi.”

Hoa Đan Di dường như muốn khóc thét, cô ngay lập tức ngẩng đầu lên để xem rốt cục là vị giảng viên nào mà tàn nhẫn như vậy. Ngay khi Hoa Đan Di nhìn lên, thì Tiêu Tranh cũng đang nhìn thẳng về phía cô. Hai người dường

như vô cùng bất ngờ khi thấy đối phương xuất hiên ở đây.

Hoa Đan Di không tin được vào mắt mình, lắp ba lắp bắp chỉ tay về phía Tiêu Tranh đang đứng trên bục giảng:



“Là… là anh?”

“Là em? – Tiêu Tranh cũng nghi ngờ nhìn về phía Hoa Đan Di, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.

Tiêu Tranh cảm thấy ông trời hình như là đang muốn giúp anh, sớm như vậy đã gặp nhau tiếp rồi. Lần này anh nhất định phải giáo huấn cô nhóc này một trận ra trò.

Hoa Đan Di không có tinh thần sắc đá được như vậy, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Làm sao tên biếи ŧɦái kia lại có thể là giảng viên của cô được? Một tên biếи ŧɦái cũng có thể dạy học, vậy thì nền giáo dục thê thảm thật rồi.

Tiêu Tranh nhìn gương mặt vẫn còn đang xanh tím không rõ ràng của Hoa Đan Di, anh hơi nhíu mày lại. Cuối cùng vẫn nghiêm túc hỏi lại:

“Thế nào? Em có trả bài được cho tôi không? Nếu không thì báo tên cùng số thứ tự, cuối kỳ trừ điểm chuyên cần.”

Hoa Đan Di hôm nay vốn là đi học hộ Hề Lâm Dao, cô hoàn toàn không muốn bản thân trở thành điểm nhấn một chút nào, có điều…

“Xin lỗi Lâm Dao.” – Hoa Đan Di khóc lóc trong lòng tạ lỗi với Hề Lâm Dao, thật sự là quá kinh khủng rồi.

Hoa Đan Di sợ mình càng nói sẽ càng sai, đành cắn môi im lặng. Tiêu Tranh cũng không làm khó cô nữa, chỉ bảo Đan Di ngồi xuống rồi bắt đầu vào bài giảng. Suốt cả buổi học, hình như Tiêu Tranh đều rất tập trung vào cô, thường xuyên gọi Hoa Đan Di trả lời câu hỏi.

Cũng may Hoa Đan Di thuộc dạng sáng dạ, chỉ cần chăm chỉ lắng nghe thì cô có thể dễ dàng tiếp thu được những gì giảng viên đang nói. Hoa Đan Di nhìn Tiêu Tranh đến nỗi muốn phóng ra lửa điện, cảm giác như kẻ thù vậy.

Trước cái nhìn đầy thù địch của Hoa Đan Di, Tiêu Tranh làm ngơ như không thấy, anh vẫn chăm chú giảng giải cho sinh viên những thắc mắc, nội dung vấn đề trong bài. Hoa Đan Di không phủ nhận Tiêu Tranh thuyết giảng rất có sức hút, có chiều sâu, nhưng sắc lang thì vẫn là sắc lang.



“Bạn học Hề, hình như em rất có thành kiến với bài giảng của tôi nhỉ?” – Hoa Đan Di hiện tại trong thân phận của Hề Lâm Dao, liên tục lẩm bẩm rồi bĩu môi khiến cho Tiêu Tranh không muốn chú ý cũng phải chú ý.

Anh cảm thấy cô nhóc này không chỉ thù dai mà còn rất hung hãn, chỉ một hành động vô tình mà cũng khiến cho cô cả buổi chì chiết anh như vậy. Tiêu Tranh cảm thấy nếu hôm nay không giáo huấn cô một trận, chắc chắn sẽ không thể làm uy cho sinh viên thấy được.

Hoa Đan Di bất ngờ bị gọi, ban đầu có hơi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Hoa Đan Di nghiêm túc đứng lên, giọng điệu có phần châm biếng:

“Bài giảng của thầy Tiêu vừa sâu sắc, lại hết sức đi vào lòng người. Sao em có thể có thành kiến được chứ?”

Tiêu Tranh tất nhiên biết cô đang mỉa mai chứ không hề có ý định khen ngợi gì mình cả, trong lòng liền muốn chỉnh cô một trận. Có điều anh biết đàn ông lấy việc công phục vụ việc tư thì không đáng mặt đàn ông tí nào. Vì vậy đành nhịn xuống.

Tiêu Tranh không để ý để Hoa Đan Di nữa, sinh viên không chịu học, cậy có chút vẻ ngoài mà kiêu ngạo xưa nay không ít. Anh cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, nếu đã không muốn học thì cứ để cô tự sinh tự diệt đi.

Suốt cả buổi, Tiêu Tranh cũng không gọi Hoa Đan Di thêm bất kì lần nào nữa, nhưng chỉ cần cô ngọ nguậy một chút, anh sẽ lập tức nhắc nhở. Tiêu Tranh dường như sợ Hoa Đan Di chưa đủ nổi bật, giúp cô thu hút không ít sự

chú ý của bạn bè cùng lớp.

“Hoa Đan Di, kiếp trước mày mắc nợ cả thế giới sao?” – Hoa Đan Di cảm thấy bản thân thực sự đen đủi. Đã bị mất sắc, lại còn phải đυ.ng độ với một tên giảng viên khó nhằn.

Buổi học căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, Hoa Đan Di âm thầm ghi nhớ bộ mặt của Tiêu Tranh vào đầu. Cô khẳng định tương lai có học ai thì học, cô sẽ không bao giờ chọn vào lớp của anh. Chỉ cần nhìn thôi đã không nuốt trôi được cục tức ngày hôm nay rồi.