Đây là lần đầu tiên Uông Cẩm Viêm đến nhà Uất Trì, lớn hơn nhà y rất nhiều, chủ yếu là màu trắng, trên bàn trà là một bể cá lớn, bên trong nuôi đủ loại cá vàng, trên ban công trưng đầy hoa cỏ, nhìn qua còn rất có phong cách.
“Không nhìn ra cậu còn thích những thứ này!” Uông Cẩm Viêm cầm ngắm nghía con rùa đen nhỏ đã rúc vào trong mai.
Uất Trì khẽ cười, sắp đồ ăn xách từ tiệm cơm về đặt trong cái mâm, “Gϊếŧ thời gian thôi, nếu không thì tôi ở một mình buồn chán muốn chết.”
Uông Cẩm Viêm buông con rùa đen nhỏ xuống, thấy Uất Trì vẩy nước canh khắp nơi liền không nhìn được nữa, trực tiếp lấy qua, “Hay để tôi làm cho!”
Uất Trì đứng lên nhường chỗ cho y, nhìn y nhanh chóng sắp xếp đồ ăn ra rất tươm tất. “Sớm biết cậu biết nấu ăn thì tôi còn mua đồ bên ngoài làm gì chứ!”
Uông Cẩm Viêm cười cười, “Không gọi là nấu, tối đa là mình không chết đói thôi!”
Uất Trì lấy một bình Martell Cordon Bleu từ trong tủ rượu ra, khui nắp chai đổ vào hai cái ly đưa cho y, “Thời nay số phụ nữ biết nấu ăn đã ít, càng không cần phải nói đến đàn ông biết nấu ăn, đó cũng là chủng loại hiếm có!”
Uông Cẩm Viêm nhận lấy ly, lười phản bác, hai người thoải mái ngồi trên ghế salon tán gẫu không có một mục đích nhất định, Uất Trì im lặng không hề đề cập tới chuyện tình cảm, đặc biệt chọn chuyện lý thú hay mẩu tin lạ trên TV kể cho y nghe.
Bất tri bất giác chai rượu đã thấy đáy, trong lòng Uông Cẩm Viêm suy sụp nên uống không bao nhiêu rượu đã hơi say, loạng choạng muốn đứng dậy nhưng cơ thể không nghe theo sự chỉ huy, ngã trên ghế salon, nhìn gì cũng thành hai cái.
Uất Trì cũng uống khá nhiều, nhưng còn tốt hơn so với Uông Cẩm Viêm một chút, ít nhất thần trí còn tỉnh táo, kéo Uông Cẩm Viêm dậy dìu đến phòng vệ sinh trước, đóng cửa lại một mình chờ ở bên ngoài. Một lát sau chợt được tiếng nôn mửa truyền đến từ bên trong, cũng không để ý tới vấn đề lúng túng gì nữa liền mở toang cửa xông vào bên trong, đỡ Uông Cẩm Viêm đã nôn đến choáng váng.
Uất Trì nhìn y nôn đến như vậy cũng hối hận, biết rõ tâm trạng của y không tốt cũng không nên để y uống nhiều rượu như vậy, càng không ngờ rằng y không có được cả phân nửa tửu lượng lúc bình thường mà say đến thế.
Sau khi đút một ly sữa liền dìu người say chuếch choáng kia đến giường trong phòng ngủ, thấy sắc mặt hơi ửng hồng cùng đôi mắt say mờ mịt của y liền có kích động muốn ôm lấy y. Tay vừa mới nâng lên liền để xuống, hắn không thích cũng khinh bỉ loại thủ đoạn đê hèn này.
Nhúng ướt khăn mặt xong Uất Trì trở lại trước giường lau mặt lau tay cho y, giữa mơ mơ màng màng Uông Cẩm Viêm chỉ nhìn thấy hình ảnh của một người ngồi bên mép giường, theo bản năng liền nghĩ người này là Trần Hãn. Nhìn hắn đứng dậy muốn đi, Uông Cẩm Viêm ôm lấy hắn từ phía sau, “Em hối hận rồi Trần Hãn!”
Uất Trì cầm tay y hít một hơi thật sâu rồi đẩy y ra, “Cẩm Viêm, cậu uống nhiều rồi, tôi là Uất Trì!”
Uông Cẩm Viêm ngã xuống giường che trán hoảng hốt một hồi thì thần trí mới tỉnh táo lại một chút, liếc nhìn Uất Trì, “Xin lỗi tôi uống nhiều rồi!”
Uất Trì không dám đưa tay ra vì sợ chính mình không khống chế được tâm trạng, ôm mền ném qua cho y, “Đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai cậu cũng sẽ quên!”
Uất Trì ôm chăn đi đến phòng khách, vừa đến cửa hắn liền không nhịn được vỗ trán chửi mình, không lợi dụng cơ hội tốt như vậy, thật là ngu xuẩn không cứu được nữa!
Vừa rời giường, Uất Trì thấy Uông Cẩm Viêm đã thức dậy, tuy sau khi say rượu còn có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều. Uông Cẩm Viêm nhìn Uất Trì liền nhớ tới chuyện tối qua nên cười cười lúng túng, “Cảm ơn cậu tối qua đã chăm sóc cho tôi, chuyện tối hôm qua… thật sự xin lỗi!”
Uất Trì khoát khoát tay, “Chỉ cần cậu có thể vượt qua là được rồi! Tôi thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ mười phần đầy năng lượng của cậu, “45 độ rực rỡ lại ưu thương”(1) không thích hợp với cậu! Nhưng mà nếu cậu muốn cảm ơn tôi, vậy thì làm đồ ăn sáng cho tôi là được rồi!”
Uông Cẩm Viêm thả lỏng cười lên, “Tôi không nhân cơ hội này làm một bữa đại tiệc thì còn chờ đến khi nào nữa!”
Nhìn Uông Cẩm Viêm vào bếp, Uất Trì đứng ở cửa nhìn y bận rộn, nếu so với bữa sáng do y tự chính tay làm thì bất kì đại tiệc mỹ vị gì đều mất đi bản sắc. Có lẽ con người đều có gốc rễ hèn hạ, thứ không chiếm được trái lại trở thành vật quý báu nhất trong lòng. Hắn không mong có thể có được Uông Cẩm Viêm, chỉ cần y ở bên cạnh mình, cho dù chỉ là như vậy thì hắn cũng đã cảm thấy thoả mãn rồi.
Trần Hãn không rõ lắm cách làm bây giờ của mình là đúng hay sai, rời đi lúc Uông Cẩm Viêm đang bị bệnh thật sự không có bất kì cảm giác thoải mái gì, ngược lại trái tim lại càng không bình tĩnh, cho dù Lý Hi ngồi ở bên cạnh thì hắn cũng thường xuyên thất thần.
“Trần Hãn, Trần Hãn!” Lý Hí nói hồi lâu nhưng thấy hắn không có phản ứng gì liền đẩy hắn một cái.
“Ừ?” Trần Hãn lấy lại tinh thần, “Cái gì?”
Lý Hi nhìn hắn đãng trí thì trong lòng không thoải mái, nhưng cậu hứa với Trần Hãn sẽ không phát cáu, đành phải nói một lần nữa, “Em nói anh đi ra ngoài một chút cùng em, cả ngày ngột ngạt ở trong bệnh viện, em cũng thành nấm mốc luôn rồi!”
Trần Hãn gật đầu, “Được, chờ anh tan làm sẽ dẫn em đi!”
Lý Hi nhìn Trần Hãn đi thì trong lòng càng mất hứng, tuy rằng Trần Hãn một lần nữa thành công trở lại bên cạnh cậu, nhưng cậu rõ ràng có thể cảm giác được Trần Hãn đã thay đổi, cậu không cho rằng Trần Hãn thật lòng thích người cảnh sánh kia, nhưng đủ loại biểu hiện của Trần Hãn khiến trong lòng cậu không còn kiên định thế nữa, bây giờ cậu vẫn không hiểu tên cảnh sát thoạt nhìn cẩu thả kia có gì hay ho.
Thật vất vả Lý Hi mới có thể ra ngoài hít thở không khí, lôi kéo Trần Hãn đi dạo không mục đích ở trên đường, dọc theo đường đi ngoại trừ Lý Hi hỏi này nọ thì Trần Hãn cơ bản sẽ không mở miệng, Lý Hi tức giận. “Anh có phải không muốn ra đây với em không?”
Trần Hãn bất đắc dĩ, “Em lại làm sao vậy?”
“Mấy ngày này anh luôn lơ đãng, em biết anh nhất định là nhớ nhung tên cảnh sát kia. Nhưng nếu y yêu anh thì vì sao lại để anh đi?”
Trần Hãn không muốn xoắn xuýt vấn đề này với cậu, “Suy nghĩ bậy bạ hoàn toàn không tốt cho bệnh của em, nếu em mệt thì chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi!”
Lý Hi tức giận giậm chân nhưng Trần Hãn cũng không phản ứng gì, nhìn hắn cau mày Lý Hi không dám nhắc lại nữa, bĩu môi đứng một bên.
Lý Hi gọi hoành thánh Trần Hãn gọi tô mì, “Sao lúc trước em không biết anh thích ăn mì vậy ta! Cũng không thấy anh làm bao giờ.”
Trần Hãn đưa cậu đôi đũa, “Trước kia vì em không ăn nên anh cũng lười nấu! Em không biết là bởi vì em chưa từng hỏi.”
Lý Hi nghe xong những lời này của hắn thì trong lòng có cảm giác có lỗi, nhất là nghĩ đến điều Uông Cẩm Viêm đã nói, “Ngay cả anh ấy muốn gì cậu còn không biết thì cũng đừng nói với tôi rằng cậu yêu anh ấy thế nào!” Những lời này làm trái tim cậu nhói đau, trước đây cậu còn có thể ngây thơ cho rằng mình thích gì thì Trần Hãn sẽ thích cái nấy, bởi vì hắn yêu mình, nhưng bây giờ cậu không còn phần tự tin này nữa.
“Có phải anh vẫn trách em trước đây quá tuỳ hứng!” Lý Hi nắm đôi đũa khẩn trương nhìn Trần Hãn.
Trần Hãn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Lý Hi mở miệng thì hắn mới lấy lại tinh thần, “Không trách em!”
Tuy là nói như vậy, Lý Hi cũng không vui vẻ nổi, trái lại trong lòng càng thêm sợ hãi, nắm lấy tay Trần Hãn, “Trần Hãn, chúng ta sống thật vui vẻ qua ngày có được không, em sẽ hoàn toàn nghe lời anh!”
Trần Hãn rút tay ra chỉnh đốn tóc bị gió thổi loạn của cậu, xa cách đã hơn một năm nhưng Lý Hi vẫn không lớn lên, vẫn là cậu bé lúc trước kia. “Cuộc sống không thể nói trước được, em cũng không cần phải thay đổi bản thân vì anh, sống một cuộc sống mà bản thân mình mong muốn nhất mới là vui vẻ nhất!”
Lý Hi còn muốn nói điều gì đó nhưng người phục vụ đã bắt đầu bưng đồ lên nên chỉ có thể nuốt lại những lời muốn nói vào trong bụng.
——— ————
(1) “45 độ rực rỡ lại ưu thương” (45 度角明媚忧伤): Tư thế “ngẩng đầu nhìn trời” *chỉ lên hình ở đầu chap* trong nhiều truyện, phim còn là hành động để nước mắt không chảy ra. Nguồn: Noirgladia wp